Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 145

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Web novel - Chương 455: Chạm Trán

Đêm khuya, vùng ngoại ô xa xôi của Adria, bên vách đá dựng đứng bị sóng biển dữ dội vỗ vào.

Con quái vật nửa người nửa cá mập dị dạng nhanh chóng biến đổi với tốc độ có thể nhìn thấy được. Chỉ sau chốc lát, nó đã hoàn toàn trở lại hình dạng một con người: một người đàn ông khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, với làn da vàng sẫm, bộ râu đen rậm rạp, mặc áo choàng dài ướt đẫm, trên mặt còn hằn rõ một vết sẹo sâu. Ngay sau khi quá trình biến đổi của nó hoàn tất, những người đang có mặt trên đỉnh vách đá đều lặp tức cúi đầu kính cẩn để chào đón.

Trước những lời chào kính cẩn ấy, người đàn ông vẫn im lặng. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía thành phố xa xôi, đang chìm trong màn đêm dày đặc, rồi giọng trầm khàn vang lên.

“Antonio đã đi chưa?”

“Vâng, thưa Ngài Garib. Antonio đã rời Adria, trở về Pezhi vào sáng nay. Đến bây giờ, chắc hẳn ông ta đã đi được một quãng khá xa rồi,” Mufid, đứng trước mặt, trả lời dứt khoát. Nghe vậy, Garib khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

“Cuối cùng thì lão ta cũng đi rồi… cái lão già đó. Nếu không phải vì lão, mọi thứ đã kết thúc từ lâu.”

“Thưa Ngài Garib, món vật phẩm được quyên tặng cuối cùng hiện đang được cất trong Nhà thờ Tịnh Lưu. Nếu muốn ra tay, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất,” Lúc này, Salim cũng xen vào từ bên cạnh. Nghe những lời của thuộc hạ, Garib lặng lẽ gật đầu.

“Đi thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.”

Nói xong, Garib dẫn đầu tiến về phía thành phố xa xôi, Salim, Mufid cũng những người còn lại trong nhóm nhanh chóng lặng lẽ nối gót theo sau hắn.

Đêm khuya, Quảng trường Nhà Thờ của Adria.

Mặc dù ban ngày tấp nập là thế, nhưng giờ phút này quảng trường rộng lớn lại vắng lặng không bóng người. Gió đêm lạnh lẽo quét ngang khoảng không trống trải, cuốn bụi mù trôi dạt trong không khí. Trên quảng trường mênh mông, ngoài một vài nhà trọ ở rìa quảng trường và nhà thờ nằm ở trung tâm vẫn được thắp sáng với ánh đèn mờ ảo, phần lớn nơi khác đều chìm trong bóng tối dày đặc.

Tại một góc tối sát mép quảng trường, Garib cùng đoàn thuộc hạ của hắn đang lặng lẽ ẩn mình. Chúng ngước mắt nhìn về phía nhà thờ xa xa, nơi trên đỉnh mái nhà thờ lập lòe một ánh sáng chiếu xuyên qua bóng tối. Nếu có người bình thường đi ngang qua, có lẽ họ sẽ nhầm ánh sáng đó với những chiếc đèn khí treo trên đỉnh nhà thờ, nhưng Garib và các thuộc hạ của hắn thì biết rõ hơn—đó chính là ánh sáng phát ra từ báu vật vĩ đại nhất của Nhà Thờ Tịnh Lưu, Vương Miện của Emmanuel. Cũng chính vì ánh sáng đó mà không ai dám tùy tiện tới gần nhà thờ.

Đứng trên rìa của bóng tối, Garib nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện phát sáng trên đỉnh mái nhà thờ phía xa. Rồi hắn lấy ra một mảnh xương nhỏ, mặt trên khắc kín phù văn. Với một cái lắc nhẹ, từ mảnh xương bốc lên một bóng mờ, nhanh chóng phình lớn. Đó là một hồn ma nam trẻ tuổi, mắt trống rỗng, mặc một chiếc áo khoác dài.

Sau khi triệu hồi xong hồn ma, Garib không dừng lại. Hắn vẫy nhẹ tay, khiến linh hồn được triệu hồi xoắn lại trong biểu cảm méo mó trước khi nhanh chóng hòa vào cơ thể hắn. Chỉ ngừng lại thoáng chốc, Garib chậm rãi giơ cả hai tay lên. Tâm linh trong cơ thể hắn bị tiêu hao dữ dội, thi triển khả năng vốn thuộc về linh hồn kia.

Ngay lập tức, độ ẩm trong không khí đột nhiên tăng lên, hơi nước cuộn trào, sương mù lan khắp quảng trường với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong vài nhịp thở, màn sương dày đặc đã nuốt chửng cả không gian quảng trường, khiến bầu không khi vốn đã tối tăm nay lại càng thêm ngột ngạt.

Làn sương không ngừng dâng lên, tràn ngập quảng trường và lan rộng khắp khu vực lân cận. Chính giữa, tòa Nhà thờ Tịnh Lưu chìm sâu trong sương mờ. Ở nơi đỉnh tháp, chiếc vương miện xa hoa đang an vị, khi tiếp xúc với màn sương, liền phát ra một ánh sáng đỏ vàng rực rỡ.

Thông thường, sự rực rỡ của vương miện có thể dễ dàng chiếu rọi toàn bộ quảng trường, được nhìn rõ từ khoảng cách rất xa. Nhưng lúc này, bị lớp sương mù dày đặc che khuất, ánh sáng của nó bị áp chế nghiêm trọng, không thể lan tỏa xa được.

Bằng cách tạo ra làn sương dày, Garib đã thành công áp chế ánh sáng cảnh báo phát ra từ Vương Miện của Emmanuel. Nhìn thấy quầng sáng mơ hồ nhấp nháy trong làn sương phía xa, Garib lập tức đứng dậy, dẫn đầu, bước nhanh về phía đó. Những người khác thấy vậy cũng vội vàng nhanh chóng theo sát phía sau hắn, tiến về phía nhà thờ xa xôi trong màn sương.

Trong màn sương đặc quánh, Garib sải bước thật nhanh đi xuyên qua làn sương, hướng thẳng về phía ánh sáng lấp lánh kia. Chẳng mấy chốc, giữa màn sương, hắn đã có thể lờ mờ thấy bóng dáng nhà thờ đang dần hiện rõ. Nhưng đúng lúc này, như thể cảm nhận được có gì đó bất thường, Garib, sắp đến đích, đột nhiên dừng lại.

“Phân tán.”

Một giọng nói trầm hùng, đầy uy quyền bất chợt vang vọng giữa làn sương dày đặc. Ngay sau đó, từ làn sương mù mịt trước mặt chói lòa bùng nổ ra một luồng ánh sáng vàng kim chói lòa, thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh sáng của Vương Miện của Emmanuel. Luồng ánh sáng vàng kim này dữ dội đến mức Salim cùng những người khác, dù có màn sương che chắn, cũng buộc phải che mắt lại.

“Cái gì thế…?!”

Trước ánh mắt lạnh lùng của Garib, trong cơn kinh hãi của Selim và Mufid, sương mù quanh chúng bị luồng sáng này ép cho tan đi, tầm nhìn tức khắc được mở rộng. Dần dần, khi ánh sáng thu hẹp lại và dịu đi, một hình bóng trở nên rõ ràng tại tâm điểm của vùng sương mù đã bị phân tán đó.

Khoác chiếc áo choàng giáo sĩ được trang trí hoa lệ và cầm một quyền trượng nghi lễ, Tổng Giám Mục Antonio đứng hiên ngang trên bậc thềm bậc thang trước Nhà Thờ Tịnh Lưu, ánh mắt bình thản quan sát đám khách không mời. Phía sau ông là Oliver, giám mục địa phương của Adria, và Paul, người đứng đầu Vệ quân Ẩn Dật. Theo sau họ, một hàng cận vệ tay lăm lăm súng trường, đồng loạt chĩa nòng về phía đám xâm nhập.

“An—Antonio!”

“Không thể nào! Chẳng phải ông ta đã rời đi sáng nay rồi sao?”

Nhìn thấy hình bóng già nua trên đỉnh các bậc thang kia, Salim và Mufid thất kinh kêu lên. Nhìn thấy vẻ kinh hãi trên gương mặt bọn chúng , Antonio chỉ mỉm cười nhạt và chậm rãi trả lời.

“Quả thực, ta ban đầu đã được lên lịch rời đi vào sáng nay. Nhưng khi nghe tin có tên trộm toan nhòm ngó bảo vật mang ý nghĩa trọng yếu của bảo tàng này, ta đổi ý, ở lại thêm một thời gian. Nhưng có điều, ta cũng không ngờ rằng, tên trộm khét tiếng gần đây không chỉ liên kết với một hội cướp mộ, mà còn có một Kẻ Vượt Giới cấp bậc cao đến thế.”

Nói đến đây, ông nhấc cao trượng, giọng dõng dạc, “Bỏ vũ khí, và ngoan ngoãn chịu trói đi, lũ ký sinh trùng đào mộ.”

Nói vừa dứt câu, Antonio gõ mạnh cây trượng của mình xuống đất, giải phóng một luồng lực lượng vô hình lan truyền nhanh chóng, bao trùm những người đứng trước mặt ông.

Ngay lập tức, toàn bộ thành viên của Hài Sa Hội, ngoại trừ Garib, đều ngã gục trong thống khổ, kêu la thảm thiết, giãy giụa bất lực trên mặt đất mà không có cách nào chống đỡ được.

Cướp mộ vốn dĩ là một hoạt động nguy hiểm. Trong quá trình cướp mộ, vì nhiều lý do mà thường xuyên dẫn đến nhiều vết thương khác nhau. Ngay cả sau khi đã được chữa lành, những vết thương ấy còn lưu lại những dấu vết ẩn và vết thương ngầm. Do đó, những kẻ cướp mộ này, những người thường xuyên mạo hiểm vào các tàn tích và hầm mộ nguy hiểm, ai nấy đều mang trên người vô vàn thương tật cũ.

Antonio, với tư cách là một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn của con đường Thánh Mẫu, đã thẳng tay khơi dậy mọi vết thương cũ này. Sử dụng khả năng của mình, ông khiến mọi vết thương cũ và ẩn trên cơ thể chúng tái phát đồng thời và kích thích nó trở nên tồi tệ hơn một cách khủng khiếp. Chỉ một khoảnh khắc, toàn bộ đám đạo tặc bị chính những vết thương tích lũy suốt nhiều năm đè bẹp, chẳng còn chút sức phản kháng. Ngay cả Salim và Mufid, cả hai đều là Kẻ Vượt Giới hạng Bạch Tro, cũng gục ngã một cách bất lực. Chính Garib đau đớn đến mức khom cả người xuống, bấu chặt vào cơ thể mình như thể hắn muốn xé nó ra.

“Lẽ nào… chúng ta đã bị phát hiện từ trước sao?!”

Garib gầm gừ qua hàm răng nghiến ken két. Mặc dù trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ lẫn nghi hoặc về việc vì sao hắn bị lộ, nhưng hắn tuyệt không có ý định buông vũ khí đầu hàng.

Gắng sức chịu đựng cơn đau tột cùng, Garib nhanh chóng rút ra hai mảnh xương được chạm khắc phù văn tinh xảo từ áo choàng của mình. Từ những mảnh này xuất hiện hai linh hồn động vật bán trong suốt—một con đại bàng hùng vĩ và một con sư tử dữ tợn.

Những linh hồn đại bàng và sư tử này khi vừa xuất hiện, lập tức chui thẳng vào cơ thể Garib. Ngay tức thì, thân hình hắn phồng to, biến dạng dữ dội. Chỉ trong vài khoảnh khắc, đầu Garib biến thành đầu của một con sư tử đang gầm gừ, hoàn chỉnh với bờm dày và răng nanh sắc nhọn. Tay hắn trở thành một bộ vuốt mạnh mẽ, và lưng hắn rách toác, kéo thẳng ra ngoài một đôi cánh đại bàng khổng lồ.

Trong một nhịp thở, Garib đã biến thành một sinh vật quái dị, một con vật lai với thân người, đầu sư tử, cánh đại bàng đầy hung tợn.

“Roooaar!”

Một tiếng gầm vang động, Garib trong hình dạng quái vật lai tiếng rống, bất chấp cơn đau xé rách toàn thân mà phát động phản công. Hắn vung móng vuốt, rút ra một mảnh xương khắc chú, kẹp chặt trong vuốt. Đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, nhấc bổng thân hình lao vút lên trời, rồi từ trên không bổ nhào xuống như thiên thạch, nhắm thẳng Antonio.

KENG!

Nâng cây trượng lên đỡ, với một cú va chạm đinh tai nhức óc, móng vuốt của Garib đập vào cây trượng dài của Antonio. Sức nặng khủng khiếp truyền xuống, khiến mặt đá dưới chân ông nứt toác từng mảng lớn. Cú va chấn mãnh liệt đến mức Oliver và Paul ở bên cạnh cũng bị chấn động lùi lại vài bước. Thấy thế, họ toan lao lên hỗ trợ, nhưng Antonio quát lớn.

“Tránh ra!”

Nghe lệnh của Antonio, Oliver và Paul đành khựng lại, cắn răng đứng yên. Ngay lúc đó, Garib liền giở ra một chiêu khác. Hắn mạnh mẽ bóp nát các mảnh xương trong móng vuốt của mình.

Tức thì, từ những mảnh xương đã vỡ vụn, một làn sương màu đen kịt bốc lên. Tiếng gào khóc, rít gào chói tai cất lên liên hồi. Hàng chục, có lẽ thậm chí hàng trăm linh hồn—có thú vật, có con người—ào ạt phun trào ra, xoắn thành cơn lốc linh hồn xoáy quanh Antonio và Garib.

Không khí lạnh buốt hạ xuống đột ngột. Bóng dáng hai kẻ giao đấu nhanh chóng bị lớp linh hồn xoáy điên cuồng bao phủ, trở nên mơ hồ, chập chờn.

“Đây là… Hạ Giới sao? Hừ, chịu chơi thật đấy. Nhưng thứ này không giam nổi ta đâu, tên trộm,” Antonio lẩm bẩm, quan sát vô số linh hồn đang xoay quanh ông.

Garib, với cái đầu giống sư tử của mình, ngay lập tức nhếch mép nhe nanh, rống đáp, “Không giữ được ngươi cũng chẳng sao. Dù sao… kẻ trở lại trước sẽ là ta!”

Nói xong, Garib tiếp tục vật lộn với Antonio, cho phép các linh hồn xung quanh hai người đạt đến một vận tốc tới hạn. Rồi ngay lúc đó, chúng đồng thời phát ra một tiếng hét chói tai và bùng nổ với một ánh sáng xanh âm u, quét ngang khoảng không.

Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, tất cả các linh hồn đã biến mất, cùng với cả Garib và Antonio.

Đây là "Hạ Giới", một khả năng nghi thức đặc biệt chỉ những Kẻ Vượt Giới cấp cao của Im Lặng mới có thể thi triển. Bằng cách giải phóng cùng lúc hàng trăm linh hồn vốn thuộc về Địa Ngục, chúng đồng loạt bị kéo ra khỏi thực tại và chìm vào cõi chết. Vì có quá nhiều linh hồn cùng lúc chìm xuống khiến ranh giới của hai thế giới bị xói mòn, và những Kẻ Vượt Giới Im Lặng có thể nhân cơ hội này lợi dụng lực kéo tập trung, tạo ra “lối mở” kéo chính mình và những người hoặc vật thể xung quanh rời khỏi thế giới hiện tại cùng với những linh hồn đó và chìm vào Địa Ngục, một trong những thế giới khác.

Bên trong Địa Ngục, những Kẻ Vượt Giới Im Lặng này sẽ có một lợi thế sân nhà. Tuy nhiên, cái giá phải trả là quá khủng khiếp—ít nhất hàng trăm linh hồn cho một lần sử dụng—nên khả năng này gần như không ai dám dùng trừ phi thời khắc quyết tử.

Sau khi Garib và Antonio biến mất, cả Oliver và Paul đều sửng người, nhìn chằm chằm vào khoảng sân trống trải chỉ còn lại dư âm lạnh lẽo. Rõ ràng, họ đã không ngờ rằng những tên trộm tối nay lại khó đối phó đến vậy.

Nhưng ngay lúc ấy, một động tỉnh nhỏ từ chân cầu thang đã thu hút lại sự chú ý của họ.

Bởi vì Antonio đã biến mất, các thành viên Hài Sa Hội, vốn đang quằn quại vì những vết thương của chúng trước đó, giờ đã có thể gượng dậy, hung hãn nhìn chằm chằm về phía họ. Đối mặt với những kẻ xâm nhập đã hồi phục này, Paul ngay lập tức hét lên một lời cảnh báo.

“Không được nhúc nhích! Tất cả, quỳ rạp xuống đất cho ta!”

Đối mặt với lời cảnh báo của Paul, Salim, Mufid cùng đám người của Hài Sa Hội dĩ nhiên là chẳng hề nghe theo. Ngay sau khi lấy lại khả năng di chuyển, mỗi người bọn chúng lập tức lấy ra các mảnh xương và gọi ra các linh hồn trong đó, cho phép các thực thể này—mang hình dạng người hoặc động vật—chiếm hữu cơ thể chúng.

Thấy rằng sự đe dọa của mình đã thất bại, Paul ngay lập tức hạ lệnh.

“Nổ súng!”

Trong khoảnh khắc, cả hàng súng đồng loạt vang lên, đạn rít xé gió bay thẳng về phía đám trộm mộ. Thế nhưng những kẻ đào mộ đã hoàn tất nghi thức nhập hồn đâu còn sợ mưa đạn. Có kẻ dùng cảm quan bén nhạy tránh né loạt đạn, có kẻ trực tiếp rút vũ khí ra, vung đao chắn phá từng viên như tạt lá.

Selim giơ cao thanh loan đao, trên lưỡi còn kẹp chặt một viên đạn vừa bị chặn lại, gào lớn, “Xông thẳng vào! Ai đoạt được món đó trước sẽ có trọng thưởng!!!”

Lời hắn như một tiếng hiệu lệnh, cả đám Hài Sa Hội đồng loạt gầm rú, lao thẳng về phía hàng ngũ phía trước.

Paul và Oliver thấy vậy cũng nhanh chóng tổ chức lực lượng của mình để đáp lại. Đồng thời, Paul bắt đầu triệu hồi, dẫn dắt dòng nước ngầm từ các kênh rạch tràn tới, tạo thành từng cột sóng dữ dội. Oliver thì nâng cao kinh điển, giọng uy nghiêm rền vang, ban điều răn, áp chế từng kẻ nhập hồn đang áp sát lại gần.

Trong nháy mắt, hai phe lao vào một trận hỗn chiến kịch liệt ngay trước cửa chính của Nhà Thờ Tịnh Lưu. Tiếng nước văng, tiếng súng nổ, tiếng gầm rú thú vật xen lẫn tiếng người la hét tràn ngập không gian nhà thờ.

Mục tiêu của Hài Sa Hội vô cùng rõ ràng: xuyên thủng hàng phòng thủ trước mặt và vào Nhà Thờ Tịnh Lưu. Tuy nhiên, nhiệm vụ này lại vô cùng gian nan. Bởi vì tại đây, tập hợp phần lớn lực lượng thần bí chính thức của Adria, từ những người bình thường có vũ trang đến các Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro, bao gồm cả các thành viên Giáo Hội và cảnh sát thần bí. Mặc dù kẻ thực hiện nhiệm vụ này đều là tinh anh được chọn lọc kỹ lưỡng nhất trong Hài Sa Hội, nhưng việc thâm nhập vào Nhà Thờ Tịnh Lưu vẫn là một nhiệm vụ khó như lên trời.

Nhận ra sau vài lần tấn công bất thành, một số thành viên Hài Sa Hội bắt đầu nghĩ cách thâm nhập từ các tuyến đường thay thế. Ở rìa của chiến trường, một thành viên Hài Sa Hội dược chiếm hữu bởi linh hồn của một con vật nhanh nhẹn, lợi dụng màn sương mù che phủ, lặng lẽ rút lui khỏi hỗn chiến. Hắn định đi vòng qua cuộc xung đột và vào nhà thờ từ một phía khác.

Thật không may, đi được chưa bao xa, hắn đã bị một lính vệ trong đội Vệ quân Ẩn Dật trang bị súng trường phát hiện.

Đối mặt với thành viên Hài Sa Hội đang cố gắng thâm nhập một cách lén lút, lính vệ ngay lập tức giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò.

Ngay lúc ấy, từ trong màn sương sau lưng anh ta, một con đại bàng khổng lồ đột ngột lao ra, lặng lẽ hạ cánh lên vai anh ta mà anh ta không hề hay biết. Ngay tức thì, người lính vệ cảm thấy cả cơ thể tê dại, đau buốt như điện giật. Máu trào lên cổ họng, bọt trắng sùi ra, toàn thân co giật dữ dội rồi ngã vật xuống đất bất tỉnh.

Nhân cơ hội ấy, gã thành viên Hài Sa Hội đã bị nhắm mục tiêu đập xuyên qua một cửa sổ kính và xông thẳng vào nhà thờ. Khi đã vào bên trong, hắn lao vụt qua dãy hành lang, băng giữa hàng loạt tủ kính trưng bày báu vật, bước chân dồn dập vang vọng, rồi chẳng mấy chốc tiến thẳng vào Đại Sảnh Vương Miện.

Trong Đại Sảnh Vương Miện rộng lớn, được soi rọi bởi hào quang của Vương Miện của Emmanuel, gã cướp chạy như bay giữa vô số tủ kính, mắt dán chặt vào từng bảng ghi chú, miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một cái tên.

“Đồ quyên tặng của Ebony… đồ quyên tặng của Ebony… rốt cuộc nó ở đâu…”

Gã vừa thì thầm, vừa hối hả kiểm tra từng nhãn mục trên các tủ trưng bày. Vài khoảnh khắc sau, mắt hắn sáng lên khi hắn dừng lại, dường như đã phát hiện chính xác những gì hắn đang tìm kiếm.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, một đôi mắt khác bên trong sảnh Vương Miện cũng dõi theo hắn, lặng lẽ chứng kiến cảnh tên trộm phát hiện mục tiêu.