Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 444

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 145

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6198

Web novel - Chương 458: Danh Thiếp

“Đạo Chích K… thôi, xin em đừng nhắc cái tên đó nữa, tiểu thư Dorothy…”

Trong nhà hàng bên bờ sông, bên bàn cạnh cửa sổ, Nephthys nhăn mặt sau khi nghe Dorothy buông mấy lời châm chọc kia.

“Nếu muốn ăn trộm thì cứ lặng lẽ mà trộm đi, tại sao em lại cố làm nó ồn ào và phô trương thế? Mỗi lần chúng ta hành động, chúng ta lại làm cho cả thế giới biết đến chúng ta… và nó… thật sự rất tệ …”

Giọng điệu của Nephthys lộ rõ vẻ lo lắng. Hiển nhiên, khi cô thấy mọi người xung quanh thảo luận về những tin đồn về Đạo Chích K, chứng kiến cái tên ấy ngày một vang xa, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc, đã trộm thì giữ bản thân kín đáo chẳng phải là nguyên tắc hàng đầu sao? Làm một màn trình diễn ầm ĩ thế này thì có khác gì ăn cướp đâu!

“Ừ thì… đúng là với một tên trộm bình thường, càng im lặng, càng vô danh thì càng an toàn. Nhưng trong trường hợp của Đạo Chích K thì khác, sức mạnh của cô ấy nằm ở danh tiếng. Khiến mọi người đều biết rằng có một thứ gì đó sắp bị đánh cắp, đó mới là chức năng chính của cái tên ‘Đạo Chích K’ này. Lần trước trên Shimmering Pearl cũng vậy, và ở đây tại Adria cũng vậy.”

Dorothy mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, thong dong nói tiếp.

“Hơn nữa, tuy tên tuổi của Đạo Chích K giờ đã vang dội hơn, nhưng chị không cần lo đâu, tiền bối Nephthys. Miễn là chị không đi khắp nơi nói cho mọi người, sẽ chẳng ai ngờ rằng một nữ sinh yếu ớt và mảnh mai như chị lại là tên đạo chích huyền thoại kia đâu. Chị cứ yên tâm đi, tất cả đều nằm trong tính toán của em.”

Nghe vậy, Nephthys không nói thêm gì. Tuy trong lòng cô vẫn sợ nguy hiểm và rắc rối mà danh tính Đạo Chích K có thể mang lại, nhưng cô cũng hồi tưởng lại nhiều mối nguy hiểm mà cô đã phải đối mặt, tất cả đều đã được Dorothy giải quyết ổn thỏa. Ký ức đó làm dịu đi sự lo lắng của Nephthys phần nào.

“Đúng thế… nếu Dorothy, một thành viên cấp cao của Hồng Ân Thánh Điển và một Kẻ Vượt Giới dày dạn kinh nghiệm, còn không lo lắng, tại sao mình lại phải hoảng sợ? Nếu có điều gì đó có thể khiến cả Dorothy cũng phải hoảng sợ, thì mình sợ cũng giúp được gì?”

Thông suốt mọi chuyện, tâm trạng căng thẳng của Nephthys dần được giải tỏa. Sau ngần ấy sóng gió, nay nhìn dáng vẻ bình thản của cô gái trước mặt, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều phần.

“Khi nghĩ kỹ lại thì, Đạo Chích K đâu chỉ là mình, mà là sự kết hợp giữa mình và Dorothy. Em ấy lên các kế hoạch và mình chỉ là thực hiện chúng. Mình tuy không tin tưởng bản thân, nhưng mình chẳng lẽ lại không tin tưởng Dorothy sao? Đúng là khả năng của mình không đủ, nhưng khả năng của Dorothy là quá thừa, vậy thì còn lo gì nữa?”

Nephthys ban đầu tự ti về việc bản thân không xứng với danh tính khét tiếng của Đạo Chích K. Nhưng giờ đây, sau khi thay đổi cách nghĩ, cô không còn lo lắng về vấn đề năng lực không đủ nữa. Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy cô tiện tay với lấy một miếng bánh trên bàn, cắn một miếng thật ngon lành.

Dorothy mỉm cười, nhìn cô rồi hỏi tiếp.

“Nói mới nhớ, dạo này chị ở Adria cũng khá lâu rồi nhỉ? Chuyến đi thực hành của chị thế nào rồi? Chị sẽ đi đâu tiếp theo?”

Nephthys vừa ăn bánh vừa trả lời ngay…

“Mấy ngày qua, giáo sư của chị đã đưa bọn chị đến hầu hết các địa danh lịch sử của Adria. Bọn chị đã ghé thăm khá nhiều địa điểm khai quật và tham dự một loạt các buổi thuyết trình. Chị nghĩ chắc cũng sắp phải rời đi nơi khác rồi, nhưng điểm đến kế tiếp là ở đâu thì mọi người vẫn chưa thống nhất.”

“Các giáo sư dường như đang có một số bất đồng: một số tin rằng bọn chị nên đi sâu vào đất liền, tiến đến thủ đô Pezhi của Ivengard, để tìm hiển sâu hơn về văn hóa Ivengard, trong khi những người còn lại thì cho rằng bọn chị nên tiếp tục lên thuyền sang các nước khác, để mở rộng tầm nhìn về lịch sử và văn hóa nhiều quốc gia, như vậy khi viết luận văn sau này sẽ có đề tài phong phú hơn.”

Vẫn đang ăn, Nephthys nói với Dorothy. Nghe vậy, Dorothy nhấp thêm một ngụm cà phê rồi lại lên tiếng.

“Nếu em nhớ không nhầm thì… kế hoạch ban đầu của chị là sau khi đến Adria sẽ sang Bắc Ufiga đúng không? Kế hoạch đó sao lại thay đổi rồi?”

“Chuyện đó chỉ là dự tính sẽ đi thôi. Nhưng vì dạo gần đây, Bắc Ufiga hình như đã gặp một số rắc rối, tình hình chính trị có phần bất ổn. Nên vì lý do an toàn, các giáo sư dẫn đầu đoàn bọn chị mới bất đồng về việc liệu bọn chị có nên đi hay không. Trước mắt thì vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”

Nephthys giải thích. Dorothy nghe xong thì cũng ngẫm lại những tin tức gần đây trên báo, quả thật có nói Bắc Ufiga đang hỗn loạn chính trị. Vài quốc gia chịu sự kiểm soát của thực dân lục địa chính đều bùng phát bạo động ở nhiều mức độ khác nhau, nguyên nhân thì vẫn tiếp tục xoay quanh vấn đề dân tộc và tôn giáo. Trong tình thế chính sự rối ren như vậy, việc đi khảo sát thuộc địa ở nơi đó quả thật không phải lựa chọn khôn ngoan.

“Ừm… cũng đúng. An toàn là phải đặt lên hàng đầu. Đến khi nhóm của chị bàn bạc ra được quyết định cuối cùng thì nhớ nói với em nhé,” Dorothy trả lời, cắt một miếng bánh ngọt và cho vào miệng. Cô sau đó tiếp tục.

“À, còn nữa—về mấy văn bản thần bí em đã đưa cho chị lần trước. Chị đã đọc xong chúng chưa? Tâm linh của chị tích lũy đến đâu rồi?”

“Hử, chị đã đọc xong chúng rồi! Và chị đã cầu nguyện cho Aka thanh lọc hết Độc Tố Nhận Thức rồi. Bây giờ chị có thể cảm nhận được rằng tâm linh chính của chị, Im Lặng, đã được lấp đầy hoàn toàn, trong khi tâm linh phụ của chị, Chén Thánh, đã được hơn một nửa. Nó hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của em đặt ra, Dorothy.”

Nghe Dorothy hỏi, Nephthys lập tức ngồi thẳng người, trả lời như một học trò đang hào hứng đáp câu hỏi của giáo viên.

Dorothy gật đầu. Thực ra, từ đầu đến giờ chính cô là người giúp Nephthys thanh lọc Độc Tố Nhận Thức, nên tình hình tâm linh của cô ấy thế nào, Dorothy đều nắm rõ. Câu hỏi vừa rồi chẳng qua chỉ là để dẫn dắt sang chủ đề tiếp theo mà thôi.

“Vậy là chị đã tích đủ rồi sao? Tốt lắm. Nghĩa là tất cả những gì chị còn thiếu để thăng cấp lên Bạch Tro là nghi lễ, phải không? Bác quản gia của gia đình chị vẫn chưa giao phần còn lại của những ghi chú đó sao?”

“Ý em là Bác Nust sao… ừm… có lẽ ông ấy vẫn chưa chấp nhận được tốc độ tích lũy tâm linh của chị. Ông ấy lúc nào cũng khuyên nên chậm lại, vững chắc hơn, nên cứ giữ khư khư nửa bản ghi chép còn lại, không chịu đưa cho chị…”

Nephthys tiếp tục trả lời Dorothy. Nghi thức thăng cấp Người Gắn Kết Linh Hồn của cô vốn được tìm thấy trong ghi chép của ông nội, mà nửa sau tập ghi chép ấy vẫn còn nằm trong tay quản gia già Nust. Có lẽ ông ấy nghĩ chỉ với nửa đầu cũng đủ để Nephthys tiêu hóa một thời gian rồi, nên để đảm bảo an toàn ông vẫn giữ lại nửa sau.

“À… vậy ra ông ấy vẫn chưa chịu đưa sao? Chị chưa nói với ông ấy rằng chị đã thăng cấp lên Hắc Thổ, và chỉ còn thiếu nghi lễ cho Bạch Tro sao?”

“Chị đã nói với ông ấy, nhưng thay vì cảm thấy vui vì chị đã đạt đến Hắc Thổ, Bác Nust lại bị dọa cho hoảng sợ. Rồi lại càng quyết tâm không chịu đưa phần ghi chép còn lại cho chị. Ông ấy cứ nói rằng chị đang thăng cấp quá nhanh trong con đường Kẻ Vượt Giới và cứ bắt chị phải chậm lại, cảm giác như rất sợ chị sẽ gặp chuyện chẳng lành vậy.”

Nephthys dang tay ra, bất lực đáp lời Dorothy. Nghe cô nàng than thở như vậy, lông mày của Dorothy cũng bất giác hơi cau lại.

“Tốc độ thăng cấp của Nephthys đúng là quá nhanh thật, hèn chi ông quản gia già đó bị dọa sợ đến vậy... Cũng phải thôi, cô ấy mới chỉ khoảng tháng mười năm ngoái còn là một người bình thường, rồi trong vòng có hai tháng đã nhảy từ Học Đồ lên Hắc Thổ. Tốc độ như vậy, người ta không sợ hãi mới là chuyện lạ đấy. Mà hình như, theo mình nhớ, thì ông quản gia đó vẫn chỉ là một Học Đồ… Nhìn thấy cô chủ trẻ của mình thăng cấp nhanh đến vậy, lo lắng cũng là điều dễ hiểu…”

Dorothy suy nghĩ. "Phương pháp đọc" của cô, dựa vào các văn bản thần bí phong phú, cho phép tích lũy tâm linh cực kỳ nhanh chóng, điều thường cảm thấy không thể tưởng tượng được đối với những người trong thế giới thần bí. Cách nghĩ thận trọng của Nust thực ra cũng có lý: từ góc độ của ông, Nephthys đang tiến bộ với tốc độ nguy hiểm. Trong khi đó, Hồng Ân Thánh Điển mà Nephthys gia nhập thì lại quá xa lạ và bí hiểm, ông không biết bất cứ thứ gì về phương pháp tích lũy của họ, dĩ nhiên ông sẽ lo sợ thôi.

Suy cho cùng, cũng giống như phụ huynh lo lắng khi thấy con cái học ở một trường quản lý quá thiếu minh bạch, họ sẽ không yên tâm được, phải không?

“Xem ra, nếu muốn Neph lấy được nốt phần ghi chép còn lại đó, cô ấy sẽ cần phải nói chuyện với Nust thêm một lần. Có thể tiết lộ cho ông ấy chút ít về tình hình của Hồng Ân Thánh Điển, thậm chí đề cập cả về sự tồn tại của Aka.”

“Ừm… miễn là ông ấy tin rằng cô chủ trẻ nhà mình trong hội vẫn ổn, rằng không có rủi ro trong phương pháp tích lũy tâm linh cũng như trong các hoạt động thường ngày, và rằng Hồng Ân Thánh Điển chỉ là một tổ chức ‘hiền lành, vô hại’, thì chắc là ổn thôi.”

Suy nghĩ xong, Dorothy ngẩng lên nói với Nephthys.

“Chuyện về bác quản gia già của chị, nếu có dịp, em sẽ nói chuyện với ông ấy. Chỉ cần làm ông ấy an tâm hơn một chút, ông ấy có khả năng sẽ đưa cho chị những ghi chép đó. Chắc nó sẽ không quá khó khăn đâu.”

“Dorothy… em định nói chuyện trực tiếp với Bác Nust sao? Ừm… vậy thì nhờ em nhé. Thành thật mà nói, chị cũng không vội lắm. Ngay cả khi bây giờ, chị có nghi thức Bạch Tro, thì chị cũng sẽ mất một thời gian kha khá để chuẩn bị cho nó.”

“Đó chính xác là lý do tại sao chúng ta nên nhanh chóng có được các chi tiết nghi thức, phải không? Càng sớm có chúng, chúng ta càng sớm có thể chuẩn bị. Đừng lo, tiền bối Neph—chị đã giúp em rất nhiều lần này rồi, vì vậy, khi chị thăng cấp, em sẽ cố gắng hết sức để giúp.”

Trong khi nói, Dorothy cũng ngửa cổ uống cạn ly cà phê trong tay. Ngồi đối diện, sau khi nghe xong những lời ấy, Nephthys cũng không kìm được mà khẽ gật đầu.

“Mmm… vậy thì làm phiền em rồi…”

Sau khi họ ăn xong, Dorothy thanh toán hóa đơn, rồi cùng Nephthys rời nhà hàng. Hai người đi cùng nhau một đoạn ngắn trên phố rồi tạm biệt, ai nấy về chỗ trọ của mình.

Dorothy ngồi trên một thuyền nhỏ, quay lại khách sạn bên quảng trường nhà thờ, nơi cô đang thuê phòng. Trước khi bước vào khách sạn, cô ngước nhìn quảng trường đang bị phong tỏa và ngọn tháp nhà thờ phía xa nay đã tắt hẳn ánh sáng. Rồi cô lặng lẽ đi vào, lên tầng và trở về căn phòng của mình.

Vừa vào trong căn phòng, Dorothy liền ngồi phịch xuống ghế sofa. Nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu tổng kết lại hành động của đêm hôm qua.

“Sử dụng danh nghĩa Hạ Thụ, Vania, và danh thiếp của Đạo Chích K, mình đã giữ Antonio ở lại thị trấn. Sau đó, mình đã dàn xếp cho ông ta đụng độ với Garib, người đến để ăn trộm, và nắm lấy cơ hội trong sự hỗn loạn sau đó để lừa Garib lấy nhầm Vương Miện của Emmanuel. Nhìn chung, hoạt động tối qua là một thành công. Mình không chỉ có được tất cả các vật phẩm quyên góp của Azam, mà lượng tâm linh tiêu hao của mình cũng không quá cao.”

“Mình chỉ sử dụng 2 điểm Đá để gây sốc cho hai mật cảnh của Adria, cộng với một vài tên lính quèn của Hài Sa Hội. Nếu tính cả lúc trinh sát sơ bộ, thì mình cũng chỉ sử dụng khoảng 2 điểm Bóng Tối. Nó không phải là một hao tổn lớn.”

“Đúng như dự đoán, chỉ cần là mình không đích thân tham gia mà thay vào đó sử dụng các chiến thuật gián tiếp, lượng tiêu hao tâm linh của mình sẽ rất thấp.”

Ngồi trên ghế sofa, Dorothy vừa nghĩ vừa nhanh chóng tính toán số tâm linh còn lại của mình. Chẳng mấy chốc, cô đã có một nắm bắt rõ ràng về nguồn dự trữ hiện tại của mình.

28 Chén Thánh, 9 Đá, 20 Bóng Tối, 4 Đèn Lồng, 14 Im Lặng, 40 Khải Huyền.

Trong đó, phần Bóng Tối mà Dorothy dùng lần này là lấy từ một vật phẩm lưu trữ, nên giờ trong kho vật phẩm lưu trữ của mình, Dorothy còn lại 2 Chén Thánh và 2 Bóng Tối. Số Bóng Tối mà cô hiệp sĩ cấp cao của của Cục Bình An đưa cho cô đã coi như đã dùng gần hết.

Ngoài ra, cô đã du lịch ở Adria khá vui vẻ, chi khoảng 20 bảng Anh cho việc đi lại và di chuyển, còn lại 1.830 bảng Anh.

Hài lòng sau khi hoàn thành những tính toán này, Dorothy lấy chiếc hộp của mình ra, từ đó rút ra một vài chiếc túi nhỏ. Mở túi ra, cô lần lượt đặt từng món bên bàn trà gần đó. Một chiếc chén bạc, một chiếc vòng cổ, hoa tai… đủ loại cổ vật, phần lớn là trang sức, phong cách hầu hết đều mang hơi hướng vùng Bắc Ufiga.

Sau khi đặt ra tất cả các vật phẩm quyên góp của Azam mà Nephthys đã đánh cắp, Dorothy sử dụng thị giác tâm linh của mình để kiểm tra chúng. Tuy nhiên, cô vẫn chưa tìm thấy phản ứng nào — cho thấy thời gian chờ của vật phẩm bói toán vẫn còn hiệu lực. Nếu tính khoảng thời gian từ giữa đến cuối tháng ba, chắc còn phải chờ thêm hai ngày nữa.

Dorothy cũng không vội, cô bỏ những thứ này lại vào túi, đặt chúng trở lại vào chiếc hộp của mình. Sau đó cô lấy ra một cuốn sách dày cộp, Sổ Tay Hải Văn.

Dorothy lấy ra Sổ Tay Hải Văn, lật qua nó cho đến khi cô đến trang thư từ của Beverly, sau đó cầm bút của mình lên để viết.

“Tôi có một vụ giao dịch. Hài Sa Hội và Garib đã công khai vi phạm thỏa thuận của Hội cô, lại còn dính líu thân thiết với Hội Hắc Kim. Bên cô vốn dĩ cũng chướng mắt Garib đúng không? Giờ tôi vừa nắm được một cơ hội, có thể khiến hắn thua thảm. Nếu may mắn, hắn có thể sẽ biến mất khỏi thế giới thần bí mãi mãi. Nếu xui, tôi cũng có thể khiến hắn mất nửa cái mạng.”

“Vì Garib đã phá vỡ hợp đồng, cô không còn phải giữ thái độ trung lập đối với hắn nữa. Chỉ cần cho tôi một chút gì đó để đáp lại, và tôi sẽ mạo hiểm khai thác cơ hội này. Có hứng thú không?”

Sau khi Dorothy viết xong, chuẩn bị đóng Sổ Tay Hải Văn và chờ đợi phản hồi, những từ bằng phong cách in gọn gàng của Beverly hiện ra trước mắt cô.

“Chúng ta đang nói về loại cơ hội nào vậy? Nói thử tôi nghe xem.”

Nhìn thấy câu trả lời của Beverly, mắt Dorothy sáng lên. Cô nhanh chóng viết lại.

“Đừng bận tâm hỏi chi tiết. Thời gian cấp bách, và cơ hội này sẽ không quay lại lần thứ hai đâu. Cô chỉ cần nói xem cô có chấp nhận giao dịch hay không thôi.”

“Còn về phần thù lao, tôi cũng chẳng cần gì nhiều, chỉ là một số nguyên liệu nghi lễ mà một Kẻ Vượt Giới con đường Im Lặng có thể cần khi thăng cấp mà thôi.”

Viết xong đoạn đó, Dorothy chờ đợi câu trả lời một cách đầy kỳ vọng. Với cô, việc hạ gục Garib thật ra chỉ là món lợi ngoài ý muốn nhờ diễn biến hỗn loạn trên chiến trường. Và vì cô đã giăng bẫy hắn, cô cũng nên tận dụng cái chết của Garib để moi được giá trị tối đa. Nếu không, nó sẽ không xứng đáng để nhắm mục tiêu vào thủ lĩnh của toàn bộ một hội, phải không?

Buổi chiều. Xa về phía đông nam Adria, đại dương rộng lớn trải dài đến chân trời.

Đá vụn vỡ nát, cây cối gãy rạp, mặt đất rạn nứt… hòn đảo hoang vốn yên bình nay tan hoang như thể vừa hứng chịu một trận thiên tai kinh hoàng.

Tại vành đai lởm chởm của hòn đảo, dọc theo một bãi biển cát mềm được sóng nhuốm màu đỏ thẫm rửa trôi, Garib nằm đầy máu từ đầu đến chân, còn sống hay đã chết thì không chắc chắn. Đứng bên cạnh hắn là Antonio, áo choàng rách nát, thân thể cũng đầy vết thương, song, nó đang lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Lúc này, trong tay trái Antonio là Vương Miện của Emmanuel tỏa sáng rực rỡ, trong khi tay phải ông cầm một tấm thẻ trắng nhỏ. Khuôn mặt ông nặng nề, ánh mắt dán chặt vào dòng chữ viết ngoáy, ngạo mạn trên tấm thẻ .

Giữ đúng lời hứa của mình, tôi đã đến để chiêm ngưỡng Vương Miện của Emmanuel. Đáng buồn thay, nó không phải là thứ tôi muốn, vì vậy tôi sẽ để nó lại cho bất kỳ ai có khao khát lấy nó.

—Đạo Chích K