Bờ biển phía bắc của Biển Chinh Phục, Adria.
Khi mặt trời dần lặn về phía chân trời, Adria tắm mình trong ánh hoàng hôn vàng rực, khiến cảng biển nhộn nhịp chìm trong sắc màu rực rỡ. Bến cảng hôm nay đặc biệt náo nhiệt, dòng người đông đúc chen chúc dọc theo bờ nước.
Tại bến tàu trống, một nhóm người đông bất thường đã tụ tập lại. Hàng trăm người đứng chen nhau quanh bờ sông, tạo ra một cảnh tượng hiếm thấy cho cảng biển thường ngày vốn rất trật tự này. Trong số họ có những nhà báo đang cố gắng xô đẩy về phía trước, các sĩ quan cảnh sát duy trì trật tự, các công nhân bến tàu tò mò quan sát từ xa, các quan chức thành phố với vẻ mặt nghiêm túc, các chức sắc, và nhiều thành viên giáo sĩ ăn mặc trang trọng.
Ở ngay trung tâm đám đông, vòng tròn được bảo vệ bởi vài hiệp sĩ vũ trang đầy đủ, có ba nhân vật nổi bật. Một là một người đàn ông trung niên đeo kính, khoác giáo bào giám mục, giám mục của nhà thờ địa phương Adria. Một người khác là một nam thanh niên trong bộ vest được may đo cẩn thận, đội mũ lịch sự, người đứng đầu lực lượng mật cảnh ở Adria, người phụ trách đội Vệ quân Ẩn Dật của Ivengard trong thành phố này.
Hai người này là đại diện cho quyền lực tối cao trong giới thần bí chính thức tại Adria. Thông thường, nếu cả hai cùng xuất hiện tại một sự kiện, thì họ hẳn phải là tâm điểm chú ý. Nhưng hôm nay lại khác. Giữa họ đứng một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục giám mục thậm chí còn nguy nga hơn. Các chức sắc địa phương xung quanh ông đều tỏ vẻ cung kính, không dám lơ là dù chỉ một chút. Ông chính là Antonio, Tổng Giám Mục từ thủ đô của Ivengard, Pezhi, và người đứng đầu toàn bộ giáo phận Ivengard.
Kể từ vụ việc Hạ Thụ, Antonio đã luôn đặc biệt coi trọng, thậm chí dồn trọng tâm công việc vào để xử lý nó. Để phối hợp tốt hơn các vấn đề liên quan đến Hạ Thụ, ông còn đích thân đến Adria, cảng nhà của hạm đội Giáo Hội, từ nhiều ngày trước và ở lại đây, giám sát vấn đề cho đến bây giờ.
Suốt gần mười ngày, Antonio vẫn ở lại Adria. Giờ đây, khi toàn bộ sự việc cuối cùng cũng dần đi đến hồi kết, và những người hành hương bị bắt cóc cũng sắp trở về. Antonio chỉ cần kiên nhẫn chờ tàu cập bến, đích thân chủ trì buổi yến tiệc đón chào, là coi như mọi chuyện đã khép lại.
Antonio đưa ánh mắt nhìn về phía xa, mà cùng lúc ấy, gần như tất cả mọi người ở hiện trường cũng đồng loạt dõi theo đường chân trời. Giữa ánh hoàng hôn và sự chờ đợi khắc khoải của đám đông, từng bóng dáng chiến hạm dần hiện lên, rồi đội tàu nối tiếp nhau tiến lại gần, đội hình chỉnh tề khiến ai nấy đều choáng ngợp. Khi soái hạm tiến vào cầu cảng gần nhất, tất cả đều ngẩng đầu chiêm ngưỡng con tàu khổng lồ, tráng lệ với ánh mắt đầy kính phục.
Sau khi soái hạm đã cập bến, cầu thang lên tàu nhanh chóng kéo dài đến boong tàu của nó. Rồi, theo tiếng nhạc của ban nhạc đã chuẩn bị sẵn, từng người một bước xuống boong. Các sĩ quan cấp cao của hạm đội tiến đến Antonio giữa những tiếng vỗ tay, trang nghiêm hành lễ, và ngay lập tức lùi sang một bên. Sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên cầu thang.
Tại đó, một nữ tu trong chiếc áo choàng trắng, vẻ mặt thấp thỏm lo lắng, chậm rãi bước xuống. Trong ánh nhìn dò xét của hàng trăm người, cô run run đặt chân lên mặt đất. Khoảnh khắc cô vừa xuất hiện, cánh phóng viên tại chỗ lập tức sáng rực đôi mắt, có nhiều người đã chen chúc xông về phía trước, nhưng liền bị các sĩ quan cảnh sát duy trì trật tự ngăn lại.
Mang theo tâm trạng căng thẳng, nữ tu áo trắng từng bước tiến về phía Antonio. Nhìn ông lão đang nở nụ cười hiền từ, cô nhất thời muốn nói gì đó nhưng lại lắp bắp, nghẹn lời, không thốt ra nổi.
“Um…Ngài…ngài…”
“Con chắc là Sơ Vania, phải không? Cuối cùng, chúng ta cũng gặp nhau rồi. Hân hạnh lần đầu tương kiến. Ta là Antonio. Con hẳn đã có một chuyến đi khó khăn. Thật may mắn khi Chúa đã che chở để mọi người đều bình an trở về,” Đối diện nữ tu áo trắng, Antonio dùng tiếng Pritt lưu loát mà cười hiền hòa nói.
Nghe xong lời ông, nữ tu bừng tỉnh, vội vàng cúi mình hành lễ cung kính.
“À… Đức Tổng Giám Mục Antonio, con là Sơ Vania Chafferon từ Giáo Hội Tivian. Tạ ơn Chúa, xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của con…”
“Không cần quá căng thẳng đâu, Sơ Vania. Con là người hùng đã khai sáng Hạ Thụ và là nhân vật chính trong buổi tiệc tối nay. Không cần phải quá trang trọng về lễ nghi đâu. Nào, chúng ta đi thôi, còn rất nhiều người đang chờ con trong đại sảnh…”
Nói xong, Antonio liền quay người rời đi, hai người đứng cạnh ông cũng lập tức theo sát. Vania thấy vậy cũng nhanh chóng bước theo sau họ.
…
Thời gian vội vã trôi đi, chẳng mấy chốc, hoàng hôn trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất, màn đêm dần bao phủ toàn bộ thành phố. Khi ánh đèn bắt đầu bật sáng, toàn bộ Adria rực rỡ lung linh, phản chiếu cùng ánh sáng trên mặt nước, trông như được bao bọc trong một tấm màn sáng huyền ảo.
Khi màn đêm buông xuống, Cung Điện Cổ ở Adria được chiếu sáng rực rỡ. Bên trong dinh thự cũ từng thuộc về Emmanuel, một bữa tiệc long trọng đang được tổ chức.
Bên trong sảnh cung điện, những chiếc đèn chùm pha lê thắp sáng không gian rộng lớn. Các bàn tiệc bày đầy món ăn tinh mỹ, và một dàn hợp xướng cùng với một dàn nhạc hòa tấu đang hài hòa, tạo nên giai điệu du dương lan tỏa khắp nơi. Các chức sắc từ các lĩnh vực khác nhau của Adria hòa mình với đại diện của những người hành hương, tham gia vào các cuộc trò chuyện lịch sự, tận hưởng bầu không khí thanh bình.
Tuy nhiên, giữa sự yên tĩnh này, có một ngoại lệ đáng chú ý trong một góc của sảnh. Một nhóm các nhà báo đã vây quanh một nhân vật khoác áo trắng, ép sát cô vào một bức tường, không ngừng dồn dập đặt câu hỏi.
“Thưa sơ Vania, xin hỏi cô đã làm cách nào để cảm hóa những người hoang dã đó?”
“Sơ Vania, người ta nói sơ thậm chí còn tự nguyện chữa trị cho chính những kẻ hoang dã đã bắt cóc sơ. Điều đó có đúng không? Xin hỏi sơ đã tìm thấy lòng dũng cảm ở đâu?”
“Sơ Vania, hiện nay có rất nhiều tín đồ ở Adria cho rằng chính Thánh Mẫu đã phù hộ sơ, giúp sơ cảm hóa những người hoang dã đó. Sơ nghĩ gì về tuyên bố này?”
“Ơ… A… Tôi… tôi chỉ làm những gì mình cảm thấy là bổn phận thôi. Nó thực sự không có gì đặc biệt cả…”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác dồn dập như mưa bão, khiến Vania, người trải qua tình huống như vậy lần đầu tiên, luống cuống tay chân, không biết trả lời thế nào cho phải. Cuối cùng, phải cho đến khi nhân viên ban tổ chức ra tay can thiệp, đưa các phóng viên đi, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa được giải thoát khỏi vòng vây nhà báo, Vania cầm một ly nước ép trái cây từ một chiếc bàn gần đó. Tranh thủ lúc còn yên tỉnh và không ai chú ý, cô đi đến đứng cạnh một cửa sổ trống để uống. Ngay khi cô vừa nhấp được vài ngụm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cô.
“Hehe, Sơ Vania, con thấy bữa tiệc này thế nào?”
Nhận ra giọng nói này, Vania ngay lập tức quay lại. Người tiến đến gần cô với nụ cười hiền lành thường thấy là Tổng Giám Mục Antonio. Khi nhìn thấy ông, Vania hơi giật mình, vội vàng đặt ly xuống, và cung kính hành lễ.
“Kính lạy Thánh Mẫu, thưa Đức Tổng Giám Mục, bữa tiệc mà ngài đã sắp xếp thật tuyệt vời—con vô cùng cảm kích. Cảnh trí đẹp đẽ, âm nhạc du dương, món ăn ngon miệng, và con thậm chí đã gặp rất nhiều nhân vật đáng kính… Từ trước tới nay con chưa từng dự yến tiệc nào xa hoa và tráng lệ đến vậy… Chỉ là, con cảm thấy… có lẽ nó hơi quá xa hoa đối với một người như con…”
“Xa hoa ư? Không, không. Chẳng xa hoa chút nào,” Antonio trả lời với một nụ cười hiền lành.
“Đối với người đã giải cứu hàng trăm người hành hương và dẫn dắt hàng chục ngàn người từ Hạ Thụ để đón nhận đức tin như con, bữa tiệc này chỉ là một nghi thức đón tiếp nhỏ bé của ta thôi. Những công lao của con đối với Giáo Hội là sự thật hiển nhiên. Sau khi con chính thức được thăng cấp, sẽ còn nhiều phần thưởng lớn hơn đang chờ con. Nếu chỉ riêng một bữa tiệc đơn giản như thế này đã khiến con cảm thấy xa hoa, thì có lẽ con nên nghiêm túc nhìn nhận lại vị trí hiện tại của mình, Sơ Vania. Con bây giờ không còn là một nữ phó tế cấp trung bình thường nữa…”
Antonio nói với giọng dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị. Nghe những lời của ông, Vania do dự một lúc ngắn, một chút lo lắng xuất hiện trong biểu cảm của cô trước khi cô tiếp tục cất lời.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục… Con hiểu ý nghĩa của việc đã dẫn dắt hàng chục ngàn người từ Hạ Thụ đến với đức tin, nhưng… thật lòng, con lại cảm thấy khi công lao ấy bất ngờ gắn lên người mình thì thật có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Antonio hơi cau mày.
“Dạ… vâng?” Vania giật mình, nhỏ giọng nói tiếp.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục, có lẽ ngài chưa rõ điều này. Trong những ngày con bị giam giữ, tuy con đã hết lòng chữa trị cho người dân Hạ Thụ, cũng tích cực giảng dạy giáo lý Thánh Mẫu. Nhưng sự thật là hiệu quả chẳng được bao nhiêu… Phần lớn họ chẳng mấy hứng thú với lời con nói. Dù con đã làm hết sức để giúp họ nhận ra chân lý, kết quả vẫn chẳng có mấy thành công.”
“Vậy nên, thưa Đức Tổng Giám Mục, chuyện Hạ Thụ tuyên bố chính thức cải đạo khiến con hết sức ngạc nhiên. Họ đột ngột công khai, lại gán cho con là người đã cảm hóa họ… Thế nhưng, ngay trước đó thôi, họ vẫn còn kháng cự lời con. Vậy mà bỗng chốc lại đồng loạt nghe theo con… Điều này khiến con cảm thấy có gì đó… không đúng lắm…”
Với giọng ngập ngừng, Vania cố gắng kể lại sự hoài nghi cùng “sự thật” cô chứng kiến tại Hạ Thụ. Nhưng trước khi cô kịp nói hết, Antonio đã ngắt lời, gương mặt nghiêm nghị.
“Sơ Vania, con đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Hở… Con… con đã… suy nghĩ quá nhiều sao?” Vania sững sờ.
“Đúng vậy, chỉ là nghĩ nhiều thôi.” Antonio dứt khoát đáp.
“Chuyện về Hạ Thụ, con không cần phải bận tâm quá mức, cũng càng không nên nghi ngờ chính bản thân mình. Người đã giải cứu hạm đội hành hương, dẫn dắt hàng chục ngàn linh hồn lạc lối đó cải đạo chính là con. Người đã giáo hóa cho Hạ Thụ cũng chính là con. Điều này không có gì phải nghi ngờ, không ai có thể phủ nhận, ngay cả con cũng thế… Con hiểu chứ?”
Antonio nói với Vania bằng giọng điệu chắc nịch, mang theo vẻ thâm trầm, ánh mắt thậm chí còn để lộ một chút nguy hiểm. Nhìn thấy thái độ nghiêm túc ấy, Vania giật mình, nuốt nước bọt một cách lo lắng, chẳng biết nên đáp thế nào. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cô cũng trả lời.
“Con hiểu rồi, thưa Đức Tổng Giám Mục. Quả thực chính con là người đã dẫn dắt người dân Hạ Thụ cải đạo… Con sẽ không còn nghi ngờ bản thân nữa…”
“Hehe… hiểu được thế là tốt, thế là tốt rồi. Nguyện xin Thánh Mẫu dõi theo con, Sơ Vania. Ta đã thấy rõ sự chân thành và lòng nhân từ trong trái tim con.”
Antonio mỉm cười đầy ẩn ý khi ông nói. Ông hoàn toàn hiểu rõ được vai trò mà nữ tu trẻ này đã đóng trong âm mưu của Hạ Thụ này. Trong mắt Antonio, mặc dù Vania đúng là một nhân tố then chốt, nhưng cô vẫn hoàn toàn không nhận thức được sự thật đầy đủ đằng sau mọi chuyện. Do đó, sự ngây thơ và hoang mang của cô cũng là điều dễ hiểu. Dù sao, Antonio không có ý định tiết lộ toàn bộ sự thật cho cô. Theo quan điểm của ông, một nữ tu trẻ như vậy càng ít biết về các vấn đề liên quan đến Giáo Hội Vực Sâu và các âm mưu sâu xa hơn, càng tốt.
Antonio còn nhận thấy rằng, khi phát hiện ra công lao to lớn được gán cho mình, Vania đã không để sự kiêu ngạo làm lu mờ phán đoán của mình; ngược lại, cô thẳng thắn bày tỏ sự nghi ngờ của mình về tình hình, ngay cả khi nó có nguy cơ làm giảm đi những thành tựu của chính cô. Những hành động như vậy đã chứng tỏ phẩm chất chính trực và sự khiêm tốn chân thật của Vania. Trước sự thẳng thắn và lòng thiện lương ấy, Antonio không khỏi cảm thấy đôi chút an ủi.
“Bất kể sự thật đằng sau câu chuyện ở Hạ Thụ là thế nào đi nữa, đạo đức và sự trong sạch của Sơ Vania đủ chứng minh cô ấy là một tôi tớ xứng đáng của Thánh Mẫu.”
Antonio thở dài trong lòng, vừa định tạm biệt Vania rời đi thì Vania đột nhiên lên tiếng nhỏ nhẹ.
“À, còn một điều nữa, thưa Đức Tổng Giám Mục. Thực ra, con có một lá thư từ Trưởng Lão Anman của Hạ Thụ. Trước khi con rời đi, ông ấy đã bí mật giao nó cho con, dặn con phải đích thân chuyển giao tận tay Đức Tổng Giám Mục ở Pezhi.”
“Ồ?”
“Vâng, lá thư được viết bằng chữ Hạ Thụ, mà con thì không thể đọc được. Trưởng Lão Anman đã dặn nhất định phải đích thân giao nó cho ngài. Ban đầu, con lo lắng về việc làm thế nào con có thể tiếp cận ngài, nhưng may mắn thay, ngài đã trực tiếp đến Adria nghênh tiếp chúng con…”
Khi đang nói, Vania lấy ra một mảnh giấy thô cuộn lại từ trong áo và đưa đến trước mặt Antonio. Thấy vậy, Antonio hơi nhíu mày, nhanh chóng sử dụng khả năng của mình để kiểm tra tờ giấy xem có bất kỳ dấu vết thần bí nào không. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, ông cầm tờ giấy và mở ra, bắt đầu đọc nội dung của nó.
Đúng như Vania đã nói, tờ giấy hoàn toàn được viết bằng chữ Hạ Thụ. Tuy nhiên, Antonio đã có rất nhiều lần giao thiệp với Hạ Thụ trong quá khứ nên việc đọc được mấy chữ viết này cũng không quá khó khăn. Chẳng bao lâu, ông đã đọc xong toàn bộ lá thư.
Nội dung của lá thư rất đơn giản: Hạ Thụ mong muốn thiết lập kênh liên lạc bí mật với Giáo Hội.
Theo lời trong thư, Hạ Thụ hiện đang nỗ lực thanh trừng các gián điệp từ Giáo Hội Vực Sâu. Trong cuộc thanh trừng này, Trưởng Lão Anman phát hiện ra rằng kênh liên lạc bí mật trước đây của họ với Nhà Thờ Thanh Tẩy ở Pezhi có thể đã bị Giáo Hội Vực Sâu xâm nhập. Do đó, Anman bày tỏ mong muốn thiết lập một kênh liên lạc mới với Nhà Thờ Thanh Tẩy.
Trong lá thư, Trưởng Lão Anman nhấn mạnh rằng, lo ngại khả năng thâm nhập quá mạnh của Giáo Hội Vực Sâu, ông không thể tin tưởng nhân viên thông thường nào của Giáo Hội và ông đã nhờ nữ tu đáng tin cậy nhất là Vania chuyển thư thay mặt ông.
Lá thư còn ghi rõ một địa chỉ điện báo cùng một chuỗi mật mã. Bằng cách gửi mật mã này qua điện báo đến địa chỉ được cung cấp từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều mỗi ngày, Giáo Hội sẽ thiết lập liên lạc với trạm điện báo bí mật mới được chuẩn bị của Hạ Thụ. Phía Hạ Thụ tuyên bố, họ đã có được một số thông tin tình báo quan trọng của Giáo Hội Vực Sâu từ các gián điệp bị bắt, khẩn trương cần truyền thông tin này một cách an toàn đến Nhà Thờ Thanh Tẩy. Họ yêu cầu Nhà Thờ Thanh Tẩy gửi mật mã càng sớm càng tốt. Lá thư nhấn mạnh rằng vì kênh liên lạc trước đó đã bị xâm nhập, nó sẽ không còn được sử dụng nữa.
“Một kênh liên lạc bí mật mới, để đề phòng sự xâm nhập của Giáo Hội Vực Sâu…” Antonio nghĩ.
“Với một vùng vừa bị thâm nhập như Hạ Thụ, cách làm này quả thực hợp lý… Nhưng điều kiện liên lạc lại quá gò bó: từ 12 giờ đến 5 giờ chiều… gửi mật mã tới địa chỉ chỉ định… Trong khi sáng mai ta phải khởi hành về Pezhi. Trên đường đi e rằng chẳng có trạm điện báo nào… Nếu vậy thì không thể nhận được tin tức bên kia rồi….”
Đọc lá thư trong tay, Antonio cẩn thận xem xét những vấn đề này. Thong thư, Anman đề cập đến việc có thông tin tình báo quan trọng về Giáo Hội Vực Sâu muốn gửi; đương nhiên, Antonio rất háo hức muốn có được nó một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, nếu ông khởi hành theo lịch trình ban đầu vào sáng mai, ông sẽ không thể nhận được bất kỳ tin nhắn nào trong suốt hành trình dài, và ông sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Sau khi đọc xong lá thư, Antonio không vội đưa ra quyết định ngay. Thay vào đó, ông rời bữa tiệc một lúc để thông báo cho những người đi cùng mình gửi một yêu cầu đến địa chỉ điện báo đã được sử dụng trước đây của Hạ Thụ. Đúng như dự đoán, không có câu trả lời nào được nhận. Điều này xác nhận nội dung trong lá thư của Anman là thật, và Hạ Thụ thực sự đang cố gắng thiết lập một kênh liên lạc bí mật mới.
Sau khi xác nhận xong, Antonio đưa ra quyết định, là tạm thờ trì hoãn lịch trình ngày mai, sau khi liên lạc với Hạ Thụ và nắm được thông tin về Giáo Hội Vực Sâu sẽ ngay lập tức lên đường trở về. Đối với Antonio, điều này chỉ có nghĩa là ông phải đợi thêm vài giờ, dù sao thì ông cũng chẳng có việc gì phải gấp gáp.
Tương tự như vậy, do tính chất nhạy cảm của vấn đề này, Antonio cũng không công bố việc thay đổi lịch trình của mình tại bữa tiệc. Ở cả Adria, chỉ có rất ít người biết rằng lịch trình của ông đã bất ngờ thay đổi.
…
Adria vào ban đêm. Khi bữa tiệc tiếp tục sôi nổi bên trong Cung Điện Cổ, Dorothy ngồi bên trong một phòng ăn riêng tại một nhà hàng bên bờ sông ở một nơi khác trong thành phố. Trước mặt cô là một bàn tiệc đầy các món ăn tinh xảo, trong khi cô cặm cụi viết lên một mảnh giấy nhỏ.
Đối diện với Dorothy, một sinh viên đại học gợi cảm với làn da sẫm màu, mặc một chiếc váy trắng, ngồi trầm lặng. Cô đang lật qua một cuốn sách nhỏ với một vẻ mặt khó hiểu. Khi nhìn kỹ hơn, đó là cuốn sách hướng dẫn du khách cho Nhà Thờ Tịnh Lưu.
Nephthys, người cũng đã đến Adria, chăm chú nghiên cứu bản đồ được đơn giản hóa trong cuốn sách hướng dẫn trước khi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, về phía bảo tàng nhà thờ xa xôi, nơi được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn từ quảng trường nhộn nhịp. Đôi mắt cô ấy tỏa sáng với sự tò mò ngày càng sâu đậm.