Trong buổi sáng tinh mơ, thành phố Telva từ từ tỉnh giấc sau giấc ngủ. Trên vỉa hè, từng dòng người hối hả bước đi, vội vã tới chỗ làm việc. Trên đường cái, xe ngựa mỗi lúc một nhiều hơn. Ở các góc phố, lũ trẻ bán báo cất tiếng rao vang. Tất cả quang cảnh ấy thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt so với Telva thường ngày.
Bên trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn đang lăn bánh dọc con phố, có hai người đàn ông trung niên ngồi cạnh nhau trong khoang. Đánh giá qua vẻ ngoài của họ, cả hai đều ở độ tuổi trung niên, khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi. Một người đeo kính, khoác chiếc áo măng-tô màu xám đen, trong khi người kia mặc áo choàng màu vàng nhạt cùng quần dài đồng bộ. Một người nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, dõi phong cảnh thành phố đang đi qua, trong khi người còn lại đang đọc chăm chú một tờ báo mở rộng trên tay.
“Trên báo có tin gì không? Trong hai ngày gần đây thành phố có biến động gì đáng chú ý không?” người đàn ông mặc áo xám đen hỏi, mắt vẫn quan sát dòng người ngoài phố.
Người đàn ông mặc đồ vàng lật thêm một trang báo, lướt qua nhanh chóng, rồi nhàn nhã trả lời .
“Cơ bản thì chẳng có chuyện gì lớn. Nếu buộc phải nói có điểm gì đáng chú ý, thì đó là vụ nổ và hỏa hoạn xảy ra ở phía tây thành phố hôm kia. Cả một tòa nhà bị cháy rụi. Tờ báo này nói rằng nó có khả năng là do rò rỉ khí gas. Có lẽ chuyện này có liên quan tới việc của chúng ta.”
“Chỉ phá hủy một tòa nhà thôi sao… và mức độ như rò rỉ khí gas? Thế thì chưa đủ để khẳng định nó có liên quan tới vụ Hội Hắc Kim đây…”
Người đàn ông mặc áo xám quay khỏi cửa sổ, chuyển ánh mắt trở lại khoang và người bạn đồng hành của mình.
“Muốn hạ gục một Gargoyle cùng với một vài Người Vượt Tường bằng sức mạnh thuần túy, mức độ tàn phá ít nhất cũng phải là nửa con phố, chứ chẳng phải chỉ nổ có một tòa nhà thôi đâu.”
“Ừ, anh nói đúng,” người đàn ông mặc đồ vàng—Mador—gật đầu.
“Trên mấy tờ báo cũng không đề cập đến bất cứ điều gì có tính chất phá hủy hơn. Nên nếu đám Hội Hắc Kim ở đây thực sự bị loại bỏ, thì người đã làm điều đó có thể là một Kẻ Vượt Giới mạnh về mặt linh hồn hoặc tinh thần. Dù sao thì trên phương diện sức mạnh, đối đầu với Gargoyle là chuyện hơi bất khả thi.”
Người đàn ông áo vàng gấp báo, chậm rãi nói.
“Có lẽ vậy,” người đàn ông mặc đồ xám đồng ý. “Nếu tay lính đánh thuê kia thực sự có thể xóa sổ toàn bộ cứ điểm của Hội Hắc Kim trong một lần, thì đây là giả định hợp lý nhất…”
“Nghe giọng điệu thì hình như anh không tin lắm? Bosque?” Mador hơi nhướng mày hỏi lại.
“Không phải là tôi không tin,” Bosque nhún vai, “Chỉ là thấy hơi khó tin thôi. Mador, anh nghĩ mà xem: cứ điểm số 5 chỉ mới liên lạc với chúng ta cách đây không lâu. Sau đó, số 6 từ Tổng Xưởng báo với chúng ta rằng cứ điểm ấy đã bị thâm nhập và thay thế bởi người của Hội Hắc Kim, và bây giờ lại nói rằng, nó đã bị một lính đánh thuê tiêu diệt sạch, bảo chúng ta tới xác nhận tình hình…?”
“Trời ạ, cho dù cứ điểm số 5 liên lạc với ta vốn đã là Hội Hắc Kim giả mạo đi chăng nữa, thì điều đó cũng chứng tỏ khi ấy người của bọn chúng vẫn sống. Vậy mà sáng sớm hôm sau, số 6 ở Tổng Xưởng lại báo rằng toàn bộ bọn chúng đã bị tiêu diệt bởi một lính đánh thuê được thuê ngay tại chỗ? Anh thử nói xem, trong cả miền Nam Cassatia này, từ khi nào lại xuất hiện lính đánh thuê có khả năng chỉ trong một đêm quét sạch cả một cứ điểm của Hội Hắc Kim cơ chứ?” — Bosque nói với giọng đầy nghi hoặc
Nghe xong, Mador im lặng trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng, “Anh nói cũng có lý. Chuyện này quả thực có điểm hơi đáng nghi. Nhưng dù sao… đã là tin tức do Tổng Xưởng truyền xuống, nên ít nhất vẫn có độ tin cậy nhất định. Chúng ta nên tin vào họ mới phải. Có lẽ lính đánh thuê kia là kết quả của việc một vị cấp cao nào đó trong Tổng Xưởng nhờ cậy mối quan hệ mà có.”
“Có thể… nhưng như vậy có phải hơi tùy tiện quá không? Để duy trì tính trung lập, bình thường Tổng Xưởng tuyệt đối không mượn sức từ bên ngoài để giải quyết vấn đề. Vậy mà lần này, họ không chỉ thuê người khác, mà còn quyết định mọi thứ rất nhanh chóng… Tôi cảm thấy không ổn lắm.”
Bosque thẳng thắn nói ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận một nhiệm vụ xác nhận chiến quả kiểu này, nên không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
“Tuy là hơi trái với thông lệ, nhưng lệnh từ Tổng xưởng đã được chúng ta xác nhận đi xác nhận lại là hoàn toàn chính xác. Trong tình huống này, chúng ta tốt hơn hết là tập trung làm nhiệm vụ… tất nhiên, vẫn phải giữ sự cẩn trọng.”
Mador nói xong, Bosque nghe vậy không trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc. Còn Mador thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ, và sau khi quan sát phố xá một lúc anh ta nói.
“Hình như đến nơi rồi. Xuống xe thôi, lát nữa cẩn thận một chút.”
Nói rồi, Mador ra hiệu cho người đánh xe dừng xe ngựa. Cả hai cùng bước xuống từ phía cửa hông, đứng trên vỉa hè vắng vẻ. Sau khi liếc nhìn khung cảnh xung quanh, họ mở khoang sau xe ngựa lấy hành lý, rồi hướng ánh mắt về phía một khách sạn cũ kỹ trông khá bình thường ngay bên đường.
Sau đó, hai người bước vào khách sạn kiểu cũ, men theo cầu thang đi thẳng lên tầng trên. Không lâu sau, họ đã lên được một tầng khá cao. Đảo mắt tìm số phòng, đi lòng vòng một chút, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa.
“Phòng 504. Đây rồi.”
Nhìn số phòng khắc trên cửa, Mador khẽ nói rồi gõ cửa. Từ bên trong vang lên một giọng đàn ông.
“Xin đợi một lát.”
Vài giây sau, tiếng bước chân tiến gần. Cánh cửa mở ra, một thanh niên tuấn tú ăn mặc bảnh bao trong áo sơ mi và áo gi-lê xuất hiện. Với một nụ cười dễ chịu, anh ta nhìn thẳng vào hai vị khách đang đứng trước mặt mình.
“À… hai vị cuối cùng cũng đến, hai vị đến từ Ách Nguyệt Chi Thủ. Tôi đã đợi ở đây khá lâu rồi. Tên tôi là Brandon, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?”
Nói với giọng nồng nhiệt, Brandon mỉm cười và đưa tay ra để chào. Hai người đàn ông trao đổi một cái nhìn, và sau đó Mador đưa tay ra bắt tay Brandon khi anh ta trả lời.
“Tên tuổi thì không cần báo đâu. Chúng ta vào thẳng vấn đề đi, ngài Brandon.”
“Vào thẳng vấn đề? Tất nhiên rồi, mời hai vị vào.”
Brandon mĩn cười, buông tay ra, rồi khẽ nghiêng người làm động tác mời. Hai người bước vào phòng, lập tức quan sát xung quanh. Đây là một phòng khách được trang trí đơn giản nhưng khá rộng rãi. Trên sàn nhà có một cái cáng cứu thương, được che bằng một tấm vải trắng. Bên dưới tấm vải, rõ ràng hiện ra đường nét của một cơ thể người.
“Xác của tên thủ lĩnh chợ đen ở đây. Hai vị cứ tự nhiên kiểm tra.”
Brandon nói một cách tùy tiện khi anh ta ra hiệu về phía cơ thể. Hai người đàn ông đi đến cái cáng và nhấc tấm vải lên. Những gì hiện ra trước mắt họ là xác của một ông già lớn tuổi. Nhìn qua một lượt, họ trao đổi mấy câu rồi Bosque mở vali của mình và lấy ra một loại các dụng cụ kỳ lạ để bắt đầu một số hình thức kiểm tra. Trong khi đó, Mador tiếp cận Brandon và bắt chuyện.
“Ngài Brandon, chính ngài là lính đánh thuê đã săn lùng đám người của Hội Hắc Kim ở Telva sao?”
“Chính xác mà nói, đó là công lao của chủ nhân mà tôi phục vụ… Còn tôi chỉ là người đại diện tới đây để bàn giao với các vị thôi,” Brandon đáp lại nhẹ nhàng. Mador gật đầu, rồi hỏi tiếp.
“Chủ nhân…? Ở khắp Nam Cassatia này, không có nhiều lực lượng có khả năng xóa sổ một cứ điểm của Hội Hắc Kim chỉ sau một đêm. Hơn nữa, chúng tôi hầu như đều biết mặt cả rồi. Ngài Brandon, ngài và vị kia chắc hẳn là từ nơi khác đến?”
“Không sai. Chúng tôi vốn chỉ đi ngang qua Telva. Nhưng vị chủ nhân mà tôi phục vụ tình cờ phát hiện ra những dấu hiệu bất thường ở đây. Sau khi báo cho một người bạn cũ trong Ách Nguyệt Chi Thủ, ngài ấy đã được ủy thác làm công việc ‘quét dọn’ này. Giờ chẳng phải các vị đến đây để xác nhận kết quả dọn dẹp sao?”
Brandon vẫn giữ nụ cười trên môi, thong dong đáp lời. Nghe điều này, Mador thầm nghĩ, quả nhiên mọi chuyện đúng như anh ta đoán—tay lính đánh thuê này có khả năng cao là liên quan đến một nhân vật cấp cao trong Tổng Xưởng, được mời đến trợ giúp tạm thời. Giữa họ chắc chắn có quan hệ tin tưởng rất sâu, nếu không Tổng Xưởng đã không phá lệ bằng cách thuê người ngoài để giải quyết vấn đề ở Telva.
Khi Mador còn đang im lặng xâu chuỗi mọi việc, chuẩn bị hỏi tiếp, thì, bất ngờ, một tiếng kêu ngạc nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta .
“Cái… cái gì thế này… không thể nào…”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Mador lập tức quay lại nhìn Bosque, người đang ngồi xổm và tiến hành kiểm tra. Thấy vẻ mặt bàng hoàng của Bosque, Mador cau mày hỏi.
“Sao vậy? Có gì bất thường với xác chết sao? Không phải là Gargoyle à?”
“Không, tôi đã xác nhận được danh tính thật của xác chết rồi. Hắn chính là ‘Bengo Vỡ Nát’ của Hội Hắc Kim—một Gargoyle. Không có gì phải nghi ngờ về điều đó,” Bosque lẩm bẩm, đôi mắt mở to khi nhìn chằm chằm vào xác chết.
Lời vừa dứt, chưa kịp để Mador có thể nói thêm bất cứ điều gì, Bosque đã đứng phắt dậy, trịnh trọng nhìn Brandon trong phòng.
“Ngài Brandon, tôi đã hoàn tất việc kiểm tra. Không có vấn đề gì. Tôi rất biết ơn vị chủ nhân mà ngài phục vụ đã sẵn lòng ra tay giúp đỡ. Tôi là Bosque. Đây là vật phẩm được Ách Nguyệt Chi Thủ chuẩn bị cho chủ nhân của ngài.”
Khi nói, trước sự ngạc nhiên của Mador, Bosque mở một chiếc vali khác, lấy ra một gói giấy dầu, và cung kính đưa cho Brandon.
Brandon mỉm cười nhận lấy nó và nói, “Cảm ơn cả hai vị đã vất vả. Bây giờ tôi phải trở về để báo cáo—xin thứ lỗi.”
Nói xong, Brandon nhanh chóng rời khỏi phòng vùng với gói giấy, để lại Bosque với vẻ mặt nặng nề và Mador thì đầy nghi hoặc.
Nhìn lại xác chết trên cáng, gương mặt Mador dần hiện nét khác thường. Anh bước thẳng lại chỗ Bosque, hỏi.
“Thì ra hắn là Bengo Vỡ Nát? Hừ, không ngờ tên già khốn khiếp đó lại là người chết, cũng coi như hả dạ. Nhưng xác nhận được hắn là được rồi, anh có cần phản ứng thái quá như vậy không?”
Bosque nhìn anh ta và chỉ vào xác chết trên sàn.
“Anh lại đây, nhìn vết thương này đi.”
“Vết thương?”
Ngạc nhiên, Mador bước đến bên cáng, cúi xuống quan sát kỹ. Lúc này Mador mới nhận ra, sau lớp chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ, trên khu vực ngực hoàn toàn lộ ra—ở đó, có một vết thương cực kỳ rõ ràng và rất dễ chú ý.
Đó là một lỗ tròn cực kỳ hoàn chỉnh, xuyên thẳng qua ngực trái, xuyên suốt cả lồng ngực. Vừa nhìn thấy lỗ thủng, mắt Mador lập tức mở to kinh hãi.
“Đây là… một vết thương?! Lại còn to thế này… nhưng Bengo Vỡ Nát… hắn chẳng phải là một Gargoyle sao? Làm sao một vết thương to như vậy…”
Nhìn chằm chằm vào vết thương trên xác chết trước mặt mình, Mador lẩm bẩm trong sự hoài nghi. Bengo Vỡ Nát là một Gargoyle—một Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro thuộc con đường Đá với khả năng phòng ngự cứng như thép. Làm sao hắn có thể hứng chịu một vết thương nghiêm trọng như vậy!
Mador đã từng nghĩ xem tay lính đánh thuê kia đã sử dụng cách nào để hạ gục một Gargoyle.
Có lẽ là sự can thiệp tinh thần hoặc linh hồn—nhưng trong những trường hợp như vậy, vết thương như thế này sẽ không xuất hiện.
Cũng có thể hắn đã bị kiềm chế bằng sức mạnh Chén Thánh mạnh mẽ và từ từ bị chết ngạt—tuy nhiên điều đó cũng sẽ không để lại loại vết thương này.
Hoặc lớp giáp của hắn đã bị xuyên thủng bằng vũ lực bởi một khả năng Bóng Tối mạnh mẽ—nhưng trong trường hợp đó, cơ thể ắn lẽ ra phải bị bao phủ bởi các vết chém, chứ không phải một lỗ duy nhất, đối xứng xuyên qua ngực.
Trước khi tới đây, cả anh ta và Bosque đều nhất trí cho rằng: không có khả năng tay lính đánh thuê đã đánh bại Gargoyle bằng sức mạnh thuần túy. Nhưng trái ngược với giả định của họ, đó chính xác là những gì đã xảy ra.
Đối với một Gargoyle, ngay cả một phát súng trường cũng không hơn gì một dấu trắng trên đá. Vậy đòn tấn công nào mới có thể xuyên thủng cơ thể hắn một cách gọn gàng như thế?
“Thật đáng sợ… Một đòn xuyên thủng cả Gargoyle… đó phải là loại sức mạnh kinh hoàng như thế nào chứ… Bengo Vỡ Nát, lại bị giết bởi loại sát thương này…”
“Vẫn chưa hết đâu. Anh nhìn kỹ vào bên trong vết thương đi.”
Bosque ngồi xổm xuống bên cáng, chỉ vào thẳng vào vết thương mà nói tiếp.
Mador nghe vậy cũng hơi nhíu mày, khom người tới nhìn phần trong và mép vết thương. Bên trong miệng lỗ, quanh thành thịt đều hiện rõ một vòng cháy sém đen kịt.
“Cái này là… dấu vết bị nung nóng? Vết lỗ này thật sự là do bị thiêu mà ra sao?! Hắn đã bị một đòn tấn công thần bí nguyên tố lửa đánh trúng? Chẳng lẽ tay lính đánh thuê đó là người đi trên con đường Ngọn Lửa Mặt Trời?”
Mador thốt lên trong sự bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh lập tức nhận ra điểm bất thường.
“Không đúng… Bengo Vỡ Nát không phải là một Gargoyle sao? Hắn có thể hấp thụ mọi đòn tấn công thuộc dạng nguyên tố. Làm sao lại bị ai đó thiêu thủng như vậy?! Nhiệt độ phải cao đến mức nào mới làm được chuyện này… Hơn nữa, làm sao ngọn lửa có thể tập trung cực hạn vào một điểm duy nhất như vậy?”
Mador hoài nghi nói, trong khi Bosque hít một hơi thật sâu và trả lời một cách nghiêm túc.
“Gargoyle vốn là khắc tinh tự nhiên của Người Điều Khiển Nguyên Tố… điều đó là không thể phủ nhận. Để một Người Điều Khiển Nguyên Tố giết một Gargoyle bằng các đòn tấn công nguyên tố, họ sẽ phải dồn toàn bộ sức mạnh của mình vượt qua ngưỡng chịu đựng của Gargoyle trong một lần—và điều đó vượt quá khả năng của hầu hết Người Điều Khiển Nguyên Tố cấp Bạch Tro…”
Bosque nói một cách trang nghiêm. Nghe vậy, Mador vô thức nuốt nước bọt. Trong đầu anh bất giác nhớ lại vụ cháy hôm trước mà mình đọc được trên báo. Vào thời điểm đó, họ đã cho rằng nó không liên quan đến vụ Gargoyle.
Rốt cuộc, nếu nơi đó thực sự là địa điểm chiến đấu, có cả những vụ nổ và hỏa hoạn, nó rõ ràng là đã có giao chiến vật lý. Và nếu ai đó chiến đấu với một Gargoyle về mặt vật lý, đó chắc chắn là một cuộc chiến ác liệt và kéo dài—tuy nhiên quy mô tàn phá lại có vẻ quá nhỏ so với điều đó.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, họ có thể có một lời giải thích khác.
Tay lính đánh thuê đó có thể đã đơn giản là vượt trội hơn Bengo Vỡ Nát một cấp bậc—vượt trội đến mức trận chiến kết thúc quá nhanh, và gần như không để lại thiệt hại phụ.
Giả thuyết này trôi qua trong tâm trí Mador, và nó lại trùng khớp hoàn hảo với một nghi ngờ khác mà anh ta vẫn giữ trong đầu: tay lính đánh thuê kia được thuê bởi ai đó trong Tổng Xưởng và cả hai có mối quan hệ tin tưởng sâu sắc, “ai đó” có nhiều khả năng là một nhân vật cấp cao. Rốt cuộc, để có một mối quan hệ thân thiết với một cấp Xích Hoàn, rất có thể chính bản thân họ cũng là cấp Xích Hoàn.
“Vậy là tay lính đánh thuê đó—vị chủ nhân được Brandon đó phục vụ—là một Thánh Giả Lửa Thiên? Một thành viên Giáo Hội?”
Mador hỏi, nói ra suy đoán của mình. Bosque trầm ngâm một lúc rồi đáp.
“Rất có thể. Nhưng nếu đúng là vậy… thì hoá ra Tổng Xưởng hiện đang hợp tác về mặt vũ lực với Giáo Hội sao? Trừ khi trên thế giới này tồn tại một Thánh Giả Lửa Thiên không trực thuộc Giáo Hội.”
Bosque nói điều này với sự nghiêm túc trang trọng. Trong một khoảnh khắc, cả hai họ đều cảm thấy như thể họ vừa thoáng thấy một bí mật mờ ám được chôn sâu trong hàng ngũ cấp cao của Tổng Xưởng, và một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng họ.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều về điều này. Những vấn đề ở cấp độ đó không phải là thứ chúng ta có thể xem xét. Mau vận chuyển xác về đã.”
“Phải…”
…
Vào lúc bình minh, ở một nơi khác tại Telva, bên trong một căn phòng sang trọng của một khách sạn khác, Dorothy ngồi bên cửa sổ, thưởng thức bữa sáng trong khi Sổ Tay Hải Văn của cô nằm mở trên bàn. Cô cầm một cây xúc xích nướng trong tay trái và một cây bút trong tay phải, viết trên trang.
“Việc kiểm tra của họ đã xong. Bây giờ cô chia sẻ thông tin được chứ?”
Sau khi vừa viết xong, Dorothy cắn một miếng xúc xích thật to. Ngay lúc đó, chữ viết gọn gàng bắt đầu xuất hiện trên trang.
“Họ kiểm tra xong rồi sao? Nhanh vậy. Thôi khỏi kiểm tra lại nữa, vào thẳng vấn đề nhé—Cô Hàng Xóm, cô thực sự đang muốn thông tin về Tàng Thư Tinh Số, phảikhông?”
“Tất nhiên. Cô có biết bất kỳ địa điểm tàn tích bí mật nào liên quan đến Tàng Thư không? Tốt nhất là một cái lớn.”
“Bản thân tôi không biết bất kỳ di tích nào, nhưng tôi biết có những người thường xuyên ghé thăm những tàn tích như vậy. Cô đã bao giờ nghe nói về Hài Sa Hội chưa?”
“Hài Sa Hội? Đó là gì?”
“Họ là một hội trộm cổ vật. Hoạt động trên nhiều khu vực khác nhau và chuyên khai quật các tàn tích cổ. Trong số vô vàn hội trộm cổ vật ngoài kia, họ là hội duy nhất được ghi nhận là đã khai quật nhiều địa điểm của Tàng Thư Tinh Số. Chỉ từ việc bán Khải Huyền, họ đã trở thành một trong những nhóm săn kho báu có tiềm lực tài chính mạnh nhất. Trong số tất cả các hội, họ có mối liên hệ sâu sắc nhất với Tàng Thư Tinh Số.”