Bờ Bắc Biển Chinh Phục, Telva.
Đêm khuya, trong một dinh thự lớn ở ngoại ô thành phố Telva, đèn sáng rực rỡ khi toàn bộ khu đất nhộn nhịp với các hoạt động.
Do tình huống bất ngờ phát sinh, các thành viên của Hội Hắc Kim đã nhận được mệnh lệnh rút lui khẩn cấp. Toàn bộ lực lượng của Hội ở Telva đều phải khẩn trương hành động ngay trong đêm nay, chuẩn bị mọi thứ để họ có thể lên tàu và rời đi vào lúc bình minh.
Giữa khung cảnh bận rộn, một người đàn ông mặc đồ đen, tên Bana, đang sải bước nhanh chóng qua hành lang, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trong tay cầm một túi vải lớn. Khi hắn đi, hắn liên tục liếc nhìn xung quanh một cách thận trọng.
Tăng tốc bước chân, Bana leo lên mấy bậc cầu thang, nhanh chóng đến tầng ba của dinh thự. Sau khi đi lang thang quanh tầng một lúc, hắn nhìn thấy một người hầu mặc đồng phục đang vội vã đi về phía mình từ phía đối diện của hành lang. Khi người hầu đi qua hắn, gã cúi đầu nhẹ và hỏi.
“Thưa ngài Bana, ngài có biết ông Gochelle đang ở đâu không?”
“Hửm… Cậu tìm ông ấy làm gì?” Nhìn người hầu của Hội Hắc Kim trước mặt, Bana hơi sững người, sau đó không trả lời ngay mà hỏi ngược lại. Đối phương cũng dừng chân và trả lời.
“À, thực ra cũng không có gì quan trọng lắm. Tôi chỉ muốn hỏi ông ấy xem chúng ta nên xử lý ‘vật liệu’ dưới tầng hầm như thế nào. Hiện vẫn còn hơn chục người chưa được chuyển đi, mà thời gian hiện tại gấp quá, tôi sợ không kịp mang hết. Tôi định đi hỏi thử ông Gochelle, liệu có nên 'xử lý' bọn chúng trước, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn không.”
Người hầu giải thích, và sau một lúc im lặng suy nghĩ, Bana gật đầu và nói, “Hmm… chuyện này đúng là không thể lơ là. Thế này đi, ta cũng đang định đi tìm ông Gochelle. Cậu đi theo ta.”
“Vâng, cảm ơn ngài Bana.”
Người hầu lập tức cúi đầu cảm tạ, rồi đi theo sau lưng Bana đang quay người bước tiếp về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, Bana rẽ vào một hành lang và đi vào một căn phòng trống. Người hầu cũng theo vào trong. Sau khi bước vào, gã liếc quanh bốn phía, thấy trong phòng không có ông Gochelle nên hơi bối rối hỏi về phía lưng của Bana đang đứng phía trước.
“Ngài Bana, chúng ta—”
Chưa kịp nói hết câu, Bana, vốn đang quay lưng, bất ngờ xoay người lại, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào đầu gã người hầu. Khi gã còn chưa kịp phản ứng, Bana đã siết cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên chát chúa, viên đạn bắn ra từ nòng súng xuyên thẳng qua trán gã. Đôi mắt gã trợn trừng, thân thể đổ gục xuống đất, mất hết sự sống.
Phát súng nổ vang khắp biệt thự, Bana không do dự bắn chết tên hầu đứng trước mặt. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lấy từ trong chiếc túi vải ra mấy ống hình trụ màu đất, đã được buộc sẵn lại với nhau, ném chúng bên cạnh xác tên hầu nằm dưới đất. Tiếp đó, không chút chần chừ, hắn trèo qua cửa sổ đã được mở sẵn, nhảy xuống phần đất mềm bên dưới sân, rồi nhanh chóng vòng trở vào trong dinh thự và chạy thẳng lên tầng ba.
Cùng lúc ấy, cái xác vốn đang nằm bất động trên sàn trong căn phòng tầng ba đột nhiên động đậy. Nó đưa tay nhặt mấy thanh thuốc nổ bị ném dưới đất lên, cất vào trong ngực, rồi lại nằm xuống “giả chết” như cũ.
Lúc này, bên trong dinh thự tất bật giờ đã bị tiếng súng đột ngột làm náo động. Những người đang bận rộn dọn dẹp ở khắp nơi đều đổ dồn về phía phát ra tiếng súng. Bana cũng lẫn vào đám người ấy, vội vã chạy lên tầng ba. Dọc đường, hắn tình cờ bắt gặp người đàn ông trung niên tên Falor.
Vừa nhìn thấy Farol, Bana liền vội vã hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không rõ lắm, tiếng súng phát ra từ trên lầu. Mau lên kiểm tra đi!” Falor trả lời, và hai người cùng nhau phóng nhanh lên tầng trên.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến căn phòng nơi vụ việc xảy ra. Cùng lúc này, trước cửa phòng đã có mấy bóng người tụ tập, trong đó có cả ông già Gochelle và người hầu trẻ tuổi của ông là Alaulo. Bọn họ cùng với một vài người hầu khác đều nhìn chằm chằm vào căn phòng một cách u ám.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, ông Gochelle?” Bana và Falor chạy tới, hỏi cùng những người hầu khác. Tuy nhiên, Alaulo lại là người trả lời hắn.
“Có người bị bắn… Chúng ta đã bị xâm nhập rồi. Có kẻ lẻn vào được bên trong.”
“Cái gì…” Nghe lời Alaulo, cả Bana và Falor đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Thứ họ thấy là xác một người hầu nằm sõng soài dưới đất, khiến hai người bất giác đứng hình.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Gochelle, dựa vào cây gậy của mình, quay lại đối mặt với Bana với vẻ nghiêm trọng.
“Chúng ta đã bị lộ. Khi ngươi quay về đã bị bám đuôi. Là chúng cố tình thả ngươi về!”
“B-bị theo dõi…? Không thể nào. Lúc tôi trên đường quay lại, tôi đã liên tục sử dụng khả năng của mình. Lẽ ra không thể bị bám theo được… liệu đây có phải là…?”
Bana vội vàng giải thích khi cảm nhận được ánh mắt đầy nghi vấn xung quanh đang dồn về phía mình. Ngay vào lúc đó—trong khi mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào Bana—xác chết đã nằm bất động trên sàn đột nhiên bật dậy.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của mọi người bị phân tán, xác chết đột nhiên sống lại, như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Nó bất ngờ lao thẳng về phía đám người đang tụ tập ở cửa phòng. Trong lớp áo trước ngực, dường như có gì đó đang được ôm chặt vào người.
Chuyển động bất ngờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trở lại. Khi thấy xác chết lao đến, ai nấy đều trừng mắt kinh hãi, và theo bản năng, tất cả họ đều cố gắng lui lại phía sau.
Cùng lúc đó, sắc mặt Bana đang căng thẳng bổng trở nên tối sầm lại. Trong tích tắc sinh tử đó, hắn vươn tay ra, túm lấy Falor và Alaulo đang muốn lùi lại, giật mạnh họ về phía trước mình với sức mạnh bất thường để sử dụng họ làm lá chắn sống. Hành động bất ngờ của Bana khiến Falor và Araulio theo phản xạ vùng vẫy, nhưng đã quá muộn.
Xác chết sống lại đã đến được chỗ họ.
Với một tiếng lách tách điện yếu ớt, gần như không thể nhận ra, thuốc nổ được ôm chặt trong tay xác chết phát nổ.
BOOM!!!
Một vụ nổ dữ dội vang lên ngay tại lối vào căn phòng tầng ba. Ánh lửa chói lòa và một làn sóng xung kích khổng lồ thổi ra, quét theo mọi hướng. Hành lang và căn phòng ở trung tâm vụ nổ đã bị ngọn lửa thiêu rụi trong tích tắc. Trong khoảng khắc ấy, toàn bộ cửa sổ ở tầng ba vỡ tan, vô số mảnh vụn cùng khói đen và bụi bặm bị thổi bay ra ngoài. Ngay cả cửa kính ở tầng dưới cũng bị chấn động đến mức nứt vỡ, mặt đất khẽ rung chuyển. Trong đêm tối, tiếng nổ lớn vang vọng khiến cả những con chó trong khu dân cư lân cận cũng sủa inh ỏi vì hoảng sợ.
Sau vụ nổ qua đi, toàn bộ dinh thự chìm trong khói đặc. Tại tâm nổ, mọi thứ chỉ còn lại là đống đổ nát hoang sơ: Tường sụp đổ, trần nhà và sàn bị sập xuống, phần lớn tầng ba và mái nhà bị phá hủy, sụp xuống tận tầng hai. Những viên gạch vỡ văng tung tóe khắp nơi, thi thể những người hầu bị chôn vùi trong đống gạch vụn và trần nhà sập. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một phần ba dinh thự hóa thành phế tích, và thiệt hại tập trung chủ yếu ở tầng hai và tầng ba.
Giữa đống đổ nát, từ một đống gạch đá vụn, một hình dáng già nua, yếu ớt lảo đảo đứng dậy. Đó là Gochelle—bộ quần áo bên ngoài của ông ta gần như đã rách nát, cả người dích đầy bụi tro, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy phẫn nộ.
Ông ta vốn ở không xa trung tâm vụ nổ, gần như phải trực tiếp hứng chịu toàn bộ sức nổ. Những người đã đứng bên cạnh ông ta giờ đây chỉ còn là những mảnh chân tay rải rác, bị biến dạng. Vậy mà, trên người Gochelle chỉ mang một vài vết nứt nhỏ trên cơ thể—gần như không thể nhìn thấy.
“Khốn kiếp… bị chơi một vố rồi! Alaulo! Ai còn sống thì mau đứng dậy cho ta!”
Nghiến răng ken két, Gochelle giận dữ hét lớn giữa đống đổ nát xung quanh. Cách không xa ông ta, từ một đống gạch vụn khác, một người sống sót khác cũng từ từ đứng dậy trong làn bụi mù.
Bana đứng giữa đống hoang tàn. Dưới chân hắn là hai thi thể tàn tạ—một trong số họ không thể nhận dạng được, một thi thể đã thịt nát máu me, không còn hình dạng người. Đó là Falor. Thi thể còn lại tuy nguyên vẹn hơn về hình dạng, chỉ có những vết nứt li ti, vụn màu đỏ máu khắp người, nhưng cũng không còn dấu hiệu sống. Đó là Alaulo.
Trong giây phút sinh tử khi nãy, Bana đã kéo Falor và Alaulo gần mình nhất ra chắn trước người như tấm khiên sống, dùng họ để đỡ phần lớn sức công phá từ vụ nổ. Mặc dù cả hai người đều là Người Vượt Tường—những kẻ có cơ thể rắn chắc đến mức chống lại được đạn dược—nhưng họ vẫn không thể sống sót sau một vụ nổ cự ly gần như vậy. Hai người bị dùng làm bia chắn, chết ngay tại chỗ.
Bana đang đứng trong đống đổ nát, nghe thấy tiếng gọi của Gochelle từ xa liền lập tức nhìn chằm chằm vào thi thể của Alaulo. Ngay sau đó, dưới một ảnh hưởng kỳ lạ, Alaulo đột nhiên mở mắt lại, từ từ đứng dậy, hướng về phía phát ra giọng nói kia đáp lời.
“Khụ… khụ… ông Gochelle, tôi ở đây!”
Sau khi đáp lời, Alaulo nhận lấy một khẩu súng ngắn từ tay Bana. Cả hai bắt đầu di chuyển về phía vị trí của Gochelle. Sau khi leo qua hai chướng ngại vật, họ đã tìm thấy Gochelle—vẫn đang đứng vững giữa đống đổ nát và xác chết.
Ngay khi Gochelle định mở miệng nói gì đó khi nhìn thấy họ. Thì Alaulo và Bana nhanh chóng giơ súng lên và không do dự bóp cò.
Bang! Bang!
Cùng với tiếng bóp cò, đạn trong khẩu súng lục của Alaulo và Bana tuôn ra dồn dập, bắn thẳng về phía Gochelle. Tuy nhiên, Gochelle vẫn đứng yên tại chỗ, trúng hết toàn bộ đạn mà không hề nhúc nhích. Từng viên đạn khi va vào người ông ta phát ra tiếng “keng” rồi bật ra, không để lại bất kỳ tổn thương nào, thậm chí còn không thể khiến thân hình ông ta lung lay dù chỉ là chút.
“Bị điều khiển…! Thì ra chúng là những con rối thịt?!”
Nhìn Alaulo và Bana đang chĩa súng vào mình, Gochelle như đã hiểu rõ tình hình trước mắt, nghiến răng thốt lên, giọng nói giờ kèm theo cả sát ý.
Tức giận, Gochelle đưa tay sờ vào chiếc nhẫn của mình, sau đó vung mạnh cây gậy trong tay. Bất ngờ, đầu gậy rơi ra, phình to lên cỡ một quả bóng rổ, và từ bên trong những lưỡi dao sắc nhọn bật ra. Một chuỗi xích kim loại cũng tuôn ra từ thân gậy, nối liền quả cầu sắt với thân gậy. Trong nháy mắt, cây gậy biến thành một chiếc chùy xích gai hạng nặng.
Dùng toàn lực, Gochelle quất cây chùy về phía trước, sợi xích vút dài, và quả cầu sắt nặng nề nện thẳng vào người Alaulo. Bị cú đánh cực mạnh hất bay sang một bên, nửa thân trên của Alaulo lập tức bị nghiền nát, máu thịt bắn tung tóe, xương cốt vỡ vụn. Alaulo hoàn toàn mất khả năng cử động ngay lập tức.
Sau khi đã giải quyết xong Alaulo bằng một cú vung chùy, Gochelle lập tức xoay người, tung cú tiếp theo về phía Bana. Bana, không kịp né tránh, bị đánh văng xuống đất, trên cơ thể xuất hiện những vết nứt lớn. Nếu không nhờ lớp da cứng cấp Hắc Thổ, cú đánh đó đã khiến hắn hoàn toàn tàn phế.
Thấy Bana ngã xuống, Gochelle định tung thêm một đòn kết liễu—nhưng khi ông ta vung cây chùy một lần nữa, ông cảm thấy cánh tay nặng trĩu và hụt đòn. Quả chùy không đánh trúng Bana mà lại va vào đống đổ nát bên cạnh, bụi đất bắn lên mù mịt. Nhìn sang bên, Gochelle giật mình khi thấy cánh tay phải của ông ta đang bị một xác chết người hầu nam cụt nát giữ chặt—đó là cùng một người đã nằm gần chân ông ta vài khoảnh khắc trước.
Ngay khoảng khắc tiếp theo, những xác chết dị dạng, cụt tay cụt chân nằm rải rác khắp đống đổ nát đồng loạt bật dậy. Từ mọi hướng, họ lao về phía Gochelle, ôm chặt lấy ông ta, ghì ông ta xuống. Gochelle cố gắng vung cây chùy của mình để phản công, nhưng khi nhìn lên, ông ta phát hiện ra rằng đầu cây chùy giờ đây đã bị Bana nắm chặt, khiến ông ta không thể vung tiếp.
Ngay khi Gochelle đang cố gắng giãy giụa để thoát khỏi đám xác chết kia, một vệt ánh sáng màu vàng cam rực rỡ xé toạt màn đêm từ phía xa, bắn trúng chính giữa lưng ông ta.
Tại chổ bị bắn trúng, một luồng nhiệt bùng nổ dữ dội, và một dòng lửa trào ra từ điểm va chạm, nuốt trọn cả Gochelle lẫn những xác chết đang đè ông ta. Toàn bộ cơ thể ông ta bị biến thành một cột lửa khổng lồ, cháy hừng hực giữa đêm đen.
Lúc này, cách đó vài trăm mét, trên mái nhà của một tòa nhà thấp, Dorothy đang cúi mình trong chiếc áo choàng đen. Trên tay cô là một khẩu súng trường dài.
Khẩu súng được chế tác tinh xảo từ đồng thau và gỗ bách. Phần thân, nòng súng bằng đồng thau được chạm khắc các hình khắc phức tạp, báng súng bằng gỗ được đánh bóng mịn màng khi chạm vào. Phía trên súng là một cụm thấu kính được treo bằng những cánh tay cơ khí tinh xảo, chồng lớp lên nhau. Thông qua những thấu kính chồng chéo này, Dorothy dõi mắt về phía dinh thự chìm trong bóng tối ở xa xa.
“Ignis Converta”—đó là tên của khẩu súng trường. Nó có khả năng chuyển đổi tâm linh Đèn Lồng thành đạn có nhiệt độ cao, bắn chúng như những chùm tia qua khoảng cách lên đến một km, thiêu rụi mục tiêu của nó. Các “Kính Xuyên Thấu Tầng” được gắn trên đỉnh súng trường cho phép ngay cả những người dùng bình thường cũng có tầm nhìn và khả năng nhìn đêm được nâng cao ngang bằng với Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng. Đồng thời, chúng cũng tăng cường sự tập trung của người bắn, cải thiện đáng kể độ chính xác khi bắn tỉa của họ.
Khẩu súng trường này đã từng được Bát Túc Tri Chu chuẩn bị để ám sát Công tước Barrett. Sau khi kế hoạch bị Dorothy phá hỏng, khẩu súng này đã bị bỏ lại tại hiện trường, được Vania tịch thu, và cuối cùng là trao nó cho Dorothy. Hôm nay là là lần đầu tiên cô sử dụng nó trong chiến đấu thực sự.
“Không tệ chút nào… ít nhất là về độ chính xác và sức công phá, khẩu súng này rất đáng tin cậy… hoặc ít nhất là trông có vẻ như vậy.”
Qua các thấu kính, Dorothy lẩm bẩm trong khi quan sát mục tiêu đang bốc cháy trong đống đổ nát. Mặc dù ngọn lửa đã thành công bao trùm mục tiêu, nhưng sự cảnh giác vẫn còn hiện trên gương mặt cô. Khi cô nhìn đống đổ nát đang cháy, cô thấy rõ một điều: ngọn lửa bao trùm Gochelle đang suy yếu nhanh chóng.
Trong đống đổ nát của dinh thự, ngọn lửa bao quanh Gochelle dần dần tắt đi. Khi ngọn lửa tan đi, thứ đầu tiên xuất hiện là những xác chết bị cháy đen, và tiếp theo—là sinh vật mà họ đã cố gắng ghì giữ.
Cơ thể ông ta được bao phủ một lớp da đen mịn màng giống như đá. Những móng vuốt giống như quái thú kéo dài từ chân tay, khuôn mặt vặn vẹo thành một nụ cười nhăn nhó như ác quỷ, đôi tai dài nhọn, và từ lưng ông ta kéo dài một cặp cánh đá lớn.
Khi ngọn lửa đã tắt hoàn toàn, những gì xuất hiện trước mắt Dorothy là hình dạng mới của Gochelle—một hình dạng giống như một con quỷ đá dị dạng và được điêu khắc tinh xảo.
Gochelle, nay đã biến hình, đứng sừng sửng trên đống đổ nát, ánh mắt ông ta quét một vòng khung cảnh xung quanh. Từ mọi phía, những xác chết gãy nát bắt đầu lồm cồm bò về phía ông ta như một cơn thủy triều không dứt. Đáp lại, các biểu tượng màu cam phát sáng trên khắp cơ thể ông, rất nhiều trong số chúng mang biểu tượng của Đèn Lồng.
Rồi Gochelle há miệng, phun ra một luồng lửa rực cháy về phía những xác chết đang ập đến—đây chính là những ngọn lửa mà hắn đã hấp thụ vào lớp da của mình trong cuộc tấn công lúc nãy.
Là một Gargoyle cấp Bạch Tro—cấp tiếp theo của một Người Vượt Tường—Gochelle sở hữu khả năng hấp thụ và phản đòn lại gần như bất kỳ cuộc tấn công tâm linh mang yếu tố vật chất hoặc nguyên tố.
Gargoyle là những tượng đá xuất hiện phổ biến trên các công trình Gothic châu Âu thời Trung Cổ, ban đầu dùng làm máng xối dẫn nước mưa ra xa tường, tên gọi bắt nguồn từ tiếng Pháp cổ "gargouille" nghĩa là “cổ họng” hay “gầm gừ”. Chúng thường được chạm khắc với hình dạng lai tạp giữa nhiều loài, có cánh dơi, sừng quỷ, móng vuốt và khuôn mặt dữ tợn, vừa mang chức năng thực dụng vừa tượng trưng cho sức mạnh xua đuổi tà ma