Bờ Bắc Biển Chinh Phục, Telva.
Vào ban đêm, ở ngoại ô thành phố Telva, trong tầng hầm của một ngôi nhà nào đó.
Đây là một tầng hầm chứa đồ, được thắp sáng mờ ảo bằng một ngọn đèn gas. Trong tầng hầm bừa bộn đầy cỏ dại và thùng gỗ xếp lộn xộn ấy, lúc này đang có ba bóng người.
Trong tầng hầm, có ba người đàn ông ăn mặc khác nhau. Một trong ba người, mặc đồ đen, bị trói chặt bằng dây thừng gai thô, treo trên xà ngang tầng hầm, chân không chạm đất, lơ lửng và hơi đung đưa trên không. Lúc này, người đàn ông nhắm chặt mắt, dường như vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Hai bên người đàn ông bị treo là hai người đàn ông khác mặc quần áo bình thường. Một người ngồi, một người đứng, ở gần chỗ người bị treo, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh và nhìn người bị treo, vẻ mặt đầy cảnh giác, như thể đang đề phòng điều gì đó.
Thời gian tiếp tục trôi qua từng giây, đôi mắt đang nhắm của người đàn ông bị treo dần run nhẹ, rồi từ từ mở ra. Ban đầu, hắn lơ mơ và mất phương hướng với cảnh tượng trước mặt, nhưng khi ý thức dần rõ ràng, ký ức lần lượt ùa về khiến lông mày hắn bất giác nhíu lại.
Người đàn ông dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hắn mất ý thức. Hắn nhớ rằng mình là một thuộc hạ của tổ chức thần bí tên là Hội Hắc Kim. Và trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tối nay, đã xảy ra sai sót nghiêm trọng — hắn và đồng bọn của mình không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, cướp tất cả tài nguyên thần bí của mục tiêu và bắt về, mà ngược lại còn bị đối phương phục kích và khống chế.
Người đàn ông cố hồi tưởng lại mọi chuyện. Hắn nhớ rằng bản thân và đồng đội đã sa vào bẫy. Mục tiêu dường như đã biết trước họ sẽ tới, nên sớm gài sẵn người trong phòng để phục kích. Bị đánh úp bất ngờ, đồng bọn bị khống chế, hắn định lao vào cứu viện nhưng do khả năng tái sinh kỳ dị của mục tiêu nên không thành công. Kết quả là đơn độc không địch nổi, cuối cùng bị đánh ngất và bắt giữ.
“Tch… Chết tiệt. Không ngờ lần này lại thất bại thảm hại thế này. Quả nhiên tên mục tiêu đó không đơn giản. Hắn không chỉ biết trước mình sẽ đến mà còn lập sẵn kế hoạch phục kích. Hắn đã nhìn thấu mọi thứ. Rốt cuộc hắn là ai…”
Nghĩ xong tình hình vừa rồi, và đã tỉnh táo hoàn toàn, người đàn ông bắt đầu đánh giá môi trường xung quanh mình. Hắn thấy hai kẻ dường như đang làm nhiệm vụ canh gác ở gần đó. Thấy rõ tình cảnh của chính mình đang bị treo lơ lửng như con cá khô.
“Bộ dạng của mình bây giờ rõ ràng là bị chúng bắt rồi. Hai tên đó chắc là lính canh của mình. Có lẽ mọi đồ đạc trên người mình đã bị chúng lục sạch. Bọn chúng treo mình lên thế này là để mình không chạm được đất, ngăn không cho mình dùng khả năng trốn thoát. Chúng chuẩn bị khá chu đáo đấy…”
“Không rõ bây giờ Rock thế nào rồi… Có lẽ là đang bị giam giữ ở một nơi khác, hoặc tệ hơn... Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải trốn ra và báo cáo lại cho ông Gochelle ngay lập tức…”
Nghĩ như vậy trong lòng, người đàn ông giả vờ bất tỉnh, giữ mắt gần như nhắm trong khi chăm chú quan sát căn phòng và những kẻ bắt giữ mình. Hắn phân tích nhịp điệu chuyển động của lính canh, đồng thời kiểm tra sợi dây đang trói mình.
“Chúng trói mình bằng dây thừng gai thô… Tốt. Có vẻ như tuy bọn chúng biết về năng lực của mình, nhưng lại không hiểu rõ. Chúng nghĩ rằng chỉ cần treo mình như thế này là đủ để vô hiệu hóa. Sai lầm lớn đấy.”
Một khi hắn đã kiểm tra xong tình hình của mình, người đàn ông thầm mừng rỡ.
Hắn nhận ra đối phương đang cố gắng áp dụng cùng một chiến thuật được sử dụng trong quá trình bắt giữ hắn—ngăn chặn tiếp xúc với sàn và tường để chặn sức mạnh của hắn—nhưng họ đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Treo một Người Vượt Tường có thể hiệu quả, vâng, nhưng chỉ khi được thực hiện đúng cách. Và dây thừng gai, mặc dù to và dày, không phải là vật liệu phù hợp.
Theo lý thuyết tâm linh, thực vật sống, đang phát triển thuộc lĩnh vực Chén Thánh, trong khi thực vật đã chết lâu ngày mất đi bản chất đó và dần dần chuyển sang lĩnh vực Đá.
Ví dụ, một rừng cây xanh tươi là Chén Thánh, nhưng một căn nhà gỗ dựng từ gỗ rừng đã bị chặt hạ thì lại là Đá. Tương tự như vậy, cây gai dầu khi còn sống và mọc trên đất thì thuộc về Chén Thánh, nhưng sau khi được thu hoạch và dệt thành dây thừng, chúng đã chuyển sang Đá.
Bản chất khả năng của Người Vượt Tường không chỉ là đi xuyên qua các bức tường đá hoặc chìm xuống đất—mà đó là khả năng di chuyển tự do qua bất cứ thứ gì sở hữu bản chất Đá. Điều đó bao gồm cả tường gỗ và dây thừng gai.
Lý do hắn bị khống chế trước đó phần lớn là vì bị một đám đàn ông ôm chặt; mà cơ thể con người sống là vật mang tâm linh Chén Thánh rất mạnh mẽ—không thể bị một Người Vượt Tường đi xuyên qua.
Lúc này, bị treo lơ lửng giữa không trung, sau khi xác nhận hai lính canh không chú ý đến mình, người đàn ông bắt đầu nhắm mắt, âm thầm sử dụng khả năng.
Tuy Người Vượt Tường có thể đi xuyên qua gần như mọi vật thể có bản chất Đá, nhưng tùy vào chất liệu mà độ khó cũng khác nhau. Xuyên qua đá tự nhiên là dễ dàng nhất—khả năng có thể kích hoạt tức thì và di chuyển cũng rất nhanh. Nhưng với các vật liệu khác ngoài đá, việc xuyên qua sẽ mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn, tốc độ cũng chậm hơn, và nếu là vật thể hỗn hợp, vật thể nào có tỷ lệ thành phần đá cao hơn thì dễ xuyên qua hơn.
Tập trung tâm trí, người đàn ông dành vài khoảnh khắc để chuẩn bị. Cuối cùng, hắn kích hoạt khả năng của mình và đi xuyên qua những sợi dây thừng gai thô, rồi cả người rơi tự do từ trên cao xuống. Tiếng động khi chạm đất của hắn đã làm hai lính canh giật mình.
Họ quay lại ngay lập tức. Thấy tên tù nhân đã thoát khỏi dây trới, họ đưa tay vào chổ đựng súng lục và hét lên.
“Đứng im!”
“Làm thế nào mà mày xuống được?!”
Không để cho lính canh kịp phản ứng, người đàn ông vừa đáp đất chưa đầy một giây đã lập tức kích hoạt khả năng một lần nữa, lặn xuống lớp đất đá dưới chân rồi nhanh chóng đào tẩu mà không hề chần chừ. Hai người lính canh còn chưa kịp giương súng lên đã thấy hắn biến mất không dấu vết, chỉ biết đứng chết lặng, kinh ngạc nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc, căn hầm tối om chìm vào im lặng.
Sợi dây thừng gai đã từng trói người đàn ông giờ đang treo lủng lẳng, đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.
Sau vài nhịp im lặng, hai lính canh trao đổi ánh mắt, rồi nở một nụ cười quái dị.
…
Đêm khuya, ở đâu đó ở ngoại ô thành phố Telva rộng lớn.
Giữa những dãy nhà thưa thớt, ven một con phố rộng lớn và vắng vẻ, có một tòa dinh thự khổng lồ nằm sừng sững nơi đây. Bên trong những bức tường sân cao vời vợi là một biệt thự to lớn. Mặc dù đêm đã về khuya, ánh đèn bên trong dinh thự vẫn rực sáng.
Bên trong dinh thự, trong một căn phòng có cửa sổ sát mép tường, một nhóm người đang tụ tập. Trong số đám người đó có người đàn ông mặc đồ đen vừa mới trốn thoát khỏi nơi giam giữ trong tầng hầm.
Người đàn ông, lúc này, đang quỳ trên sàn gỗ. Trước mặt hắn là một chiếc ghế bành sang trọng. Trên ghế, một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc mai bạc trắng, mặc bộ vest kiểu mẫu sang trọng và tay cầm gậy. Vẻ mặt của ông ta nghiêm nghị, không vui.
Ở bên trái ông là một thanh niên trẻ mặc lễ phục quản gia, đứng thẳng tắp với vẻ tập trung. Bên phải là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, để râu, ăn mặc giản dị và trông rất lo lắng. Ngoài ra, dọc theo mép phòng, còn có vài người đang đứng yên cung kính, mỗi người đều có vẻ ngoài và mặc bộ trang phục khác nhau.
“Hah… Hah… Tôi xin lỗi, ông Gochelle. Nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại. Mục tiêu đã phát hiện ra chúng tôi từ trước và giăng bẫy chờ sẵn. Cả Rock và tôi đều rơi vào mai phục và bị bắt. Tôi đã trốn thoát được nhờ lợi dụng sơ hở của chúng… nhưng Rock có lẽ đã không còn hy vọng rồi.”
Thở hổn hển, người đàn ông mặc đồ đen báo cáo với ông già lớn tuổi tên Gochelle. Nghe xong, đối phương im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng, giọng nặng nề.
“Mai phục… xem ra là ấn ký trên món hàng đã bị phát hiện. Dù trước đó ta cũng đã dự đoán được phần nào, kẻ có thể mua liền ba văn bản thần bí chắc chắn không phải hạng tầm thường, nên mới cử cả ngươi và Rock cùng đi. Nhưng giờ xem ra… ta vẫn đã đánh giá thấp hắn…”
“Nói chi tiết đi, Bana. Chúng có năng lực gì? Đã khống chế các ngươi thế nào?”
Giọng của Gochelle bình tĩnh và thận trọng, và gã tên Bana liền thuật lại chi tiết mọi việc. Từ lúc hắn và đồng bọn bị mai phục ra sao, đối phương có năng lực gì, đến cách hắn trốn thoát.
Khi Gochelle lắng nghe, vẻ mặt của ông ta lại càng trở nên u ám hơn.
“Tái tạo nhanh chóng, sức mạnh thể chất lớn, và những cơn đau nhói bất thường… Đây gần như đều là những biểu hiện của Chén Thánh. Ta vốn cho rằng, kẻ mua rất nhiều văn bản thần bí của Đá sẽ đi theo con đường Đá, nhưng hóa ra chúng là Chén Thánh?”
Gochelle lẩm bẩm, nhíu chặt mày suy nghĩ. Sau một hồi nghiền ngẫm về những hội kín Chén Thánh mà gần đây chúng có thể đã đắc tội, ông ta vẫn không nghĩ ra phe phái khả nghi. Cuối cùng, ông tạm gác lại suy nghĩ đó, quay trở lại với Bana, nói tiếp.
“Ngươi vừa nói là nhân lúc bọn chúng không chú ý mà trốn ra được? Nhưng nếu đám người đó đủ mạnh để khuất phục cả hai ngươi, vậy thì làm sao ngươi có thể dễ dàng trốn thoát như vậy?”
Mang theo vẻ hoài nghi, Gochelle nhìn về phía Bana và hỏi. Nghe xong nghi ngờ của ông ta, Bana cũng liền thẳng thắn trả lời.
“Vâng, thưa ông. Bọn chúng chủ yếu khống chế được chúng tôi là nhờ đánh lén. Nếu là đối đầu trực diện, chúng tôi chưa chắc đã thua. Chúng tuy có phục kích, nhưng thực ra lại không hiểu rõ khả năng của chúng tôi. Chúng đã trói tôi bằng dây thừng gai và treo tôi lên, nghĩ rằng nó sẽ vô hiệu được khả năng của tôi—nhưng điều đó đã cho tôi cơ hội trốn thoát. Bọn chúng đã đánh giá thấp chúng tôi. Nếu không phải vì muốn cứu Rock, tôi đã có thể rời đi từ lâu rồi.”
Giọng điệu của Bana chắc nịch. Nhưng sự nghi ngờ của Gochelle vẫn không tan biến—trên thực tế, ông ta nhìn Bana còn cảnh giác hơn lúc nãy.
“Bana… ngươi có nhớ khi nào ngươi bắt đầu làm việc dưới quyền ta không?”
“Tất nhiên, thưa ông. Đó là tháng ba, bốn năm trước. Ở Yaz…”
Bana trả lời một cách tự tin. Gochelle tiếp tục thăm dò bằng nhiều câu hỏi cá nhân hơn, tất cả đều được Bana trả lời đúng, từng điểm một.
Cuối cùng, hài lòng rằng người đàn ông trước mặt mình thực sự là Bana và tinh thần ổn định, Gochelle quay sang người hầu đứng bên cạnh mình và ra lệnh.
“Alaulo, đi lấy Hải Đăng đến, chiếu thử lên người Bana. Nhớ chọn loại có hiệu suất cao một chút.”
“Vâng, thưa ngài,” Alaulo trả lời với một cái cúi đầu, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trong khi đó, Gochelle nhìn lại Bana.
“Chút nữa khi bị chiếu, đừng tiêu hao Bóng Tối để kháng cự.”
“V-vâng, thưa ngài…” Bana trả lời một cách lo lắng.
Vài khoảnh khắc sau, Alaulo quay lại mang theo một ngọn đèn gas có hình dạng kỳ lạ.
Người hầu trẻ tuổi mang Hải Đăng đến trước mặt Bana và sau đó kích hoạt nó. Một ánh sáng màu vàng cam ấm áp thắp sáng môi trường xung quanh và chiếu thẳng vào Bana, còn Bana ở yên đó—hắn chỉ đơn giản là cho phép ánh sáng chiếu vào mình.
Cuối cùng, sau một thời gian tiếp xúc khá dài, và tiêu thụ một vài vật phẩm lưu trữ tâm linh Đèn Lồng, Hải Đăng vẫn không thể tiết lộ bất kỳ dấu vết thần bí bất thường nào trên Bana. Thấy vậy, Gochelle khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói.
“Được rồi, thế là đủ rồi. Ngươi có thể đi nghỉ ngơi bây giờ, Bana. Nhưng tốt nhất là đùng ngủ, chúng ta sẽ cần hoàn thành việc chuẩn bị gấp trong đêm. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ rời Telva.”
“Sáng sớm mai… Rõ rồi, thưa ông. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Nói xong, Bana lui xuống. Sau khi hắn rời đi, người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng—đứng bên cạnh Gochelle—lên tiếng.
“Thưa ngài, rời đi vào sáng sớm mai có hơi vội vàng không? Vẫn còn nhiều tài nguyên ở Telva mà chúng ta chưa thu hoạch. Mà cái hội Chén Thánh kia nếu đến canh người cũng không xong thì chắc cũng không mạnh lắm. Chúng ta cần gì phải sợ chúng…”
“Không phải là sợ hãi,” Gochelle trả lời.
“Vấn đề là chúng ta biết quá ít về chúng. Mà cái chưa biết, thường là cái mang lại nguy hiểm không lường được. Chúng ta chỉ là tạm thời ở thành phố này, không có thời gian để tìm hiểu lý lịch của chúng.”
“Bất kể bọn chúng là ai, một khi đã phát hiện ra sự bất thường của chi nhánh Ách Nguyệt Chi Thủ ở Telva, thì đối với chúng ta, đó là một mối nguy. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt chi nhánh Telva và thu hoạch càng nhiều tài nguyên thần bí của Telva càng tốt. Chứ không phải là phí sức liều mạng giao chiến với một hội kín không rõ lai lịch.”
“Bây giờ các tàn dư của hội địa phương đã bị loại bỏ và mục tiêu về cơ bản đã hoàn thành, không có lý do gì để mạo hiểm hơn khi ở lại đây. Chúng ta sẽ quay lại và báo cáo. Sau này có cơ hội, chúng ta tính sổ với bọn chúng cũng chưa muộn.”
“Đêm nay chuẩn bị xong mọi thứ. Sáng mai bắt chuyến tàu đầu tiên rời khỏi. Cậu cũng đi chuẩn bị đi, Falor. Không cần ở đây thêm để kéo dài đêm nay nữa.”
Gochelle nói. Khi đối mặt với một cuộc tấn công của một nhóm bí ẩn, ông ta đã chọn rút lui thận trọng thay vì liều lĩnh đối đầu. Nghe điều này, người đàn ông tên Falor gật đầu và ra khỏi phòng. Gochelle, sau khi khảo sát căn phòng một lần nữa, cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi để bắt đầu chuẩn bị cho việc khởi hành.
…
Dưới bầu trời đêm, trên một mái nhà cách dinh thự của Gochelle không xa, một bóng đen nhỏ bé đang quan sát dinh thự ở đằng xa.
“Ồ… chuẩn bị tối nay và rời đi vào sáng sớm mai à? Quả đúng như Beverly nói, bọn này đúng là cẩn trọng thật…”
Khoác áo choàng đen, mũ trùm đầu kéo thấp, Dorothy lẩm bẩm với chính mình khi cô nhìn vào khoảng không.
“Nhưng mà… thức suốt đêm mà không ngủ thì hơi có vấn đề với mình… May mắn là, mình có một cách giải quyết…”
Khi cô nói, Dorothy ngồi xuống trên mái nhà. Cúi đầu, cô bắt đầu sử dụng phương pháp ngủ sâu—đưa mình vào trạng thái ngủ trong khi giữ ý thức của mình hoạt động trong không gian giấc mơ.
Sau đó, trong giấc mơ, Dorothy kích hoạt khả năng thao túng cơ thể của chính mình, đứng dậy. Cô đưa tay vào áo choàng và rút ra một cái lọ sắt nhỏ.
Cái lọ này là một trong những chiến lợi phẩm cô đã lấy từ Bana và tên đồng bọn. Sau khi thẩm định, Dorothy đã xác nhận rằng nó chứa một loại khí gây mê thuộc Bóng Tối—được thiết kế để khiến những người hít phải nó rơi vào một giấc ngủ sâu. Loại khí này được tạo ra từ một ấn ký tên là Ấn Ký Ngủ Sâu được cuộn lại và cất trong lọ. Khi đốt, ấn ký sẽ phát ra làn khói có khả năng thôi miên. Nếu thu khí lại trong bình như thế này, thì có thể dễ dàng kiểm soát liều lượng và sử dụng lên đúng đối tượng.
Dorothy mở nắp lọ, đưa lên mũi hít vào, để bản thân, vốn đã trong trạng thái ngủ, chìm sâu hơn vào một giấc ngủ tuyệt đối.
Sau đó, trong không gian giấc mơ, cô thao túng các sợi chỉ tâm linh của mình, truyền hiệu ứng ngủ sâu được tạo ra bởi ấn ký vào Bana, kẻ không xa trong dinh thự và có một Ấn Ký Con Rối được khắc bằng ngôn ngữ phổ quát.
Bên trong dinh thự, trong khi chuẩn bị cho việc rút lui, Bana đột nhiên bị một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại và ngã gục vào giấc ngủ. Ngay lập tức, Dorothy kích hoạt Ấn Ký Con Rối để kiểm soát cơ thể đang ngủ của hắn.
Trong trạng thái mộng du, Bana lặng lẽ đứng dậy, kiểm tra xung quanh không có ai, rồi đi tới bên cửa sổ của một căn phòng, kéo rèm ra. Hắn nhìn thấy một con diều hâu lớn đang đậu trên bệ cửa sổ. Bên cạnh con diều hâu là một túi vải.
Bana mở túi ra và nhìn thấy những gì nằm bên trong, những hàng que thuốc nổ màu vàng.