Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 2 - 5/4

Ở kiếp trước, tôi thuộc lòng tất cả các câu thoại của Hayama Haru, thậm chí còn ghi âm lại lời thoại của cô ấy để nghe đi nghe lại trên tàu điện đi làm, tôi yêu thích cô ấy đến mức đó. Nữ diễn viên lồng tiếng cho Hayama Haru là "oshi" của tôi, là thần tượng của tôi, là tất cả mục đích sống của tôi. Hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi có lẽ là được gặp gỡ giọng nói của [người ấy]. Cả những ngày mệt mỏi ở công ty, lẫn những ngày vui vẻ. Giọng nói và giọng hát của [người ấy] là một phần trong cuộc sống của tôi.

Và giờ đây, điều quan trọng nhất ở dòng thế giới này, chính là sự thật rằng giọng nói phát ra từ miệng Hayama Haru hoàn toàn giống hệt với giọng của [người ấy], nữ diễn viên lồng tiếng năm xưa.

Kể từ khi Hayama Haru nhập học, tôi đã luôn để tâm đến cô ấy. Tôi đã muốn lại gần để dỏng tai nghe, dù chỉ một chút giọng nói của cô. Nhưng cô ấy luôn ở rất xa, và tôi chẳng có cơ hội nào để bắt chuyện. Hay là mình đặt máy nghe trộm trong trường? Không, nếu làm vậy thì chẳng khác nào một kẻ biến thái. Không thể nào làm thế được.

Thế rồi một ngày nọ, cô ấy xuất hiện ngay trước mắt tôi ở vườn bách thảo.

"A, cậu kia! Cậu đang làm gì thế!? Bạn ấy đang khóc kia kìa. Tôi đã gọi giáo viên rồi. Họ sắp đến đây rồi đấy. Nên hãy dừng những hành động kỳ quặc đó lại đi."

Đôi mắt toát lên vẻ cương nghị. Khóe miệng hơi mím lại. Đó là Hayama Haru, một học sinh ngoại bộ vừa nhập học tại Học viện Kira vào mùa xuân này. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cô ấy thoáng chút ngạc nhiên và lộ vẻ chùn bước. Cô bạn học sinh nữ hút thuốc đã bỏ chạy mất, chỉ còn lại tôi và cô ấy.

"Cậu là... Jougasaki-san, phải không ạ..."

Vừa nghe giọng của Hayama Haru, tôi vừa cảm động. Bởi vì cô ấy đang phát ra giọng nói không thể nhầm lẫn của [người ấy]. Hơn nữa, những lời cô ấy nói lại là những câu thoại chưa từng xuất hiện trong anime. Giọng nói của [người ấy] đang tồn tại như một yếu tố cấu thành nên một cô gái trong thế giới này. Nó đang sống. Điều đó khiến tôi suýt bật khóc. Dĩ nhiên, tôi hiểu rằng [người ấy] và Hayama Haru không phải là một. Người tôi yêu là [người ấy], còn Hayama Haru chỉ là một nhân vật được thổi hồn bằng giọng nói của cô. Dẫu vậy, trong Hayama Haru, tôi cảm thấy như thể [người ấy] vẫn còn sống, và lồng ngực tôi nóng lên.

Giọng nói của [người ấy] vẫn tiếp tục tồn tại ở dòng thế giới này. Điều đó khiến tôi không thể kìm nén được niềm vui sướng.

"Có thật là bạn ban nãy hút không? Cậu có bằng chứng không?"

"Ý cậu là tôi đang nói dối?"

"Vâng. Đổ lỗi cho người khác là hành vi tồi tệ nhất."

"Hành vi... tồi tệ nhất, ư...?"

Đó chính là câu thoại mà Hayama Haru đã nói với Jougasaki Akuto trong anime Kimi Aru. Tôi cảm giác như có cả một trời pháo hoa rực rỡ đang bùng nổ trong đầu mình. Thật không ngờ lại được nghe câu thoại kinh điển trong anime.

"...Cậu nói lại lần nữa được không?"

"Hả?"

Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Tôi có nghĩa vụ phải để cô ấy nói câu thoại đó bằng giọng của [người ấy], ghi âm lại, và lưu giữ nó như một di sản của nhân loại. Tôi phải để lại giọng nói của [người ấy] cho tương lai. Tôi khởi động ứng dụng ghi âm trên điện thoại và chĩa micro về phía cô ấy. Cô ấy lùi lại với vẻ mặt hơi sợ sệt.

"Nào, vừa lườm tôi vừa nói đi. Cái câu [Hành vi tồi tệ nhất] ấy."

Thế nhưng, không hiểu sao cô ấy lại tỏ ra khó chịu và không chịu nói câu thoại đó.

Tại sao chứ? Trong anime, chẳng phải cô ấy đã nói câu đó với vẻ mặt đanh thép, như để tuyên bố chính nghĩa của mình trước tên phản diện Jougasaki Akuto hay sao. Dù giọng nói có hơi run rẩy, nhưng ý chí mạnh mẽ không chịu khuất phục trước cái ác đã khiến những khán giả như chúng tôi vô cùng cảm động. Tôi đã vô cùng thán phục khả năng diễn xuất của [người ấy] khi thể hiện xuất sắc tinh thần của Hayama Haru, và đã thề sẽ tiếp tục ủng hộ cô. Nào, hãy nói đi. Câu thoại ban nãy. Vừa nói vừa khinh bỉ tên phản diện Jougasaki Akuto này.

"Không đời nào! Kinh tởm quá!"

Cô ấy hét lên rồi bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng ngay lập tức bị bỏ lại phía sau. Nói thật thì thể chất của Jougasaki Akuto có năng lực vận động dưới mức trung bình. Hayama Haru nhanh chóng khuất dạng, còn tôi thì thở hổn hển và ngừng đuổi theo. Nếu có thể chạy hết tốc lực như vậy, thì có lẽ máu của cô ấy vẫn còn khỏe mạnh.

---

Lên khối cấp ba, tôi học cùng lớp với Sasaki Rentarou. Mọi người xung quanh đều biết tôi có quan hệ thân thiết với cậu ta, nên có vẻ như người lớn đã biết ý mà sắp xếp chúng tôi vào cùng một lớp. Trong anime, chúng tôi là kẻ thù, nhưng ở dòng thế giới này, chúng tôi đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi lo lắng. Sasaki Rentarou này, chẳng có vẻ gì là sẽ trở nên thân thiết với Hayama Haru cả.

"Hayama-san? Cô bạn nhập học mùa xuân này à?"

Khi tôi bắt chuyện với Rentarou trong lớp và hỏi cậu ta nghĩ gì về Hayama Haru, cậu ta chỉ đáp lại một cách hờ hững như vậy.

"Cậu đã nói chuyện với Hayama-san lần nào chưa?"

"Chưa. Bọn tớ khác lớp mà."

"Nhưng cô ấy là học sinh ngoại bộ, chắc sẽ có nhiều điều không biết lắm. Cùng là học sinh ngoại bộ, sao cậu không dẫn cô ấy tham quan khu học xá, hay chỉ cho cô ấy về nội quy của trường?"

"Nếu thấy cậu ấy gặp khó khăn ngay trước mắt thì tớ nghĩ mình cũng sẽ lên tiếng hỏi thăm..."

Cậu ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng tập đầu tiên của anime Kimi Aru chính là có nội dung như vậy. Hayama Haru, vừa mới nhập học Học viện Kira, còn chưa biết đông tây ra sao đã bị lạc đường. Trong giờ chuyển tiết, cô ấy bị một học sinh nội bộ chơi xấu, cố tình chỉ sai đường. Rentarou, người chứng kiến toàn bộ sự việc, đã lên tiếng bắt chuyện và tốt bụng dẫn cô ấy đến đúng nơi. Đó đáng lẽ phải là cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người họ.

Ở dòng thế giới này, có vẻ như sự kiện đó đã không xảy ra.

"Này, cậu có bao giờ thấy Hayama-san bị học sinh nội bộ bắt nạt chưa? Ví dụ như bị cố tình chỉ sai đường để đi lạc chẳng hạn."

"Ừm, tớ chưa thấy bao giờ."

"Vậy à. Thôi, nếu vậy thì cũng tốt."

Cơ hội để hai người họ bắt chuyện đã biến mất, nên thực ra chẳng tốt chút nào, nhưng việc Hayama Haru không bị học sinh nội bộ bắt nạt là một tin đáng mừng. Dù tôi vẫn thắc mắc tại sao sự kiện đó lại biến mất.

Sakurakouji đang đứng sau lưng tôi lên tiếng bắt chuyện với cậu ta.

"Rentarou, hôm nay tóc cậu lại vểnh lên rồi kìa. Là một học sinh của Học viện Kira, cậu không thấy xấu hổ sao. Thật tình."

Cô ấy thở dài với vẻ chán nản rồi đưa chiếc lược ra với một cử chỉ cao ngạo.

"Tôi cho cậu mượn cái này, mau sửa lại cho gọn gàng đi."

"Lúc nào cũng cảm ơn cậu nhé, Sakurakouji-san."

"Thật tình, tại sao ngày nào cậu cũng có thể để cái đầu bù xù như vậy được nhỉ?"

Rentarou dùng chiếc lược mượn được để chải lại tóc.

"Cậu ấy còn phải chăm sóc các em trai em gái, nên buổi sáng bận rộn lắm. Không có thời gian để chải chuốt kỹ lưỡng như Sakurakouji-san đâu."

Izumogawa đứng bên cạnh giải thích. 

"Chuyện đó thì tôi biết thừa."

Sau mấy năm ở khối trung học cơ sở, ba người họ đã trở nên khá thân thiết. Dù mối quan hệ đã thay đổi khá nhiều so với trong anime, nhưng như thế này vẫn tốt hơn nhiều so với việc căm ghét lẫn nhau.

Những bạn học khác đứng cách chúng tôi một khoảng, vừa để ý vừa bàn tán. Bình thường họ cũng nói chuyện với Rentarou, nhưng có vẻ họ coi tôi, Izumogawa và Sakurakouji là những đối tượng đáng sợ nên không dám bắt chuyện. Nói ngắn gọn, chúng tôi bị hầu hết bạn cùng lớp xa lánh. Chỉ có Rentarou là người duy nhất dám đường hoàng nói chuyện, quả không hổ là nhân vật chính.

"Rentarou, cậu để ý đến Hayama-san giúp tôi nhé."

"Tớ biết rồi. Nếu Jougasaki-kun đã nói vậy."

Trong anime, Hayama Haru được miêu tả là một người không chịu khuất phục trước những hành vi xấu xa của Jougasaki Akuto. Dù bị bắt nạt, cô vẫn có đủ mạnh mẽ để đáp trả bằng một ánh nhìn chính nghĩa. Nhưng không hiểu sao, cô ấy của hiện tại lại có vẻ xa cách thấy rõ. Kể từ sau cuộc nói chuyện ở nhà kính, tôi cũng có lần tình cờ gặp cô ấy ở hành lang, nhưng vẻ mặt lúc đó không phải là vẻ mặt khi đối diện với cái ác, mà là một vẻ mặt "Ặc" như thể vừa gặp phải một kẻ lập dị biến thái.

Tuy nhiên, việc tôi bị cô ấy xa lánh cũng giống như trong anime gốc, nên không có vấn đề gì. Có điều, việc Rentarou và Hayama Haru vẫn chưa có bất kỳ tương tác nào ở thời điểm này rõ ràng là có gì đó sai sai một cách chí mạng. Tại sao nhân vật chính và nữ chính lại không hề nói chuyện với nhau? Thật kỳ lạ. Nếu hai người họ không tương tác, thì câu chuyện của Kimi Aru sẽ không thể nào bắt đầu được.