Góc nhìn của Hayama Haru
Học viện Kira có cả những giờ học thể dục tuyệt vời. Các vận động viên từng đại diện thi đấu Olympic được mời làm giảng viên đặc biệt để hướng dẫn chúng tôi. Tuần trước là một người đã giành huy chương vàng môn thể dục dụng cụ, còn mùa đông thì nghe nói một huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng thế giới sẽ từ nước ngoài đến dạy chúng tôi. Học viện Kira có một sân băng riêng, và nghe nói vào mùa đông, môn trượt băng nghệ thuật sẽ được đưa vào chương trình học thể dục.
Sau giờ thể dục, chúng tôi thay đồng phục trong phòng thay đồ nữ. Phòng thay đồ cũng không hề tầm thường. Nó được trang bị phòng tắm để gột rửa mồ hôi, thậm chí có cả phòng xông hơi. Dọc theo tường là một dãy bàn trang điểm như của những người nổi tiếng hay dùng, và nghe nói nếu học sinh yêu cầu, các nhân viên chuyên làm tóc và trang điểm do học viện thuê sẽ đến chỉnh lại kiểu tóc.
"Hayama-san."
Tôi bị gọi lại khi đang rời phòng thay đồ để đến lớp học. Hành lang nối giữa các dãy nhà được lắp kính, có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Người chặn tôi lại là nhóm nữ sinh năm ba đã làm tôi lấm lem bùn đất ở con đường đi dạo hôm trước.
"...Có chuyện gì không ạ?"
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt. Tôi có một dự cảm không lành. Có thể lại sắp bị làm trò gì đó quái gở. Tôi hối hận vì đã không đi cùng Saotome-san và mọi người lúc rời phòng thay đồ. Nếu đi đông người, chắc chắn họ cũng không dám ra tay.
"Bọn chị đang tìm em đấy, Hayama Haru-san."
Các chị năm ba tiến lại gần. Tôi ưỡn ngực đối mặt với họ. Mình chẳng làm gì sai cả. Thế nên không cần phải sợ hãi. Tuy nhiên, hành động của họ đã đi ngược lại với dự đoán của tôi. Khi đến trước mặt tôi, họ đồng loạt cúi đầu.
"Xin lỗi em, Hayama-san..."
"Tha lỗi cho bọn chị, bọn chị đã sai rồi."
"Bọn chị muốn nói một lời xin lỗi với em."
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mặt họ tái xanh. Bờ môi cũng khẽ run.
"Làm ơn, hãy tha thứ cho những lời nói và hành động của bọn chị."
"Làm ơn đi, bọn chị sẽ không bao giờ gây sự với em nữa đâu."
"Không, không chỉ mình em. Với những học sinh ngoại bộ khác, bọn chị cũng sẽ không làm những chuyện như vậy nữa."
Họ khẩn khoản van xin tôi.
"À, vâng. Em không hiểu rõ lắm, nhưng dù sao em cũng tha thứ cho các chị."
Tôi vừa bối rối vừa đáp lại như vậy. Các chị năm ba tỏ vẻ nhẹ nhõm.
"Cảm ơn em, Hayama-san. Em đã bỏ qua cho lỗi lầm của bọn chị."
"Bọn chị thực sự thấy có lỗi. Xin lỗi em. Từ giờ trở đi, bọn chị sẽ sửa đổi cách sống."
"Bọn chị thật ngu ngốc."
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với họ vậy? Vừa liên tục cúi đầu xin lỗi tôi, các chị ấy vừa rời khỏi hành lang. Dọc đường, khi đi ngang qua các học sinh ngoại bộ khác, họ cũng nép sang một bên để không va phải. Tôi đứng bất động tại chỗ, nhìn về hướng họ vừa biến mất. Mọi chuyện vượt quá sức hiểu của tôi.
Bất chợt, tôi cảm thấy có ánh nhìn. Từ một nơi cách đó không xa, một nam sinh đang nhìn tôi. Mái tóc vẫn còn ngái ngủ. Dù ngoại hình cũng tươm tất, nhưng cậu ta có một vẻ mặt lờ đờ, buồn ngủ, trông thiếu hẳn sức sống. Đó là học sinh ngoại bộ duy nhất mà Jougasaki Akuto có quan hệ thân thiết. Tên cậu ta là Sasaki Rentarou. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cậu ta vừa đưa ngón trỏ gãi má vừa tiến lại gần.
"Cậu là Hayama-san lớp một phải không?"
Đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện với cậu ấy.
"Ừm, là Sasaki-kun lớp ba thì phải."
"Sasaki Rentarou. Rất vui được làm quen."
Tôi có chút cảnh giác với cậu ta. Dù có nói rất vui được làm quen, tôi cũng không thể đột nhiên thân thiết được.
"Lúc nãy, cậu được mấy chị nội bộ năm ba xin lỗi nhỉ? Có phải là những người đã xô cậu ngã vào vũng nước không?"
"Sao cậu biết chuyện đó?"
"Tớ nghe một người bạn lớp một kể lại. Khi tớ nói với Jougasaki-kun, cậu ta đã nổi giận ghê lắm."
Jougasaki Akuto? Nghe thấy tên cậu ta, tôi bất giác lùi lại. Nhưng, tại sao cậu ta lại nổi giận?
"Cậu nghĩ sao?"
"Về chuyện gì?"
"Tại sao mấy chị nội bộ năm ba lại đột nhiên hối lỗi và sửa đổi thái độ như vậy?"
"Sasaki-kun có manh mối nào à?"
"Có lẽ thôi, nhưng chắc là do Jougasaki-kun ra tay. Hoặc cũng có thể Izumogawa-kun và Sakurakouji-san đã đoán được cơn giận của cậu ta và hành động ngay lập tức. Với ba người họ, việc xác định mấy chị năm ba đã làm cậu lấm lem bùn đất là chuyện dễ như trở bàn tay. Có thể họ đã thuê điều tra viên chuyên nghiệp, hoặc tự mình yêu cầu nhà trường kiểm tra lại camera. Sau đó, chỉ cần gọi điện đến nhà mấy chị đó và thúc giục họ hối lỗi là xong."
"Để họ phải xin lỗi tớ ư?"
"Không một học sinh nào trong trường dám chống lại nhà Jougasaki, nhà Izumogawa và nhà Sakurakouji cả."
Làm vậy thì họ được lợi lộc gì chứ.
"Không phải cậu nghĩ nhiều quá rồi sao. Dù sao đó cũng là Jougasaki-kun mà."
Tôi rùng mình khi nhớ lại cậu thiếu niên có gương mặt hung ác.
"Cậu đang đánh giá nhân cách của cậu ta qua vẻ bề ngoài đấy."
Sasaki Rentarou gãi đầu. Mái tóc ngái ngủ của cậu ta khẽ lay động.
"Tớ có người quen đã bị cậu ta bắt nạt."
"Nghe nói hồi cấp hai thì cậu ta tệ lắm. Nhưng từ một thời điểm nào đó, cậu ta đã thay đổi cách sống. Lúc tớ quen cậu ta thì tính cách đã điềm đạm như người lớn rồi."
"Vậy sao? Tớ mới nói chuyện một lần, nhưng không thấy vậy chút nào..."
Tôi nhớ lại cậu ta ở trong nhà kính. Câu ta thở hổn hển và ép tôi "cho phép tôi ghi âm giọng nói của cậu". Đó mà là tính cách điềm đạm như người lớn sao? Dối trá.
"Cậu đã nói chuyện một lần rồi sao? Với Jougasaki-kun?"
"Đó là một ký ức tồi tệ, tớ muốn quên đi."
"Cậu đang có chút hiểu lầm về Jougasaki-kun đấy. Cậu ta là một người đáng ngạc nhiên là dễ gần. Tớ nghĩ cảm quan về tiền bạc của cậu ta còn gần gũi với chúng ta hơn nhiều so với các học sinh nội bộ khác."
"Thật khó tin. Nhưng, tại sao cậu lại cố tình kể cho tớ những thông tin đó? Mục đích của cậu là gì?"
"......... Chẳng có mục đích gì cả."
"Trước khi trả lời, cậu đã có một khoảng lặng nhỉ?"
"Nhạy bén thật. Jougasaki-kun có để tâm đến chuyện đó. Về việc tớ có giao lưu với cậu hay không."
"Tớ và Sasaki-kun? Tại sao?"
"Chuyện đó thì tớ không biết, nhưng cậu ta đã nói với tớ ở lớp. Rằng tớ nên bắt chuyện với Hayama-san. Khi tớ giải thích rằng mình vẫn chưa nói chuyện với cậu câu nào, cậu ta đã có một phản ứng khá kỳ lạ. Tớ không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ như Jougasaki-kun muốn tớ và cậu trở thành bạn bè."
"Tớ xin lỗi Sasaki-kun, nhưng tớ nghĩ bạn bè không phải là thứ được hình thành theo cách đó."
"Tớ hiểu. Nhưng tớ mang ơn Jougasaki-kun, và các em của tớ cũng rất quý cậu ta, nên tớ muốn tôn trọng ý muốn của cậu ta hết mức có thể."
Cậu ta cũng chỉ là một trong những kẻ tùy tùng của Jougasaki Akuto. Chỉ vì gã mong muốn như vậy, nên cậu ta mới đến bắt chuyện với tôi. Còn với cá nhân tôi, có lẽ cậu ta cũng không hứng thú gì cho lắm.
"Biết đâu cậu ta đang cử cậu đến để dò xét động tĩnh của tôi thì sao."
Tôi lo lắng về khả năng Jougasaki Akuto đang nhắm vào tôi và âm mưu điều gì đó.
"Có thể là vậy, cũng có thể không phải."
"Cách nói thật không rõ ràng."
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao kết thúc vang lên. Tôi phải về lớp.
"Cảm ơn vì một vài thông tin hữu ích nhé, Sasaki-kun."
"Không có gì. Liệu hiểu lầm của cậu về Jougasaki-kun đã được giải tỏa chưa?"
"Tớ hiểu được rằng cậu ta rất được cậu ngưỡng mộ."
"Nhân tiện, Hayama-san, bộ đồng phục đó, là đồ mới phải không?"
"Ừ. Có ai đó đã để nó trước cửa nhà tớ."
"Vậy à..."
Cậu ta tỏ vẻ như muốn nói điều gì đó. Có lẽ cậu ta đang nghĩ, không chừng Jougasaki Akuto là người đã để nó ở đó. Làm gì có chuyện đó chứ. Cuối cùng, không nói gì thêm, cậu ta vẫy tay rồi rời khỏi chỗ tôi.
---
Rốt cuộc, Jougasaki Akuto là người như thế nào?
Một cậu ấm nhà giàu. Điều đó không sai.
Là kẻ xấu? Hay là người tốt? Vấn đề nằm ở đó.
Tôi vừa luộc mì pasta ở nhà vừa suy nghĩ. Dì Rio đi làm về đang thư giãn trên ghế sofa. Cho đến trước khi vào Học viện Kira, tôi vẫn nghe nói cậu ta là một kẻ bắt nạt tàn độc như ác quỷ tái sinh. Nhưng theo lời của Saotome-san và Sasaki Rentarou, từ một thời điểm nào đó, cậu ta đã trở nên ôn hòa và không còn làm tổn thương ai nữa. Dường như cậu ta đã hối lỗi về quá khứ và th hay đổi cách sống. Tựa như một tội phạm sám hối về tội ác của mình.
Đồng hồ hẹn giờ phát ra tiếng điện tử. Tôi tắt bếp, trộn mì với sốt cà chua. Cùng với món súp consommé đã chuẩn bị sẵn, tôi và dì Rio ngồi đối diện nhau bắt đầu bữa ăn. Tôi cuộn mì vào nĩa rồi đưa lên miệng. Rất ngon. Vị chua của sốt cà chua và hương thơm của tỏi thật tuyệt vời.
"Này dì Rio, trên đồi có một dinh thự hoành tráng của nhà Jougasaki nhỉ? Dì có biết không?"
"Tất nhiên rồi. Nhờ vào số tiền thuế mà Tập đoàn Jougasaki chi trả, tài chính của thị trấn này mới dồi dào như vậy."
Dinh thự nhà Jougasaki trên đồi tựa như một cung điện của vua, có thể nhìn thấy từ bất cứ đâu trong thị trấn.
"Có một cậu ấm nhà Jougasaki học cùng khối với con."
"Là một đứa trẻ thế nào?"
"Ánh mắt đáng sợ, miệng thì như cá mập. Dù chiều cao thì khiêm tốn. Con mới nói chuyện một lần, nhưng là một đứa kỳ quặc."
"Hay đấy chứ. Dì thích những đứa trẻ kỳ quặc. Nhưng mà, là con nhà Jougasaki à..."
Dì Rio dừng tay.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Đứa trẻ đó thì không có tội, nhưng những công ty liên quan đến Tập đoàn Jougasaki đều rất mờ ám. Họ dùng những phương pháp gần như là phạm pháp để tiêu diệt các công ty đối thủ, khiến rất nhiều người phá sản."
Sự giàu sang và thịnh vượng của nhà Jougasaki có lẽ được xây dựng trên nỗi bất hạnh của rất nhiều người.
"Dì biết một cặp vợ chồng đã phải bỏ trốn trong đêm vì Tập đoàn Jougasaki đấy. ...Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta nói chuyện gì vui vẻ hơn đi."
Dì Rio cư xử như thể đang cố tránh ánh mắt của tôi. Trên chiếc TV vẫn đang bật, một đoạn quảng cáo kêu gọi đăng ký hiến tặng để điều trị bệnh bạch cầu đang được chiếu. Từ một thời gian trước, nhiều người nổi tiếng đã bắt đầu tham gia chiến dịch kêu gọi đăng ký hiến tặng này. Chúng tôi im lặng theo dõi đoạn quảng cáo.
Trong lúc dì Rio rửa bát, tôi đi tắm. Vừa ngâm mình trong bồn, tôi vừa suy nghĩ. Dáng vẻ lúc nãy của dì Rio khiến tôi bận tâm. Ánh mắt xa cách khi dì cố gắng đổi chủ đề một cách đột ngột...
Chỉ là trực giác thôi, nhưng cặp vợ chồng mà dì Rio thoáng nhắc đến, [một cặp vợ chồng đã phải bỏ trốn trong đêm vì Tập đoàn Jougasaki], biết đâu lại chính là bố mẹ của tôi.
Tôi không được cho biết chi tiết về lý do tại sao bố mẹ tôi lại biến mất. Từ rất lâu rồi, khi còn nhỏ, tôi đã từng hỏi, nhưng dì Rio cũng đã lảng sang chuyện khác với ánh mắt xa cách y như hôm nay.
Nếu trực giác của tôi là đúng, thì việc tôi không có bố mẹ là do lỗi của Tập đoàn Jougasaki. Dù vậy, tôi cũng không hề cảm thấy lòng căm thù Jougasaki Akuto trỗi dậy. Nhưng tôi cảm thấy một sự khó chịu, như thể đã được Thần linh sắp đặt sẵn để đối đầu với cậu ta từ trước.