Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 105

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 35

Act 2 - 5/3

Góc nhìn của Hayama Haru

Những cây anh đào nở rộ trong lễ khai giảng nay đã rụng hết, nhường chỗ cho những chiếc lá non xanh mơn mởn. Một tháng vừa qua là một chuỗi những bất ngờ. Trong khuôn viên trường, có nhà thi đấu trông như một ngôi đền Hy Lạp cổ đại, có nhà hàng sang trọng gợi nhớ đến những tòa lâu đài cổ ở châu Âu, tóm lại là chẳng có gì bình thường cả. Các giáo viên là những chuyên gia được tuyển về từ các lò luyện thi và trường đại học danh tiếng, bài giảng vừa thú vị lại vừa dễ hiểu.

Khi đến trường sau kỳ nghỉ lễ tháng Năm, tôi nghe đám học sinh nội bộ nói chuyện về những chuyến du lịch nước ngoài. [Học sinh nội bộ] là những học sinh chính gốc của Học viện Kira, đã theo học từ thời Tiểu học. Nói cách khác, đó là những đứa trẻ nhà giàu. Trong kỳ nghỉ, họ đã đi du lịch châu Âu, xem nhạc kịch ở New York, hay đi du thuyền của gia đình ở Úc.

Trong khi đó, những học sinh như tôi, vào trường từ khối cấp hai hay Cao trung thông qua kỳ thi tuyển sinh, thì được gọi là [học sinh ngoại bộ]. Nhóm này đa phần là con nhà thường dân, chủ yếu là những học sinh xuất sắc được miễn học phí.

"Hayama-san trong kỳ nghỉ có đi du lịch đâu không ạ?"

Một cô bạn học sinh nội bộ ngồi gần đã bắt chuyện với tôi. Tên cô ấy là Saotome Ritsu. Bố cô ấy là một nhà ngoại giao làm việc cho chính phủ. Một tiểu thư có tính cách hiền lành.

"Tớ đã đi một chuyến bus tour trong ngày."

"Bus tour ạ? Đó là gì vậy ạ?"

"Là đi tham quan bằng xe buýt thuê bao cùng với nhiều người khác. Mình sẽ được ăn đặc sản địa phương, hoặc mua quà lưu niệm."

Tôi đã tham gia chuyến đi đó cùng với dì. Dì là gia đình duy nhất của tôi, là người mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, và đôi khi lại giống như một người chị hay cãi cọ.

"Bus tour có nhiều loại lắm, có tour đi hái dâu tây cùng mọi người, hay tour đi tham quan các đền chùa nữa đấy."

"Thì ra ngoài xã hội lại có một nền văn hóa như vậy. Tớ đã học hỏi được thêm nhiều điều."

Saotome-san lắng nghe câu chuyện của tôi với vẻ thích thú. So với du lịch nước ngoài, một chuyến bus tour giá rẻ quả thực quá bình dân. Tôi đã lo rằng mình sẽ bị trêu chọc, nhưng có vẻ mọi chuyện đều ổn.

Giữa học sinh ngoại bộ và nội bộ tồn tại một bức tường vô hình. Hoàn cảnh sinh ra và lớn lên khác nhau, quan niệm về tiền bạc cũng khác nhau. Trong ngôi trường này, những người có quyền lực là đám học sinh nội bộ. Bởi vì hoạt động của Học viện Kira phụ thuộc vào học phí của giới nhà giàu. Về mặt lý thuyết thì mọi người đều bình đẳng, nhưng tôi đã được cô bạn Kitamizawa Yuzuko cho biết rằng khi có vấn đề xảy ra, các giáo viên sẽ đứng về phía đám học sinh nội bộ.

May mắn đối với tôi có lẽ là việc được xếp khác lớp với Jougasaki Akuto khét tiếng. Tôi đã vài lần nhìn thấy bóng dáng Jougasaki Akuto di chuyển trong trường từ xa. Khi cậu ta và đám tùy tùng xuất hiện trên hành lang ồn ào, mọi người đều im bặt và nhường đường cho họ.

Đôi mắt của cậu ta có tròng đen nhỏ, là kiểu mắt tam bạch. Trong miệng là hàm răng lởm chởm như răng cá mập. Mái tóc rẽ ngôi ba-bảy bết chặt vào đầu. Vóc người thấp hơn mức trung bình rất nhiều. Thân hình cậu ta tuy nhỏ bé, nhưng lại toát ra một khí thế kỳ lạ. Dáng vẻ đó chẳng khác nào một loài thú ăn thịt cỡ nhỏ đang khát máu.

Tôi có cảm giác như đã gặp cậu ta ở đâu đó trước đây. Có thể là cậu thiếu niên đứng dưới gốc cây anh đào trong lễ khai giảng. Cũng có nét giống cậu bé mà tôi gặp trên đường đi học hồi tiểu học, nhưng không chắc chắn. Việc hỏi thẳng cậu ta là điều không thể.

"Tớ thấy nó đi cùng đám tay chân, trông y như trùm cuối trong game vậy. Ai cũng sợ nên không dám bắt chuyện. Chỉ có vài tên trong đám tùy tùng của nó mới chào hỏi nó thôi."

Tôi có dịp nói chuyện với Yuzuko qua điện thoại.

"Tên đó là một con quái vật đội lốt người. Một tên bạo chúa không thể yên lòng nếu không làm tổn thương ai đó. Haru, tuyệt đối không được dính líu đến nó. Nếu muốn sống yên ổn ở trường, cậu hãy cố gắng đóng vai một hòn đá trước mặt nó. Tên đó là một thứ gì đó đến từ địa ngục. Tớ vẫn còn đau khổ lắm. Dù bao nhiêu năm trôi qua, tớ vẫn nhớ lại những gì nó đã làm với mình. Liệu có ngày nào tớ được giải thoát khỏi nỗi đau này không."

Nghe theo lời khuyên của cô ấy, tôi sống trong khi luôn cảnh giác với Jougasaki Akuto. Nếu thấy cậu ta và đám tùy tùng trong tầm mắt, tôi sẽ lập tức cúi mặt xuống và xóa đi sự hiện diện của mình. Nếu ở khoảng cách xa, tôi sẽ quay đầu và chạy khỏi đó. Tôi quyết định dành thời gian nghỉ ngơi ở những nơi mà Jougasaki Akuto không có khả năng đến.

Đó là vào giờ nghỉ trưa một ngày giữa tháng Năm. Tôi đi dạo một mình trong nhà kính của khu vườn bách thảo. Trong khuôn viên của Học viện Kira có một công trình kiến trúc khổng lồ bằng kính, và toàn bộ tòa nhà đó là một nhà kính.

Một con đường nhỏ trải dài trong không gian xanh um tùm như một khu rừng rậm. Nơi đây yên tĩnh và dễ chịu, nên tôi rất thích nó.

Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn những cây dương xỉ để thư giãn, một mùi hương giống như khói thuốc lá bất chợt thoảng qua. Tôi cau mày nhìn quanh.

Có ai đó đang hút thuốc? Ở một nơi như thế này?

Ai đang hút thuốc nhỉ? Tôi quyết định đi tìm thủ phạm. Chỉ là một chút tò mò thôi.

Tôi đi nhẹ nhàng theo con đường nhỏ về phía có mùi khói, rồi nghe thấy tiếng một cô gái đang thút thít.

"Hức... hức..."

Những cây dây leo quấn quýt rủ xuống như một tấm rèm, tôi vén chúng ra để nhìn sang phía bên kia. Một nữ sinh trông có vẻ yếu đuối đang khóc. Đối diện cô bé là một nam sinh khác. Dù không thấy mặt, nhưng trên tay cậu ta đang cầm một điếu thuốc cháy dở.

"Mau đưa ra đây. Mày phải có nó."

Nam sinh ra lệnh cho nữ sinh với giọng điệu hách dịch.

Nữ sinh vừa nức nở vừa lắc đầu.

"Em... không có..."

"Đừng nói dối. Mày sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu."

Cảnh tượng đó trông không khác gì một nam sinh đang đe dọa một nữ sinh để cướp tiền. Cái tâm phiền phức bên trong tôi lại trỗi dậy. Tôi gọi nó là chính nghĩa. Tôi đã bất giác nghĩ rằng mình phải cứu cô gái ấy. Tôi lao ra từ sau lùm cây.

"N-này cậu! Cậu đang làm gì vậy!? Cô bé đó đang khóc kìa. Tôi đã gọi giáo viên rồi. Họ sắp đến đây rồi đấy. Nên hãy dừng những hành động kỳ quặc đó lại đi."

Tôi lấy hết can đảm lên tiếng. Chuyện tôi đã gọi giáo viên chỉ là nói dối thôi. Trước sự xuất hiện của tôi, hai người họ ngạc nhiên ngoảnh lại.

"A..."

Một tiếng kêu bất giác bật ra từ miệng tôi. Tại sao mình lại không nhận ra cơ chứ. Có lẽ tôi đã đinh ninh rằng cậu ta không thể nào có mặt ở vườn bách thảo được. Cậu học sinh nam đang đứng đó có đôi mắt tam bạch. Một gương mặt hung ác tới mức người yếu bóng vía nhìn thôi cũng có thể ngất xỉu. Hiện thân của ác mộng. Kẻ nguy hiểm số một tuyệt đối không được lại gần. Jougasaki Akuto đang đứng sừng sững ở đó. Đôi mắt mở to của cậu ta đang hướng về phía tôi. Đáng sợ quá.

"Ừm..."

Dù đã lao ra theo quán tính, nhưng khi đứng trước Jougasaki Akuto, tôi lại không nói nên lời. Tôi hối hận, lẽ ra không nên làm vậy. Nhưng đã quá muộn rồi. Đời mình, thế là hết. Nhìn gần, gương mặt cậu ta lại càng thêm áp đảo. Tới mức nếu cậu ta tự giới thiệu mình là một sinh thể được sinh ra từ lửa địa ngục, có lẽ tôi cũng sẽ bất giác gật đầu tin ngay. Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi trong đầu.

"Huhu, hức. Em xin lỗi!"

Cô bạn học sinh nữ nói để lại câu đó rồi co giò bỏ chạy. Cô ấy chạy hết tốc lực ra xa khỏi chúng tôi. Này, khoan đã. Đừng bỏ tôi lại chứ. Tôi cũng muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân đã cứng đờ vì sợ hãi, không thể nhúc nhích.

Jougasaki Akuto liếc nhìn về phía cô bạn vừa chạy đi, nhưng có vẻ không định đuổi theo.

"Thôi, sao cũng được."

Lẩm bẩm như vậy xong, cậu ta thả điếu thuốc xuống đất rồi dùng đế giày di đi di lại để dập lửa. Một cách tàn nhẫn, như thể đang nghiền nát một kẻ yếu thế. Cậu ta lườm tôi. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi như đóng băng.

"Hayama Haru. Không ngờ lại gặp nhau ở một nơi thế này."

Tên tôi được gọi. Tôi giật mình. Tại sao cậu ta lại biết tôi? Chúng tôi chẳng có chút liên hệ nào kia mà.

"Cậu là... Jougasaki-san, phải không ạ..."

Tôi cố gắng nặn ra từng chữ.

"Đúng vậy. Tôi là Jougasaki Akuto. Rắc rối rồi đây. Chuyện bất ngờ quá, tôi chưa chuẩn bị tâm lý gì cả."

Cậu ta vừa lẩm bẩm, vừa nhặt mẩu thuốc lá đã bị dập nát lên. Lửa đã tắt hẳn.

Khi ở trong khu học xá, cậu ta lúc nào cũng có một đám tùy tùng đi theo, nhưng bây giờ chỉ có một mình. Xung quanh không có ai cả. Tôi cũng muốn bỏ chạy như cô bạn ban nãy. Nhưng cái tính chính nghĩa phiền phức lại không cho phép. Chẳng hiểu sao, tôi lại muốn nói với cậu ta một lời, dù biết là không nên.

"Thuốc... thuốc lá..."

"Thứ này thì sao?"

Jougasaki Akuto đưa mẩu thuốc lá cho tôi xem.

"Hút... thứ đó là vi phạm nội quy nhà trường."

"Đúng vậy. Nếu bị giáo viên bắt gặp thì cô bé ban nãy hẳn đã gặp rắc rối to rồi."

"Cô bé ban nãy?"

"Là cô học sinh nữ ban nãy hút đấy. Tôi tình cờ thấy nên đã nhắc nhở. Tôi giật lấy điếu thuốc đang hút, rồi hỏi xem còn giấu điếu nào khác không, hay bảo đưa bật lửa ra, đang lúc đôi co như vậy thì cậu xuất hiện đấy, Hayama-san."

Tôi bối rối. Người hút thuốc là cô bạn học sinh nữ ban nãy ư?

"Nhưng mà, bạn ấy đã khóc. Là cậu làm bạn ấy khóc đúng không?"

"Mặt tôi trông đáng sợ mà. Cứ bắt chuyện là hầu hết con gái đều khóc thét lên. Tôi thấy may vì mình đang ở Nhật đấy. Nếu ở một nước cho phép sở hữu súng, có khi tôi đã bị bắn chết vì bị tưởng nhầm là quái vật rồi cũng nên."

"Mẩu thuốc đó, cậu định làm gì?"

"Tất nhiên là tìm thùng rác để vứt rồi. Chứ không thể vứt bừa bãi ra đây được."

Cậu ta dùng một tay lấy khăn mùi soa ra, bọc mẩu thuốc lại, vo tròn rồi nhét vào túi. Có gì đó thật kỳ lạ. Một Jougasaki Akuto khét tiếng lại quan tâm đến phép lịch sự ư? Không, không, khoan đã. Không được quên những gì Yuzu đã kể.

"Có thật là bạn ban nãy hút không? Cậu có bằng chứng không?"

"Ý cậu là tôi đang nói dối?"

"Vâng. Đổ lỗi cho người khác là hành vi tồi tệ nhất."

Tôi đã lỡ lời.

Từ xưa tôi đã vậy rồi. Đôi khi, tôi có thói quen thẳng thắn nói ra những điều mình cho là đúng, cứ như thể mình là nhân vật chính hay nữ anh hùng trong một câu chuyện nào đó vậy. Đặc biệt, khi thấy người yếu thế, tôi lại có một sự thôi thúc muốn lao vào giúp đỡ. Hồi tiểu học, tôi và Yuzu trở nên thân thiết cũng một phần là do tính cách này. Thấy cô bạn mới chuyển trường bị cô lập trong lớp, tôi không đành lòng nên đã bắt chuyện và trở thành bạn bè. Nhưng lần này, đối thủ quá tầm rồi. Dù gì đây cũng là Jougasaki Akuto cơ mà. Lẽ ra mình nên im lặng.

"Hành vi... tồi tệ nhất, ư...?"

Đôi mắt cậu ta long lên sòng sọc lườm tôi. Tôi hiểu rằng mình đã chọc giận cậu ta thật rồi.

Xin lỗi mau lên, bản thân ơi. Tôi biết mình nên làm vậy.

Thế nhưng, miệng tôi lại thốt ra những lời trách móc cậu ta.

"Đúng vậy. Làm con gái khóc, rồi còn đổ lỗi cho người khác, đều là những hành vi tồi tệ nhất."

"...Cậu nói lại lần nữa được không?"

"Hả?"

Gương mặt Jougasaki Akuto méo đi. Miệng cậu ta ngoác ra như muốn rách toạc, để lộ hàm răng trông như những chiếc nanh nhọn hoắt. Dường như cậu ta đang cười. Nhưng vì đường nét gương mặt quá đỗi hung ác, lúc đầu tôi đã không nhận ra đó là một nụ cười. Đó là một nụ cười khiến người ta cảm thấy tính mạng bị đe dọa.

"Tôi muốn nghe lại câu thoại vừa rồi, một lần nữa. Đó là câu thoại tôi cực kỳ yêu thích trong anime. Nào, nhanh lên, nói với tôi đi. Cái câu [Hành vi tồi tệ nhất] ấy!"

Anime? Câu thoại? Người này đang nói cái gì vậy.

Lẽ nào, cậu ta là một kẻ biến thái thích bị người khác chửi rủa?

"Khoan đã, Hayama-san. Nhân tiện đây cho phép tôi ghi âm lại nhé."

Cậu ta lấy điện thoại thông minh ra. Khởi động ứng dụng ghi âm rồi chĩa phần micro về phía tôi.

"Nào, vừa lườm tôi vừa nói đi. Cái câu [Hành vi tồi tệ nhất] ấy. Tôi định sẽ cài câu thoại đó làm chuông báo thức buổi sáng. Mỗi sáng được thức dậy trong khi nghe giọng của cậu, còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ."

Hơi thở của Jougasaki Akuto trở nên dồn dập. Tôi nổi da gà vì một nỗi sợ hãi khác hẳn lúc nãy. Thật không bình thường chút nào. Dù mức độ nguy hiểm có khác với những gì Yuzu kể, nhưng thế này cũng là một kiểu khó đỡ khác rồi.

"Làm vậy... có vui không...?"

"Được nghe câu thoại trứ danh của Hayama-san trong cuộc đời này, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cứ như con ốc vít trong đầu tôi sắp bay mất vậy. Nào, hãy làm giống trong anime, vừa nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ vừa nói đi!"

"Không đời nào! Kinh tởm quá!"

Người này bị sao từ nãy đến giờ vậy? Giống trong anime?

Tôi chẳng hiểu gì cả, mà tại sao cậu ta lại cười?

Tôi vùng bỏ chạy khỏi chỗ đó. Khi nhận ra thì cảm giác ở chân đã quay trở lại, và tôi có thể chạy hết tốc lực.

"Chờ đã, Hayama-san! Xin cậu đấy! Cho tôi ghi âm giọng của cậu đi!"

Tôi nghe thấy tiếng hét đuổi theo sau lưng, nhưng không thể được.

Khi ra khỏi nhà kính, một làn gió tháng Năm dễ chịu thổi qua. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao kết thúc vang lên. Vừa đi về phía khu học xá, tôi vừa ôm đầu. Tôi hối hận vì đã dính dáng đến Jougasaki Akuto. Lại còn chửi rủa cậu ta nữa chứ. Mình đã làm cái gì thế này. Đời học sinh, thế là hết.