Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 3 - 13/1

Góc nhìn của Hayama Haru

Việc chuẩn bị cho ca cấy ghép tủy đã bắt đầu. Lấy máu, đo điện tâm đồ, chụp X-quang. Tôi đến khoa chẩn đoán hình ảnh, đến khoa răng hàm mặt, và cả kiểm tra hệ tuần hoàn. Mỗi ngày đều trôi qua chóng mặt. Việc HLA của anh trai tôi, Hayama Minato, trùng khớp và anh ấy đồng ý hiến tủy đã khiến tình hình tiến triển nhanh chóng.

Tôi nhớ lại ngày hôm đó. Tôi vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng. Cửa sổ chói nắng khiến tôi không thể mở mắt, dì Rio đang ở bên cạnh giường chăm sóc tôi, sau khi nhận một cuộc điện thoại, đã ôm mặt khóc nức nở.

Nhìn thấy dì Rio vui mừng như vậy, tôi hiểu ra rằng có lẽ mình sẽ được sống. Lòng biết ơn đối với Jougasaki Akuto dâng trào. Tôi nghĩ mình phải gửi một tin nhắn cảm ơn, và cầm lấy chiếc điện thoại thông minh đặt ở đầu giường. Ngón tay tôi không có sức, chiếc điện thoại nặng trịch.

Trong lúc tôi ngủ, đã có một tin nhắn chưa đọc từ Jougasaki Akuto. Tôi mở nó ra xem trước. Có một bức ảnh được đính kèm. Cậu ấy toàn thân quấn băng, nằm trên giường bệnh giống như tôi. Bên cạnh cậu ấy có Izumogawa-kun và Sakurakouji-san.

"Jougasaki-kun có vẻ bị trượt chân ở sườn dốc và bị thương nặng. Cậu ấy đang nhập viện, nên chắc một thời gian nữa mới về thị trấn Natsume được. Nhưng việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật cấy ghép vẫn sẽ được tiến hành. Nghe nói các nhân viên chuyên môn đã bắt đầu làm việc rồi, nên con hãy chuẩn bị tinh thần đi."

Dì Rio giải thích cho tôi như vậy. Trượt chân ở sườn dốc? Tôi lo lắng, nhưng cậu ấy trong ảnh lại có vẻ mặt mãn nguyện.

Một tuần sau, có khách đến thăm phòng bệnh của tôi. Đó là Jougasaki Akuto, toàn thân quấn băng ngồi trên xe lăn, cùng với Izumogawa-kun và Sakurakouji-san đẩy xe, và cả anh trai tôi.

Hayama Minato bước vào phòng bệnh với vẻ mặt căng thẳng. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy trông có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi sau đó lại lộ ra vẻ mặt đau đớn, như thể nhìn thấy một thứ gì đó đáng thương. Có lẽ là do tôi trên giường bệnh trông yếu ớt hơn nhiều so với những gì anh ấy tưởng tượng.

"Chào anh, em là Hayama Haru."

"Anh là Tachibana Tooru... Hayama Minato. Rất vui được gặp em."

Đó là một cuộc trao đổi ngượng nghịu.

"Cảm ơn anh. Vì đã trở thành người hiến tủy..."

"Trước lời thỉnh cầu tha thiết của cậu ta, anh không thể nào từ chối được."

Anh trai tôi ngoảnh lại nhìn Jougasaki Akuto trên xe lăn.

Jougasaki Akuto nhún vai và nói.

"Trông tôi hợp với bệnh viện lắm đúng không?"

Vì sức khỏe của tôi không tốt, nên buổi thăm bệnh hôm đó nhanh chóng kết thúc. Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn, nhưng cơn sốt khiến đầu óc tôi mụ mị.

Nghe nói trong thời gian cho đến khi hoàn tất ca cấy ghép tủy, anh trai tôi sẽ ở lại thị trấn Natsume. Cậu Jougasaki Akuto đã gần như ép buộc anh ấy đến đây. Tôi muốn hỏi anh trai về bố mẹ. Dì Rio đã cho tôi biết rằng bố mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.

"Vụ tai nạn xảy ra ngay sau khi Haru được gửi cho dì. Chắc là chị gái dì đã định đến đón Haru sau khi tìm được nơi ở mới."

Mẹ không bỏ rơi tôi khi tôi còn là một đứa trẻ sơ sinh. Dì Rio nói rằng có lẽ mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nên không thể đến đón tôi. Tôi đã không bị bỏ rơi. Tôi cảm thấy như một khối cặn bã đã tồn tại sâu trong lòng mình bấy lâu nay đang tan biến. Tôi có thể tin một cách chân thành rằng mẹ đã yêu thương tôi. Điều đó làm tôi vui mừng.

Dù tôi không có ký ức nào về việc sống cùng bố mẹ, nhưng anh trai có vẻ vẫn nhớ một chút về hai người. Tôi muốn hỏi anh nhiều hơn về khoảng thời gian sống ở thị trấn ven biển. Có rất nhiều chuyện để nói. Vì chúng tôi đã xa cách nhau quá lâu.

---

Tôi được chuyển đến một phòng vô trùng. Đó là một căn phòng có không khí sạch được lưu thông nhờ bộ lọc hiệu suất cao giúp loại bỏ virus và vi khuẩn. Giữa không gian có giường bệnh và không gian dành cho khách đến thăm là một bức tường có cửa sổ kính lớn.

Một ống catheter được đặt vào tĩnh mạch của tôi từ vùng dưới xương đòn. Một lượng lớn thuốc chống ung thư được truyền vào qua ống trong suốt. Xạ trị cũng được tiến hành đồng thời. Nghe nói trước khi nhận cấy ghép tế bào tủy khỏe mạnh, phải giảm thiểu tối đa các tế bào khối u trong cơ thể.

Đương nhiên, tác dụng phụ cũng vô cùng khủng khiếp. Cảm giác như một cơn bão đang càn quét bên trong cơ thể. Ý thức tôi mơ hồ, và cả ngày tôi chỉ rên rỉ trên giường. Số lượng bạch cầu gần như biến mất khỏi cơ thể. Tủy xương của tôi trở nên trống rỗng, rệu rã. Dĩ nhiên đó chỉ là tưởng tượng. Vào nơi đó, tế bào tủy của anh trai tôi, tức tế bào gốc tạo máu, sẽ được cấy vào.

Ngày cấy ghép tủy. Phòng vô trùng cũng có một ô cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn ra bên ngoài. Bầu trời xanh ngắt. Cửa phòng có tiếng gõ, rồi một người y tá đã quen mặt hiện ra. Qua tấm kính trong suốt, tôi nhận được báo cáo. Dường như, thủ thuật lấy tế bào tủy từ anh trai đã bắt đầu.

Người anh trai đang ngủ say dưới tác dụng của gây mê toàn thân trong phòng phẫu thuật, sẽ bị một cây kim dày cỡ ruột bút bi đâm vào phần xương phía sau khung chậu. Từ đó, một lượng dịch tủy nhất định sẽ được hút ra bằng ống tiêm. Người ta sẽ dịch chuyển vị trí, đâm kim vào xương một lần nữa, và lặp lại thao tác đó nhiều lần.

Một lát sau, cửa phòng lại có tiếng gõ, và bác sĩ điều trị của tôi bước vào. Cùng đi còn có rất nhiều y tá khác. Họ mang theo một túi truyền máu chứa đầy chất lỏng màu đỏ. Nhìn vẻ mặt của mọi người, tôi đoán đó hẳn là dịch tủy vừa được lấy ra từ cơ thể anh trai. Nó được nâng niu cứ như một báu vật. Đối với tôi, đó chính là sinh mệnh.

Túi truyền máu được nối vào ống thông tĩnh mạch của tôi. Dung dịch tế bào chứa tế bào gốc tạo máu bắt đầu được truyền vào cơ thể qua đường tĩnh mạch. Dịch tủy của anh trai chảy qua ống truyền, và cuối cùng bắt đầu tuần hoàn trong mạch máu của tôi. Tế bào gốc tạo máu được cấy ghép theo cách đó. Chúng sẽ từ mạch máu đi vào trong xương, và thấm vào lớp tủy xương dạng xốp. Nếu thuận lợi, chúng sẽ trở thành một phần của tôi tại đó. Bác sĩ điều trị nói rằng phải mất khoảng bốn giờ để truyền hết tất cả vào cơ thể. Từng giọt, từng giọt dịch đỏ rơi xuống, chảy dọc theo ống truyền. Mỗi một giọt như vậy, tôi lại cảm thấy hơi thở của tử thần đang lùi xa dần. Được bao bọc trong cảm giác bình yên sâu thẳm, tôi dần thấy buồn ngủ và khép mắt lại.