Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 3 - Chương cuối

"Haizz..."

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở góc phố thị trấn Natsume và thở dài. Tôi vừa mới trượt phỏng vấn xin việc làm thêm. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cửa hàng tiện lợi, siêu thị, công ty chuyển nhà, dịch vụ vệ sinh, trạm xăng... Tôi đã nộp hồ sơ ở khắp nơi, nhưng không nơi nào chịu thuê tôi. Có vẻ như vấn đề nằm ở khuôn mặt này. Các đường nét trên khuôn mặt tôi, vốn được thiết kế cho một nhân vật phản diện, đã gây ra cảm giác áp bức cho người đối diện. Trong số những người đã phỏng vấn tôi, thậm chí có người đã khóc lóc van xin tha mạng ngay khi tôi bước vào phòng.

"Haizz..., từ giờ phải làm sao đây..."

Số tiền mặt tôi mang theo khi rời khỏi dinh thự sắp cạn kiệt. Nếu nhờ vả bạn bè người quen, tôi có cảm giác họ sẽ cho tôi vay tiền, nhưng đó là phương sách cuối cùng. Dù sao đi nữa, bụng đói quá.

Trong lúc lơ đãng ngắm nhìn dòng người qua lại, tôi phát hiện một cô gái quen mặt. Một mỹ thiếu nữ có hàng mi dài, chân tay mảnh khảnh như đồ thủy tinh. Đó là một người tôi không muốn gặp cho lắm, nên tôi đã định bỏ đi trước khi bị phát hiện, nhưng lại dừng lại ngay phút chót.

Mỹ thiếu nữ ấy đang bị một nhóm ba chàng trai có vẻ là sinh viên đại học bắt chuyện. Các chàng trai đang rủ cô ấy đi chơi. Trông như đang tán tỉnh. Dù cô ấy từ chối, các chàng trai vẫn không chịu bỏ cuộc. Có vẻ hơi ép buộc.

"Làm ơn dừng lại..."

Mỹ thiếu nữ từ chối với vẻ mặt khó xử. Tôi do dự một chút rồi quyết định lên tiếng.

"Kitamizawa-san, cậu không sao chứ?"

Tên cô ấy là Kitamizawa Yuzu. Cuối năm ngoái, tôi đã suýt bị cô ấy giết. Việc phải chạy trốn khỏi một cô gái vung dao, thành thật mà nói, đã trở thành một chấn thương tâm lý. Nghe thấy giọng tôi, tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay lại. Kitamizawa Yuzu mở to mắt, khuôn mặt trở nên như đang lườm tôi.

"Jougasaki Akuto...!"

"À, chào cậu, đã lâu không gặp..."

Mấy chàng trai đang tán tỉnh cô ấy lùi lại khi nhìn thấy mặt tôi. Vẻ mặt hung tợn này chỉ tiện lợi vào những lúc như thế này.

"Tên này trông nguy hiểm vãi."

"Chắc chắn đã giết vài người rồi."

"Đ-Đi thôi..."

Các chàng trai bỏ chạy. Thành thật mà nói, tôi cũng muốn chạy cùng họ. Chạy trốn khỏi Kitamizawa Yuzu. Bị bỏ lại ở góc phố, tôi và cô ấy đối mặt với nhau. Từ miệng của mỹ thiếu nữ cất lên một giọng nói đầy căm hận.

"Tôi đã định sẽ đi lấy mạng cậu sau khi mùa hè kết thúc."

"Đó là giao kèo của chúng ta mà. Tôi đã luôn cảnh giác ở các khúc quanh, vì sợ cậu sẽ xuất hiện với con dao trên tay."

Cho đến khi cứu được mạng sống của Hayama Haru, tôi không thể để mình bị giết. Vì vậy, tôi đã dập đầu xin lỗi, mong cô ấy hoãn việc báo thù lại.

"Tôi biết lý do cậu muốn giết tôi. Những gì tôi đã làm với cậu ở phân khu tiểu học của Học viện Kira là điều không thể tha thứ. Tôi biết bây giờ xin lỗi cũng đã muộn. Nhưng thực sự, tôi vô cùng xin lỗi."

Tôi nhắm mắt và cúi đầu thật sâu.

Một giây sau, nắm đấm của cô ấy đâm vào vùng thượng vị của tôi. Tôi kêu lên một tiếng "khẹc" như tiếng ếch. Cơn đau đột ngột khiến tôi không thể thở được. Cú đấm thẳng tay phải của Kitamizawa Yuzu có một uy lực không thể tưởng tượng nổi so với cánh tay mảnh khảnh đó.

"Tôi đã nghĩ lại rồi. Báo thù chẳng mang lại điều gì cả."

Cô ấy thì thầm với vẻ mặt u sầu. Cậu vừa mới đấm tôi mà. Cái đó không phải là báo thù sao? Tôi muốn hỏi cho rõ nhưng quyết định im lặng chịu đau.

"Trước khi tôi kịp ra tay, ông trời đã trừng phạt cậu rồi. Vì vậy, bây giờ tâm trạng tôi rất sảng khoái."

"Vậy thì, làm ơn đừng dính dáng đến tôi nữa. Chuyện hồi tiểu học, tôi đã xin lỗi rồi, thế là được rồi đúng không..."

"Đúng vậy. Quần áo của cậu rách rưới, trông cậu thật thảm hại. Cảm giác này thật tuyệt. Tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày có thể nhìn xuống cậu với ánh mắt thương hại như thế này."

May quá. Nhờ việc nhà Jougasaki phá sản, có vẻ như tôi đã được tha thứ. Cứ thế này là có thể rút lui êm đẹp.

"Vì vậy, tôi xin phép đi trước."

"Chờ một chút."

"Vâng, có chuyện gì ạ?"

"Sắp tới có một buổi offline để bàn về UFO. Cậu có hứng thú không?"

Sau này, khi nghe Hayama Haru kể lại tôi mới biết, Kitamizawa Yuzu dường như tin rằng tôi đã bị người ngoài hành tinh cải tạo não. Có vẻ cô ấy muốn giới thiệu tôi cho những người bạn cũng có hứng thú với các vấn đề liên quan đến UFO. Như một mẫu vật quý giá đã trải qua phẫu thuật cải tạo. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình đã chạy thoát thật đúng lúc.

Yuuto và Hinata đã đến căn hộ một mình của tôi chơi.

"Phòng này còn hẹp hơn nhà mình!"

"Anh Yuuto, nói thế là bất lịch sự đấy..."

Căn hộ bằng gỗ nơi gia đình Sasaki sống chỉ cách đây khoảng mười lăm phút đi bộ.

"Jougasaki-kun, hôm nay nhà tớ ăn lẩu đấy. Cậu có muốn qua ăn không?"

Thỉnh thoảng Sasaki Rentarou lại nói vậy và mời tôi đến ăn tối. Tôi, một nhân vật phản diện, lại cùng ăn lẩu tại nhà của nhân vật chính trong anime Kimi Aru. Dù đã đọc rất nhiều manga và tiểu thuyết doujinshi ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ thấy một tình huống như vậy. Gia đình Sasaki đối với tôi cũng rất ấm áp và náo nhiệt, khiến tôi nhớ về gia đình ở kiếp trước.

"Cháu có gặp khó khăn gì không?"

"Nếu đói bụng thì cứ qua nhà cô bất cứ lúc nào nhé."

Bố mẹ cậu ấy lo lắng cho tôi. Kể từ khi nhà Jougasaki phá sản, tôi mới thấm thía lòng tốt của mọi người. Thật kỳ lạ. Trong Kimi Aru, tôi đã bị rất nhiều người chửi mắng, chế nhạo và đuổi ra khỏi thị trấn. Không một ai giúp đỡ. Nhưng ở dòng thời gian này, lại có rất nhiều người chìa tay ra với tôi.

Dù học kỳ hai đã bắt đầu, tôi vẫn tiếp tục đến học viện Kira. Rất nhiều học sinh đã nhìn tôi đi bộ đến trường. Ánh mắt thương hại, ánh mắt tò mò, đủ cả. Thật may mắn là Izumogawa và Sakurakouji vẫn nói chuyện với tôi như trước đây.

"Chào buổi sáng, Akuto-sama. Dáng vẻ ngài hiên ngang bước đến từ phía bên kia con đường tựa như đang xem một bộ phim kinh điển vậy. Hôm nay, Izumogawa Shirou này cũng sẽ xin được phụng sự chăm lo cho ngài."

"Chào buổi sáng ạ. Akuto-sama, em có một đề xuất. Chúng ta nên biến toàn bộ con đường từ nhà mới của ngài đến học viện này thành lối đi bộ di động. Em sẽ lập tức cho người nhà Sakurakouji soạn thảo kế hoạch thi công."

Hai người họ đi theo sau tôi một quãng ngắn. Các học sinh phía trước nhường đường chờ chúng tôi đi qua. Mặc dù nhà Jougasaki đã suy tàn và tôi chẳng còn chút quyền lực nào.

Izumogawa bị mẹ ra lệnh, còn Sakurakouji thì bị các bô lão trong nhà ra lệnh không được dính dáng đến Jougasaki Akuto nữa. Rằng Jougasaki Akuto hiện tại không còn giá trị để qua lại, chỉ lãng phí thời gian. Tuy nhiên, cả hai đã phớt lờ mệnh lệnh đó. Izumogawa lờ đi lời mẹ, còn Sakurakouji được cho là đã phản bác lại ý kiến của các bô lão.

"Vì em tỏ thái độ chống đối nên mẹ đã rất tức giận. Thật sự rất đáng sợ. Nhưng không sao cả. Dù mẹ có từ mặt em, em vẫn muốn làm bạn của Akuto-sama."

"Em cũng vậy. Gương mặt của các ông lúc em phản bác thật thú vị. Hình như em đã làm các ông thất vọng. Nhưng không sao cả. Em là em, chứ không phải là vật sở hữu của gia tộc."

Cả hai đều có vẻ mặt rất thanh thản. Tôi thật lòng biết ơn hai người họ.

"Tầm nhìn của em và Izumogawa-san đã được mở rộng hơn. Trước đây, đối với chúng em, địa vị gia tộc là tuyệt đối."

"Nhìn Akuto-sama, chúng tôi mới hiểu rằng mình có thể sống tự do hơn."

"Em đã quyết định rồi. Em sẽ trốn khỏi người bạn đời mà họ đã chọn. Bạn đời là phải do tự mình tìm kiếm!"

Khi Sakurakouji giơ ngón trỏ chỉ lên trời, mái tóc uốn lọn của cô nảy lên như lò xo.

-------

Tất cả mọi thứ đều khác với tập cuối của anime Kimi Aru. Tôi không bị đuổi khỏi thị trấn Natsume mà vẫn tiếp tục sống ở đây, và cuối cùng cũng đã bắt đầu đi làm thêm. Công việc điều phối giao thông. Tôi đứng ở lối ra vào bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại và hướng dẫn xe cộ. Trong lúc làm việc, một người hầu từng làm việc cho nhà Jougasaki đi ngang qua, giật mình và dừng lại. Khi tôi cúi đầu chào, người cựu hầu gái cũng cúi đầu chào lại thật sâu.

Tôi cũng gặp lại Ootawara, người lái taxi.

"Akuto-sama, ngài vẫn khỏe là tôi mừng rồi."

Có vẻ như ông đã phát hiện ra tôi đang làm công việc điều phối giao thông trên đường về sau khi đưa khách đến nơi. Ông đỗ chiếc taxi vào bãi, đợi tôi tan làm rồi mới đến bắt chuyện.

"Ootawara-san, lâu rồi không gặp. Công việc của bác thuận lợi chứ?"

"Vâng, nhờ ơn ngài. À, xin hãy để tôi đưa ngài về nhà."

"Bằng taxi sao? Tôi không có tiền đâu, không được."

"Không cần trả tiền đâu ạ. Chỉ là tôi muốn làm vậy thôi."

Tôi đã từ chối, nhưng vì ông ấy cứ nằng nặc nên tôi đành để ông chở về. Cảm giác ngồi ở ghế sau không thể sánh bằng những chiếc xe sang mà nhà Jougasaki sở hữu. Nhưng cách lái xe vẫn cẩn thận như mọi khi.

"Cú phanh của Ootawara-san không bị giật mà dừng lại một cách mượt mà, êm ái. Hành khách nào bắt được taxi của Ootawara-san thật may mắn đấy."

"Cách ngài dùng từ 'bắt' taxi như thể ngài đã từng là người đi làm vậy."

"Tôi nghĩ kiếp trước của mình là một nhân viên văn phòng đấy."

Qua gương chiếu hậu, tôi có thể thấy vẻ mặt vui vẻ của Ootawara. Taxi có chiếc tốt chiếc không. Có lẽ vì vậy mà người ta dùng cách nói "bắt" taxi như một trò xổ số.

Tôi được cho xuống xe trước khu chung cư. Nhìn thấy vẻ ngoài của tòa nhà, Ootawara tỏ ra sốc.

"Sao Akuto-sama lại ở một nơi như thế này."

"Đây là một căn phòng tốt đấy. Ở đâu quen đó mà."

Kể từ đó, Ootawara thường xuyên lo lắng cho cuộc sống của tôi và đến thăm phòng. Ông cũng nói rằng nếu tôi muốn đi đâu thì cứ liên lạc. Đó là một lời đề nghị đáng quý.

Minai Gorou, người đã cùng tôi du hành đến xứ tuyết, cũng dẫn theo cấp dưới ở công ty điều tra đến gặp tôi. Vẫn như mọi khi, ông nhét đầy kẹo bánh vào tất cả các túi, và hễ có thời gian rảnh là lại nhai sô cô la hay bánh snack. Nếu ông ấy vào phòng, sàn nhà có thể sẽ sụp mất, nên chúng tôi đứng ngoài nói chuyện.

"Akuto-sama, sau khi tốt nghiệp học viện ngài định sẽ làm gì ạ?"

"Tôi chưa quyết định tương lai. Mà trước đó, việc tốt nghiệp đã là vô vọng rồi. Học phí năm nay đã trả, nhưng học phí năm sau chắc chắn là không thể."

"Nếu ngài nhờ Izumogawa-sama hay Sakurakouji-sama, có lẽ họ sẽ trả thay ngài."

"Đó là phương sách cuối cùng."

"Akuto-sama, nếu sau khi tốt nghiệp mà ngài không có nơi nào để đi, thì đến làm việc ở chỗ chúng tôi cũng được. Chúng tôi luôn chào đón ngài."

"Cảm ơn ông, nhưng tại sao ông lại muốn thuê tôi?"

Minai lấy ra một chiếc máy chơi game cầm tay từ trong túi.

"Việc ngài là người đã sáng tạo ra vô số trò chơi đã được chúng tôi điều tra rõ. Chắc chắn trong đầu ngài còn chứa đựng rất nhiều ý tưởng khác nữa."

"Tôi có cảm giác ông đang đánh giá tôi quá cao. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông."

Nói xong, Minai chìa tay ra muốn bắt tay tôi.

"Vậy thì, chúng ta tạm biệt một thời gian nhé, Akuto-sama."

Những ngón tay của ông được bao bọc bởi lớp mỡ, mềm mại.

"Cảm ơn ông đã giúp đỡ trong chuyến đi tìm người hiến tặng. Hayama Haru vẫn khỏe."

"Tất nhiên chúng tôi đã nắm được tình hình rồi. Mà này Akuto-sama, ngài có xem tin tức không? Hôm nay có một tin tức đáng mừng đang làm xôn xao dư luận đấy."

"Tin tức gì vậy?"

"Một viện nghiên cứu của Nhật Bản đã phát triển thành công một loại thuốc hóa trị hiệu quả cho bệnh bạch cầu. Nghe nói sắp tới sẽ được cấp phép và sản xuất hàng loạt."

Theo lời Minai, loại thuốc đó được cho là sẽ cứu sống rất nhiều người đang đau khổ trên khắp thế giới. Mặc dù tin tức gần như không đề cập đến, nhưng tất cả những người trong ngành y đều biết rằng việc nghiên cứu và phát triển đó được thực hiện nhờ vào khoản quyên góp khổng lồ của nhà Jougasaki.

---

Khi mùa thu đến, những đám mây tích vũ không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là những đám mây như được vẽ bằng bút lông thấm đẫm nước, loang màu sơn trắng trên bầu trời. Sắp tròn năm năm kể từ khi tôi nhớ lại ký ức kiếp trước ở thế giới này.

Có tiếng gõ cửa. Và rồi giọng nói của [nàng] vang lên.

"Chào buổi sáng, Jougasaki-kun. Cậu dậy chưa?"

Tôi mở cửa căn hộ, Hayama Haru đang đứng đó. Cô ấy mặc thường phục. Chiếc váy liền đó trông rất quen. Chẳng phải là bộ đồ cô ấy mặc trong tập đi biển cùng nhân vật chính Sasaki Rentarou trong anime Kimi Aru sao. Hình ảnh chiếc váy bồng bềnh trong gió biển được vẽ rất tuyệt vời. Tôi đã không kìm được mà xem từng khung hình một.

"Sao thế, Jougasaki-kun?"

"Tôi đang nhớ lại chuyện ngày xưa một chút, thấy hoài niệm quá."

"Mặt thì đáng sợ mà lại đơ ra với vẻ hiền lành. Lúc đó tớ đã nghĩ 'Cảm xúc bây giờ là gì vậy nhỉ?' đấy."

Tôi xỏ giày và đi ra ngoài. Đôi giày thể thao hàng hiệu mà tôi đã đi từ lúc còn sống trong dinh thự đã cũ nát. Chúng tôi sóng vai bước đi. Chiều cao của cô ấy nhỉnh hơn nên tôi phải hơi ngước lên một chút.

"Rio-san thì sao? Cô ấy khỏe không?"

"Ừm. Dì đang cố gắng làm việc. Khi tớ nói hôm nay được Jougasaki-kun đi cùng đến bệnh viện, dì đã cảm ơn cậu đấy."

Hayama Haru vừa nói vừa mân mê mái tóc mái của mình. Mái tóc đen bóng mượt mà cô được thừa hưởng từ mẹ. Dù chưa dài bằng trước đây, nhưng chẳng mấy chốc sẽ trở lại như cũ thôi.

Chúng tôi lên xe buýt đến Bệnh viện Seihakuryou. Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của cô ấy. Khi nói chuyện này vào giờ nghỉ ở học viện, tôi đã đề nghị "Tôi lo lắng nên đi cùng cậu nhé?", và thế là chúng tôi cùng nhau đi như thế này.

"Jougasaki-kun lúc nào cũng hay lo xa nhỉ?"

Dù bị cô ấy cười như vậy, nhưng tôi đã từng thấy cảnh cô ấy chết trong anime. Việc tôi hay lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Đến Bệnh viện Seihakuryou, trong lúc cô ấy làm xét nghiệm, tôi ngồi giết thời gian ở phòng chờ. Vài người y tá và bác sĩ đi qua lại liếc nhìn về phía tôi đang ngồi trên ghế. Có lẽ vì khuôn mặt hung tợn của tôi làm các bệnh nhân khác sợ hãi, nên họ muốn tôi di chuyển đến một nơi nào đó khuất tầm nhìn. Đoán vậy, tôi đứng dậy và định đi đến một nơi vắng người. Nhưng giữa đường, một y tá đã gọi tôi lại.

"Là Jougasaki-sama, phải không ạ?"

Nói tóm lại, tôi không phải bị họ sợ hãi. Cô y tá cúi đầu thật sâu và nói lời cảm ơn. Có vẻ như câu chuyện của Minai hôm trước là thật. Tôi đã được cảm ơn rất nhiều về loại thuốc điều trị bệnh bạch cầu mới.

"Từ trước đến nay, chúng tôi đã phải chứng kiến những đứa trẻ ra đi mà không thể làm gì được. Từ bây giờ, chắc chắn sẽ có rất nhiều sinh mệnh được cứu sống. Chúng tôi không biết phải nói lời cảm ơn ngài như thế nào cho đủ..."

Có lẽ những người càng gần với tuyến đầu y tế lại càng cảm thấy bất lực. Thế giới đang thay đổi để những sinh mệnh không thể cứu được nay đã có thể được cứu sống. Nhưng tôi nghĩ người đáng được ca ngợi phải là những nhà nghiên cứu đã tạo ra thuốc, còn tôi thì chẳng làm gì cả. Vì vậy, tôi cảm thấy áy náy và vội vàng rời khỏi nơi đó như đang chạy trốn.

Tôi hội ngộ với Hayama Haru vừa xét nghiệm xong bước ra. Vẻ mặt cô ấy rất tươi tỉnh. Có vẻ kết quả xét nghiệm máu rất tốt. Tế bào gốc tạo máu nhận từ anh trai đang tiếp tục nhân lên và thấm sâu vào tủy xương của cô ấy. Chúng tạo ra những tế bào bạch cầu bình thường, tiếp tục bảo vệ Hayama Haru khỏi vi khuẩn và vi rút. Từ nay về sau, chắc chắn là vậy.

"Lượng thuốc tớ uống cũng sẽ giảm dần."

"Tốt quá rồi, Hayama Haru."

Dòng thời gian này đang vẽ nên một quỹ đạo khác với thế giới của anime Kimi Aru, và hướng đến một tương lai khác.

Đã đến trưa nên chúng tôi quyết định đi ăn ở đâu đó. Ngay bên ngoài Bệnh viện Seihakuryou có một nhà hàng gia đình thuộc chuỗi cửa hàng nên chúng tôi vào đó. Tôi gọi phần nước uống tự chọn cho hai người và mỗi người một món ăn.

"Chỗ này để tớ mời nhé. Tớ đã được dì Rio cho tiền tiêu vặt. Dì bảo hãy đãi Jougasaki-kun một bữa thật ngon."

"Tình hình khốn khó của tôi đã lan đến tai cả cô Rio rồi à?"

"Chắc cả thị trấn ai cũng biết rồi đấy."

"Cũng phải. Nhưng mà, chỗ này cứ chia đôi đi. Tớ vừa nhận lương làm thêm nên cũng không đến nỗi túng thiếu đâu."

Tôi rót một loại nước ngọt có ga vào ly ở quầy nước uống tự chọn và uống. Ga tan trong miệng thật sảng khoái. Hayama Haru đang ngồi đối diện tôi ở bàn ăn, nhìn tôi với vẻ thích thú.

"Cậu ấm của nhà đại phú hộ Jougasaki ngày nào mà giờ lại có vẻ mặt thỏa mãn với ly nước ở quầy đồ uống tự chọn, thật kỳ lạ. Hơn nữa, cậu còn trộn vài loại nước với nhau để tạo ra đồ uống của riêng mình nữa chứ. Đó là việc mà chỉ có cao thủ drink bar mới làm thôi đấy?"

Tôi đang uống một loại nước được pha trộn từ cola và soda dưa lưới. Tôi đã muốn thử làm cái này từ lâu rồi. Khi còn là người lớn ở kiếp trước, tôi thấy xấu hổ nên không dám làm. Bây giờ tôi thấp bé, trông như học sinh tiểu học hay cấp hai thôi, chắc là không sao.

"Tớ đã mong đợi một phản ứng kiểu như cậu ấm không biết gì về thế sự, bối rối không hiểu hệ thống quầy đồ uống tự chọn của nhà hàng gia đình hoạt động thế nào cơ."

"Nếu là Izumogawa-kun hay Sakurakouji-san thì có lẽ sẽ như vậy đấy."

"Jougasaki-kun từ trước đã có những nét rất bình dân rồi mà nhỉ? Việc cậu thích nghi với nhà hàng gia đình cũng không có gì lạ."

Thức ăn được mang ra. Chúng tôi vừa nói chuyện vừa ăn mì Ý. Món ăn do đầu bếp trong dinh thự làm cũng rất ngon, nhưng món này cũng khá tuyệt. Có thể cảm nhận được nỗ lực của doanh nghiệp.

"Hayama-san, cậu có hay đi chơi với các bạn trong lớp hiện tại không?"

"Có chứ. Tớ đã hòa nhập hoàn toàn rồi. Chắc mọi người quên mất là tớ hơn một tuổi rồi cũng nên. À mà, khi thấy tớ chào hỏi Izumogawa-kun ở hành lang, mấy bạn nữ trong lớp đã tỏ ra rất ngưỡng mộ tớ đấy."

"Fan của cậu ta thì ở đâu cũng có mà."

"Saotome-san muốn biết loại dầu gội và dầu xả mà Izumogawa-kun đang dùng. Hình như nếu nói cho cậu ấy biết thì sẽ có thưởng đấy."

"Vậy thì, khi nào túng thiếu tôi sẽ bán thông tin cho cậu ấy."

"Dạo này Jougasaki-kun hay làm gì ở nhà? Phòng cậu không có TV đúng không?"

"Gần đây tôi hay thu âm tiếng ngân nga của mình vào điện thoại để chơi."

"Ngân nga?"

"Tôi đang lưu lại những bản nhạc ngày xưa từng nghe, để chúng không bị lãng quên."

Đó là những tuyệt phẩm mà tôi đã nghe ở kiếp trước, chúng không hề tồn tại trên dòng thế giới này. Thay vì để chúng cứ thế phai nhạt trong tâm trí mình, có lẽ nên để một ai đó cùng lắng nghe thì hơn. Hayama Haru ngừng dùng bữa, nhìn tôi với vẻ mặt đầy hứng thú.

"Cậu muốn nghe thử không?"

"Tôi muốn nghe."

Tôi lấy điện thoại và tai nghe ra. Là loại tai nghe có dây kiểu cũ.

"Chúng ta cùng nghe đi."

Theo đề nghị của cô ấy, chúng tôi quyết định mỗi người đeo một bên tai nghe. Dẹp những đĩa thức ăn sang một bên, cả hai cùng rướn người trên bàn, tôi đeo chiếc tai nghe bên phải, còn cô ấy đeo chiếc bên trái. Tôi bật tệp ghi âm. Đoạn intro được thu lại từ tiếng huýt sáo của tôi trong phòng bắt đầu vang lên. Là bài hát của [Nàng] mà kiếp trước tôi vẫn luôn lắng nghe. Tôi nhớ lại những ngày tháng mặc vest, chen chúc trên những chuyến tàu đông nghịt. Nhớ lại khoảng thời gian trở về nhà từ công ty trong bộ dạng mệt mỏi, rã rời.

Gương mặt Hayama Haru ở ngay sát bên. Vì dây tai nghe phải đủ dài để với tới cả hai, nên chúng tôi không thể không kề sát mặt nhau. Ở cự ly này mà cô ấy vẫn không hề nao núng trước gương mặt của tôi, quả là đáng nể.

"Đây là bài hát tôi đã thường xuyên nghe từ rất lâu rồi. Là một ca khúc chứa đựng kỷ niệm quan trọng của tôi..."

Hayama Haru chống khuỷu tay lên bàn và nhắm mắt lại. Một khoảng cách có thể cảm nhận được cả hơi thở. Đường cong gò má tuyệt đẹp. Tôi thấy hơi ngượng và định lùi ra xa, nhưng sợi dây tai nghe đã đạt đến giới hạn nên tôi không thể cử động.

Sau khi rời khỏi nhà hàng gia đình, cả hai đều không có kế hoạch gì tiếp theo nên quyết định sẽ đi đâu đó. Vườn thú, thủy cung, trung tâm game, rạp chiếu phim, rất nhiều ý tưởng đã được đưa ra, nhưng cuối cùng chúng tôi quyết định đi ra bờ biển. Nối tiếp những chuyến xe buýt và tàu điện, chúng tôi di chuyển đến bãi cát. Mùi muối biển hòa quyện trong gió, và tiếng sóng vỗ vọng lại. Đường chân trời trải dài tít tắp. Nếu là mùa hè, nơi đây hẳn đã chật ních khách tắm biển, nhưng vào thời điểm này trong năm, chỉ có lác đác vài người đang đi dạo trên bãi cát.

"Ừm, chuẩn như trong anime."

Tôi khoanh tay, ngắm nhìn Hayama Haru đang đứng đón ngọn gió biển. Cái cách mái tóc cô ấy tung bay, những nếp nhăn hình thành trên tà váy. Một phân cảnh trong tập phim có chất lượng hoạt họa tuyệt đỉnh, giờ đây đang hiện hữu trong thực tại ngay trước mắt tôi. Vừa cảm động trước phép màu này, tôi lại vừa thán phục tài năng của các vị họa sĩ hoạt hình.

"Này, cậu có thể đứng ở đây một chút được không! Đúng rồi, góc độ này, bố cục này...!"

"Jougasaki-kun lại nói những lời khó hiểu nữa rồi."

Tôi làm giống như các nhiếp ảnh gia, dùng ngón cái và ngón trỏ của hai tay tạo thành một khung hình chữ nhật. Tôi cắt lấy khung cảnh và Hayama Haru vào trong đó, tái hiện lại khung cảnh y hệt trong anime. Hayama Haru tỏ vẻ bối rối, trông như đang cảm thấy kỳ quặc.

Chúng tôi đi dạo một lúc trên bãi cát.

"Thị trấn nơi mẹ cậu sống cũng ở ven biển nhỉ?"

"Nó cho cảm giác là một vùng biển mùa đông khắc nghiệt hơn nhiều. Nhưng biển lúc đó cũng có vẻ đẹp và sự uy nghi riêng."

"Tớ đã định đến đó trong kỳ nghỉ hè. Nhưng rồi lại không đi được. Ngay trước hôm đi thì tớ bị sốt mất."

"Vậy thì, đến kỳ nghỉ đông, chúng ta cùng nhau đến đó nhé."

"Hay đấy, nghe vui thật."

Sóng vỗ vào bờ cát, tung lên những bọt trắng. Đứng ở mép nước nhìn xuống, tôi có thể thấy nước biển trong vắt, thấy rõ từng hạt cát dưới mặt nước. Cô ấy tháo giày và thử đặt chân xuống nước, rồi bật cười thành tiếng. Làn nước lạnh buốt mang lại cảm giác rằng mình đang sống. Những hạt cát len vào kẽ chân, một cảm giác nhồn nhột như thể mọi giác quan trên da đều đang được kích thích.

"Jougasaki-kun, chúng ta cùng đi nhé."

Hayama Haru cất lời bằng giọng của [Nàng].

Nhưng dạo gần đây, tôi đã không còn nhớ về [Nàng] nhiều như trước nữa. Điều đó khiến tôi có chút cô đơn. Khi [Nàng] biến mất ở kiếp trước, tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào. Mà giờ đây, nỗi buồn ấy có lẽ đã hóa thành niềm hoài niệm. Tình cảm dành cho người đã khuất dần xa, và khoảng thời gian bên cạnh cô gái trước mắt lại ngày một gắn bó hơn với cuộc đời tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên lòng biết ơn dành cho [Nàng].

Hayama Haru đi chân trần trên bãi cát.

Những dấu chân lấm tấm còn hằn lại.

Hòa lẫn trong tiếng gió và tiếng sóng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy ngâm nga. Là bài hát của [Nàng] mà chúng tôi vừa nghe qua tai nghe lúc nãy. Tôi nhắm mắt và lắng tai nghe. Tôi đang sống cuộc đời thứ hai của mình. Tôi không biết những diễn biến sắp tới sẽ ra sao, nhưng chắc chắn ở đó sẽ có hạnh phúc. Bởi vì đây là dòng thế giới mà cô ấy còn sống.

---

---

---

END