Góc nhìn của của Hayama Haru
Tháng Sáu. Cuối cùng tôi cũng được quyết định cho xuất viện. Tôi thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh và chào tạm biệt các y tá đã chăm sóc mình. Tôi viết một lá thư cảm ơn bác sĩ điều trị, và nói lời tạm biệt với trần nhà mà tôi vẫn luôn ngắm nhìn trong những đêm không ngủ. Chiếc kính thiên văn mà Kitamizawa Yuzu mang đến, tạm thời được chuyển về nhà tôi.
Dù đã quay trở lại Học viện Kira, nhưng đáng tiếc là do không đủ số ngày đi học nên tôi không thể lên lớp hai. Tuy đã khác khối lớp với Saotome-san và các bạn, nhưng vào giờ nghỉ, cô ấy vẫn đến tìm tôi. Những người bạn quen biết đã chúc mừng tôi xuất viện.
Ở lớp mới, tôi cũng đã có người để trò chuyện. Mọi người đều biết hoàn cảnh của tôi, và ai cũng quan tâm đến sức khỏe của tôi. Sau khi ngưng hóa trị, tóc đã bắt đầu mọc lại dần, nhưng mới chỉ dài như một bãi cỏ ngắn. Tôi đội một chiếc mũ tròn để đến lớp. Cũng không có ai trêu chọc mái đầu trọc của tôi. Ngược lại, tôi có cảm giác mọi người có phần kính sợ tôi.
Một ngày nọ, trong lớp học, các nữ sinh nội bộ đang nói chuyện với nhau. Cuộc trò chuyện của họ vang ra đến tận hành lang, nên tôi đã dừng lại ngay trước khi bước vào lớp.
"Nghe nói vị đó là bạn hữu của Izumogawa-sama và Sakurakouji-sama đấy."
"Không chỉ có vậy đâu ạ. Nghe nói chính Jougasaki-sama đáng kính đã đích thân hành động để cứu Hayama-san khỏi bệnh tật."
"Tôi cũng nắm được thông tin này rồi. Những bức ảnh du lịch được đăng trên tài khoản của Izumogawa-sama, hẳn là một chuyến đi tìm người hiến tủy cho Hayama-san phải không?"
"Tôi đã thấy ngài ấy đi cùng Sakurakouji-sama trên hành lang. Có tin đồn rằng ngài ấy là người bạn đồng giới duy nhất của Sakurakouji-sama đấy ạ."
"Nếu Hayama-san có mệnh hệ gì, tam đại gia tộc kia chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu ạ."
"Đáng sợ quá đi mất!"
"Nếu chúng ta không bảo vệ Hayama-san, chúng ta sẽ không thể tốt nghiệp khỏi học viện này một cách bình yên được đâu!"
Tôi đều đặn đến Bệnh viện Seihakuryou để kiểm tra sức khỏe. Tôi được kê đơn thuốc ức chế miễn dịch và phải uống hằng ngày. Tùy theo triệu chứng, có vẻ như tôi sẽ phải uống thuốc suốt đời.
Tôi đã trao đổi thư từ với anh trai đang sống ở miền Bắc. Việc viết tay những dòng chữ lên giấy và gửi đi cũng có một cái thú thật tao nhã. Trong thư, tôi viết lời cảm ơn vì anh đã hiến tủy, kể về tình hình gần đây và lên kế hoạch đi viếng mộ cha mẹ.
Anh trai tôi kể rằng anh đã lớn lên trong một cơ sở bảo trợ trẻ em. Mới gần đây thôi, anh đã nói với thầy viện trưởng, người đã chăm sóc anh, rằng tên mình là Hayama Minato. Anh cũng giải thích về sự tồn tại của tôi, đứa em gái thất lạc, và việc anh đã xin nghỉ làm để hiến tủy.
Tôi muốn một lần nữa làm lễ tưởng niệm cho cha mẹ, những người đã được trình báo là thi thể vô danh. Qua biến cố lần này, tôi đã biết được những ngày cuối đời của cha mẹ mình. Dù buồn, nhưng như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc không biết gì cả. Mẹ không phải vì không cần đứa con sơ sinh là tôi nên mới gửi tôi cho dì Rio. Biết được điều đó khiến tôi thật vui. Chỉ là vì gặp tai nạn giao thông nên mẹ đã không thể đến đón tôi được. Sự thật ấy đã mang lại cho tôi cảm giác tự khẳng định bản thân.
"Dạo này Jougasaki-kun thế nào rồi?"
Trong thư anh trai gửi có một dòng như vậy. Anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy. Để có được sự đồng ý hiến tủy, cậu ấy đã bị đánh đến gãy xương sườn. Tại sao Jougasaki Akuto lại làm đến mức đó để cứu tôi chứ?
Gần đây, tin tức Jougasaki Houou bị bắt đang gây xôn xao dư luận. Những kẻ đã nhắm mắt làm ngơ cho những việc làm phi pháp của ông ta đều bị chỉ trích và buộc phải từ chức. Các doanh nghiệp thuộc quyền kiểm soát của nhà Jougasaki hoặc bị các tập đoàn đối thủ thâu tóm, hoặc bị sáp nhập, và giới kinh tế bắt đầu được tái cấu trúc.
Jougasaki Houou bị phạt một khoản tiền khổng lồ. Số tiền thuế lẽ ra phải trả do trốn thuế cũng bị truy thu. Họa vô đơn chí, một cuộc xung đột nổ ra ở nước ngoài đã châm ngòi cho một đợt sụt giảm chứng khoán toàn cầu, khiến ông ta phải gánh một khoản nợ kếch xù. Đế chế khổng lồ mang tên Tập đoàn Jougasaki đang đứng trước nguy cơ sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vài tháng. Tình thế giống như cả thế giới đã quay lưng lại với họ.
Thông tin về nhà Jougasaki thường xuyên được bàn tán trong học viện. Tôi không biết đâu là thật, đâu là giả. Jougasaki Akuto bắt đầu nghỉ học thường xuyên hơn. Tôi đã rất lo lắng, nhưng bóng dáng cậu ấy thỉnh thoảng xuất hiện tại Học viện Kira trông không khác trước là mấy. Khi cậu ấy bước đi trên hành lang, các học sinh khác vẫn dạt ra nhường lối. Cái khí chất như Ma vương của Jougasaki Akuto vẫn còn đó, và bên cạnh cậu luôn có Izumogawa-kun cùng Sakurakouji-san đi theo.
Chúng tôi hiếm khi đứng lại nói chuyện ở hành lang. Trò chuyện với cậu ấy rất dễ gây chú ý, nên chúng tôi chỉ chào hỏi ngắn gọn. Khi muốn nói chuyện lâu hơn, chúng tôi sẽ hẹn gặp ở một nơi vắng vẻ vào giờ nghỉ trưa.
Một ngày nọ, tôi và cậu ấy cùng nhau đi dạo trong nhà kính mái vòm bằng thủy tinh nằm trong khuôn viên Học viện Kira. Cây cối chen chúc um tùm như một khu rừng rậm. Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi xuyên qua một đường hầm tạo bởi những dây leo rủ xuống.
"Hayama-san, triệu chứng GVHD có nghiêm trọng không?"
Cậu ấy đã cải trang để không bị chú ý, đôi mắt tam bạch của cậu lấp ló qua kẽ tóc mái. GVHD là viết tắt của Graft-versus-Host Disease/bệnh ghép chống chủ.
"Tôi nghĩ là không đến nỗi nghiêm trọng đâu. Thỉnh thoảng cũng có triệu chứng nhẹ thôi."
"Vậy thì tốt. GVHD ở mức độ nhẹ được cho là có tác dụng ngăn ngừa bệnh bạch cầu tái phát. Đó là vì các tế bào lympho đồng thời tấn công cả tế bào bạch cầu."
"Cậu vẫn luôn am hiểu như vậy nhỉ?"
"Vì tôi đã đọc rất nhiều sách."
Cậu ấy thấp hơn tôi. Khi đứng cạnh nhau, tôi phải nhìn xuống một chút.
"Tôi rất vui vì đã có thể trở lại trường. Tất cả là nhờ có Jougasaki-kun đấy."
"Lời cảm ơn thì tôi nghe đến phát chán rồi, nhưng nếu là giọng của cậu thì tôi có thể nghe bao nhiêu lần cũng được."
Mỗi khi nói chuyện với cậu ấy, tôi thường được nhận xét về giọng nói. Giọng của tôi chỉ là một giọng nói bình thường, phổ biến. Vậy mà mỗi khi tôi cất lời, Jougasaki Akuto lại ánh lên đôi mắt đầy cảm kích. Thậm chí có lần, khi tôi không nhìn về phía cậu, cậu còn chắp tay lại như đang cầu nguyện. Đúng là một người kỳ lạ.
"Nhưng tôi vẫn lo lắng cho đến khi mùa hè qua đi. Bệnh GVHD cấp tính có thể đột ngột bộc phát, và mọi nỗ lực từ trước đến nay đều có thể trở thành công cốc."
"So với chuyện của cơ thể tôi, tôi còn lo cho gia đình Jougasaki-kun hơn."
"Nhà tôi? Tại sao?"
"Còn hỏi tại sao nữa... Thật hết nói nổi. Mọi người đều đang đồn rằng nhà cậu có thể sẽ phá sản đến nơi rồi. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu nhỉ, chắc chắn là vậy."
"Không, đó là sự thật. Nhà tôi sẽ phá sản."
Cậu ấy nói bằng một giọng thản nhiên, khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.
"Tại sao cậu lại có thể bình tĩnh như vậy?"
"Tôi đã biết trước rồi. Rằng những việc làm sai trái của cha sớm muộn gì cũng sẽ bị phán xét, và sự huy hoàng của gia tộc Jougasaki rồi cũng sẽ kết thúc."
"Cậu không sốc sao?"
"Tôi đã được sống trong xa hoa đủ rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống một cuộc đời giản dị."
Cậu không hề có vẻ gì là đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Trông cậu hoàn toàn tự nhiên, dường như chẳng hề bận tâm.
"Tại sao dạo này cậu hay nghỉ học thế?"
"Tôi phụ giúp dọn dẹp dinh thự. Nhà tôi không còn tiền để duy trì đất đai và tòa nhà nữa, nên phải tìm người mua."
Tòa dinh thự kiểu Tây lộng lẫy trên ngọn đồi có thể được nhìn thấy từ nhiều nơi trong thị trấn Natsume. Đối với người dân thị trấn này, nó giống như một tòa lâu đài của nhà vua. Ai mà ngờ được chủ nhân của nó lại sắp thay đổi.
"Không biết tôi còn có thể theo học ở ngôi trường này đến bao giờ nữa."
"Hả? Tại sao?"
"Tôi có thể sẽ bị đuổi khỏi thị trấn này. Vừa bị ném đá vừa bị la hét: 'Cút đi!'. Một số phận như thế hoàn toàn có thể xảy ra."
Tôi không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng cậu ấy nói với một sự chắc chắn. Cứ như thể cậu đã từng nhìn thấy một tương lai như thế.
"Dù thế nào đi nữa, một khi phá sản và không còn tiền, tôi sẽ không thể trả học phí. Tôi không vào trường theo diện học sinh ưu tú như cậu, nên học phí của tôi đủ để mua mấy chiếc xe hơi hạng sang. Đối với phía nhà trường, một gia tộc Jougasaki đã phá sản và không còn quyên góp nữa chẳng phải là đối tượng có lợi để giao du. Một kẻ không trả nổi học phí như tôi chắc sẽ sớm nhận được thông báo buộc thôi học thôi."
"Sao có thể..."
Tôi mới vừa được xuất viện và quay trở lại trường học. Tôi đã rất mong chờ những giây phút được ở bên Jougasaki Akuto như thế này. Vì vậy, tôi cảm thấy rất buồn. Chúng tôi im lặng đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Giữa đường, chúng tôi quyết định nghỉ chân trên một chiếc ghế dài. Ánh nắng xuyên qua những bức tường kính của nhà kính, rọi xuống. Nhiệt độ bên trong luôn được duy trì ổn định quanh năm.
"Nơi này, không giống một phòng vô trùng sao?"
Jougasaki Akuto đột nhiên lẩm bẩm.
"Vậy sao? Giống ở điểm nào?"
"Giường của cậu cũng được bao bọc bởi kính mà. Hơn nữa, không khí trong phòng vô trùng được cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Không khí trong nhà kính này thông với bên ngoài nên nói chính xác thì không giống hệt, nhưng... có lẽ là cái cảm giác không khí được kiểm soát để bảo vệ sự sống bên trong chăng."
"Đúng là vậy. Điểm đó có lẽ giống thật."
"Nhà kính này có lẽ là một ẩn dụ mà người sáng tạo đã cài cắm. Hừm, mình chưa từng thấy bình luận nào đề cập đến chuyện này."
Người sáng tạo? Ẩn dụ? Bình luận? Cậu ấy lại bắt đầu nói những điều khó hiểu. Thỉnh thoảng cậu ấy lại như vậy.
"Việc cho nhà kính xuất hiện trong tác phẩm có lẽ là để gieo vào tâm trí người xem hình ảnh về phòng vô trùng sẽ xuất hiện sau này. Mặc dù trong phim cô ấy không được cấy ghép tủy, nhưng vào khoảng mùa hè, cô ấy đã phải vào phòng vô trùng. Đó là vì số lượng bạch cầu đã giảm xuống dưới một nghìn trên mỗi microlit."
Cậu ấy tiếp tục lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Jougasaki-kun, từ nãy đến giờ tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
"Xin lỗi. Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Chúng ta đang im lặng nghỉ ngơi trên ghế. Nghe tin cậu có thể sẽ nghỉ học, tôi thấy hơi buồn một chút, và cuộc trò chuyện của chúng ta đã thưa dần vào lúc đó."
"Hơi buồn một chút? Vì việc tôi nghỉ học? Tại sao?"
Cậu ấy nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Dáng vẻ này cho thấy cậu thực sự không hiểu nguyên nhân. Tôi trở nên ngượng ngùng.
"Ừm, là vì, bạn bè mình mới kết thân mà phải rời đi thì thật đáng tiếc, phải không? Với lại, cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Người để nói chuyện cũng sẽ ít đi nữa."
"Không sao đâu, ở trường có rất nhiều bạn bè sẽ ủng hộ cậu. Chỉ vắng một mình tôi thôi, cậu sẽ không đến nỗi thiếu người trò chuyện đâu."
Cậu ấy nói như để trấn an tôi. Không phải ý tôi là vậy. Nhưng, thôi, chắc cũng được. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc vang lên. Cậu ấy đi về phía lớp học năm hai. Tôi đi về phía lớp học năm nhất. "Cậu sẽ trưởng thành". Cậu ấy đã nói với tôi như vậy khi tôi còn ở trong phòng vô trùng. Nếu theo đúng lẽ thường, mạng sống của tôi có lẽ đã kết thúc trước khi kịp trưởng thành. Có lẽ tôi đã không thể cảm nhận được tiếng bước chân của học sinh qua lại trên hành lang, hay hơi ấm của ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lớp học như bây giờ. Hít thở, trái tim đập, và đầu ngón tay còn hơi ấm. Điều đó, tự thân nó đã là một phép màu.