Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 27

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 78

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 26

Act 3 - 12/6

Góc nhìn của Hayama Minato

Trong giờ nghỉ giải lao, tôi đứng sau xưởng cơ khí, lơ đãng nhìn lên bầu trời. Mấy ngày gần đây trời toàn tuyết, nhưng hôm nay lại nắng đẹp.

"Tachibana-kun, có điện thoại cho cậu này. Ra văn phòng nhé?"

Khi tôi quay lại làm việc và đang vận hành máy tiện, cô nhân viên văn phòng gọi tôi.

"Điện thoại ạ? Ai gọi thế ạ?"

"Thầy viện trưởng ở trại trẻ."

"Cháu đến ngay."

Chắc là chuyện nhờ dọn tuyết đây. Việc dọn tuyết tích tụ trên mái nhà của trại trẻ là một công việc nặng nhọc. Năm nào vào thời điểm này tôi cũng phụ giúp việc đó. Tôi giao lại việc vận hành máy cho đồng nghiệp rồi đi về phía văn phòng. Nhờ có lò sưởi, trong phòng làm việc rất ấm áp và thoang thoảng mùi cà phê. Tôi nhấc ống nghe đang ở chế độ chờ.

"Alô, cháu đây. Tooru đây ạ."

"Tooru-kun, cháu vẫn khỏe chứ."

"Thầy viện trưởng, cháu khỏe ạ. Chỗ thầy thì sao? Mọi việc vẫn ổn cả chứ ạ?"

"Mọi người đều sống khỏe mạnh. À này, Tooru-kun, có mấy người đến trại trẻ muốn gặp cháu. Hôm nay cháu có ghé qua được không?"

Ký túc xá của xưởng cơ khí và trại trẻ mồ côi đều nằm trong cùng một thị trấn. Khoảng cách rất gần. Nhưng ai lại muốn gặp mình nhỉ?

"Họ là ai vậy ạ?"

"Có vẻ như có chuyện phức tạp. Họ nói có vài điều muốn hỏi cháu. Hình như họ đang thu thập thông tin về những người bạn mà cháu từng quen. Thầy vừa được họ giải thích như vậy, và họ nói muốn được trực tiếp nói chuyện với cháu."

"Là cảnh sát hay gì ạ?"

"Có vẻ không phải. Là một nhóm gồm một người lớn và ba đứa trẻ. Họ nói sẽ đợi bao nhiêu ngày cũng được cho đến khi cháu đến. Nếu cháu không đến, có vẻ họ sẽ kéo đến tận nơi làm việc của cháu đấy."

"Vậy thì có lẽ cháu nên qua đó thì hơn. Cháu hiểu rồi. Chiều tối nay cháu sẽ về."

"Làm phiền cháu quá."

Kết thúc cuộc gọi, tôi cúi đầu chào cô nhân viên văn phòng rồi quay trở lại vị trí làm việc bên máy tiện. Tôi đặt một bộ phận bằng sắt vào máy và nhấn nút, nó bắt đầu quay với tốc độ cao. Lưỡi dao tiện được ép vào, và miếng sắt dần dần bị bào mòn. Mặt trời ngả về phía tây, nhuộm vàng cả bầu trời. Đã đến giờ tan làm. Tôi thay quần áo bảo hộ ra, mặc thường phục trong phòng thay đồ rồi hướng về phía trại trẻ mồ côi.

Lớp tuyết hôm trước vẫn chưa tan hết, bị dồn thành những đống nhỏ bên vệ đường. Tôi ghé mua ít bánh nướng để mang đến cho các thầy cô và bọn trẻ. Tôi tưởng tượng ra những khuôn mặt vui mừng của mọi người.

Tôi lên xe buýt để đi ra vùng ngoại ô. Trên xe đông nghẹt học sinh trung học vừa tan trường, họ đang trò chuyện rôm rả. Bầu không khí tươi sáng đó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi không có một cuộc đời như vậy, nên tôi không ưa những học sinh trung học tỏa ra thứ năng lượng rực rỡ đó.

Trại trẻ mồ côi nằm ở một nơi yên tĩnh dưới chân núi. Tôi là hành khách cuối cùng còn lại khi xe buýt đến nơi. Một tòa nhà màu trắng nằm trong khuôn viên được bao quanh bởi rừng cây lá kim. Đó là nơi tôi đã lớn lên. Tôi thấy một chiếc xe lạ trong bãi đỗ. Là một chiếc xe du lịch kiểu cũ. Khi đến gần, tôi thấy bên trong xe vương vãi rất nhiều bánh kẹo.