Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1191

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 29

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 112

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2096

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

418 1747

Tập 4 - Chương 1: Pháo hoa đẹp không thể chạm tới

「Tớ thích cậu lắm, Yuuya à. Tớ thích cậu hơn bất cứ ai.」

Nở một nụ cười mong manh, Nikaidou thổ lộ tấm lòng chất chứa bấy lâu, một dòng lệ lặng lẽ lăn dài trên má.

Từng chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng trên nền trời đêm rồi lại lụi tàn trong thoáng chốc. Dưới ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc ấy, bóng hình cậu đẹp đến nghẹt thở, mỹ lệ hơn bất kỳ nữ thần nào trong những bức danh họa.

「……Cảm ơn cậu, Nikaidou.」

Nén lại nỗi đau trong tim, lời tôi thốt ra là lời cảm ơn.

Vì đã làm bạn với một kẻ vô dụng như tôi. Vì đã luôn dõi theo những nỗ lực của tôi. Vì đã động viên tôi trên sân thượng vào một buổi trưa đông giá. Và vì đã nói rằng, cậu thích tôi hơn bất cứ ai.

Với tất cả những điều đó, tôi chỉ biết nói lời〝cảm ơn〟.

「Nhưng xin lỗi… Tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu được.」

Nếu là một năm về trước, có lẽ câu trả lời của tôi đã khác. Nhưng giờ đây, người con gái mà tôi có thể thật lòng nói tiếng yêu chỉ có một. Và người đó không phải Nikaidou.

(〝Chào cậu, Yoshizumi-kun. Tôi đến để cứu cậu đây.〟)

Cuộc gặp gỡ định mệnh với nữ thần đột ngột xuất hiện giữa cơn cùng quẫn của đời tôi. Người ấy đã cứu vớt tôi khỏi thế giới tăm tối sau khi bị cha mẹ ruồng bỏ, và hơn thế nữa, còn mang đến cho tôi ánh sáng. Người ấy đã ở bên cạnh, nâng đỡ một kẻ yếu đuối thảm hại như tôi, và đã nói rằng sẽ không đi đâu cả nên hãy yên tâm.

Nikaidou từng nói cậu ấy là〝một cô gái ở trên chín tầng mây〟, nhưng tuyệt đối không phải vậy. Cậu ấy cũng biết cười vì những chuyện không đâu, cũng biết hờn dỗi, và đôi lúc, à không, thỉnh thoảng còn đỏ mặt bạo dạn tấn công, nhưng hễ bị phản công là lại ngượng ngùng xấu hổ. Thực sự chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

「Tớ là một kẻ vụng về, nên không biết phải nói thế nào để không làm Nikaidou buồn. Vì vậy, tớ sẽ nói thẳng nhé.」

「……Yuuya.」

Lồng ngực đập thình thịch, đau nhói. Nhưng tôi không thể gục ngã trước cơn đau buốt giá này. Bởi cô gái đang lặng lẽ rơi lệ trước mắt tôi đây chắc chắn còn đau khổ hơn nhiều. Tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy mà thốt nên lời. Đó là sự chuộc tội tối thiểu mà tôi có thể làm.

「Người đặc biệt đối với tớ là Kaede-san, và người tớ có thể nói lời yêu cũng chỉ có mình Kaede-san thôi. Tớ nghĩ điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho sau này có ra sao. Cho nên, tình cảm cậu dành cho tớ───」

Hãy từ bỏ và quên tớ đi. Ngay khi tôi định nói ra những lời đó, Nikaidou đã nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi, chặn lời tôi lại. Nước mắt đã ngừng rơi, khoé môi nở một nụ cười, và dường như nỗi lòng nặng trĩu đã được trút bỏ, vẻ mặt cậu cũng tươi tỉnh trở lại.

「Đến đó là được rồi, Yuuya. Ừm, hay đúng hơn là, tớ mong cậu đừng nói thêm nữa.」

「Nikaidou…… Nhưng tớ……」

「Tình cảm tớ dành cho Yuuya, tiếc là không thể dễ dàng quên đi như vậy được đâu.」

Tại sao cậu lại có thể nghĩ cho tôi đến thế. Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được đâu mà. Hơn nữa, một người như Nikaidou chắc chắn sẽ gặp được người tuyệt vời hơn tôi gấp bội. Dứt khoát quên tôi đi và bước tiếp với một cuộc tình mới, chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc hơn.

「Tớ không phải là người cao thượng đến mức có thể kết thúc mọi thứ chỉ bằng một lời tỏ tình đâu. Nếu không phải vậy, thì làm sao tớ có thể thích cậu gần một năm trời cơ chứ, đúng không?」

「Chuyện đó…… có lẽ đúng là vậy, nhưng……」

「Việc đã từng thích Yuuya, tớ nghĩ nó sẽ mãi còn lại trong tớ. Nhưng đó tuyệt đối không phải là một ký ức buồn đâu.」

Nói rồi, Nikaidou dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực tôi. Trong một thoáng, tôi chợt có một thôi thúc muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng rồi lại nghiến răng kìm nén. Tôi không có tư cách để nắm lấy tay cậu ấy. Bởi tôi đã quyết định sẽ nắm lấy tay ai rồi.

「Mối tình đầu của tớ tuy không thành, nhưng Yuuya vẫn là người bạn quan trọng của tớ. Vậy nên, nói ra điều này có lẽ hơi kỳ, nhưng sau này chúng ta vẫn sẽ không thay đổi, vẫn là bạn bè, vẫn ở bên nhau được không? Tớ xin cậu đấy, Yuuya.」

Với vẻ mặt phức tạp xen lẫn giữa hy vọng và lo âu, Nikaidou nhìn tôi. Đôi mắt cậu dao động, phủ một màn sương mờ ảo.

Tình cảm không được đáp lại thường là lúc tình bạn cũng chấm dứt theo. Nhưng nếu mối quan hệ của chúng tôi dễ dàng tan vỡ đến thế, thì nó đã kết thúc ngay từ lúc mọi người biết tôi và Kaede-san đang hẹn hò rồi.

「……Đừng nói những lời buồn bã như〝tớ xin cậu〟chứ, Nikaidou. Đối với tớ, cậu vẫn luôn là một người bạn quan trọng. Có lẽ, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.」

Cảm nhận được khoé mắt mình nóng lên, tôi đáp lại cô gái đang run rẩy trước mặt. Tôi không biết liệu câu trả lời đó có phải là điều Nikaidou mong đợi hay không. Nhưng trên gương mặt cậu đã nở một nụ cười.

「……Cảm ơn cậu, Yuuya. Vậy thì, một lần nữa, sau này mong được cậu giúp đỡ nhé.」

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mà Nikaidou chìa ra, cùng với một nụ cười phảng phất nét buồn nhưng cũng chan chứa niềm vui chân thật.

Khi tôi kịp nhận ra, bữa tiệc pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm mùa hạ đã sắp đi được nửa chặng đường. Hình như sau đây sẽ là màn trình diễn pháo hoa theo nhạc. Vẫn còn đủ thời gian cho màn cao trào ngoạn mục khi gần một trăm quả pháo cỡ lớn được đồng loạt phóng lên trời. Tôi sẽ có thể cùng Kaede-san ngắm nhìn khoảnh khắc ấy.

「Chắc mọi người cũng đang lo lắng rồi, chúng ta đi thôi nhỉ.」

「Ừ nhỉ. Cùng Yuuya hai chúng ta ngắm pháo hoa thế này cũng không tệ, nhưng nếu làm vậy thì không biết sẽ bị Hitoha-san nói gì đâu. Mau lên nào.」

Nụ cười lại trở về trên gương mặt Nikaidou, cậu chạy lon ton lên cầu thang. Tôi cũng đuổi theo bóng lưng trông có phần thanh mảnh hơn thường ngày của cậu.

「Nè, Yuuya. Cuối cùng cho tớ hỏi một câu thôi, được không?」

「Cũng được thôi nhưng…… là chuyện gì?」

「Nếu như tớ và Hitoha-san cùng tỏ tình một lúc, cậu sẽ chọn ai?」

Trước câu hỏi có thể xem là cực hình ấy, tôi do dự trong giây lát rồi dứt khoát trả lời. Người tôi chọn là───

*****

「Yoshii với mọi người lâu về quá nhỉ. Hay là họ bị lạc đường rồi?」

Tôi, Hitoha Kaede, cùng với Akiho-chan và Higure-kun đang đợi pháo hoa bắt đầu, lòng không khỏi lo lắng cho nhóm Yuuya-kun đã đi gửi đồ mà mãi chưa thấy quay lại.

Tôi đã gửi địa điểm rồi, và cũng nhận được tin nhắn trả lời〝bọn tớ đến ngay đây〟nên chắc không thể nào lạc được. Hay là ba người họ đã gặp phải chuyện gì rồi?

「Chị Kaede───! Đợi có lâu không ạ!」

Tôi thấy một cô bé vừa nhảy tưng tưng vừa vẫy tay. Vẻ ngoài đáng yêu tựa búp bê sứ với dòng máu Anh quốc, kết hợp cùng bộ yukata đã tạo nên một sự tương phản tuyệt vời, cùng với mái tóc vàng óng đẹp như trăng trên trời đêm khiến bao ánh mắt người qua đường đều đổ dồn về phía em ấy.

「Mừng em đã về, Yui-chan. Ủa? Yuuya-kun và Nikaidou-san không đi cùng em à?」

Yui-chan, người đã đi gửi đồ cùng Yuuya-kun, lại chỉ có một mình quay về chỗ chúng tôi. Vốn dĩ, Yuuya-kun và em ấy tách nhau ra là vì Yui-chan đã thắng quá nhiều phần thưởng ở tiệm bắn súng của anh Oomichi, người mà Yuuya-kun coi như anh trai, đến mức khiến tiệm phải tạm thời đóng cửa.

「Aha ha… Xin lỗi chị Kaede. Tụi em đi cùng nhau được nửa đường thì không biết sao lại lạc mất. Hai người họ vẫn chưa tới ạ?」

「Đúng vậy đó. Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi mà… Hay là họ bị cuốn vào vụ án nào rồi!? Nếu vậy thì…」

「Vâng, chị Kaede xem nhiều Co〇nan quá rồi đấy. Vụ án đâu có xảy ra thường xuyên vậy được. Mà không, nói theo một nghĩa nào đó thì có lẽ một vụ án đang xảy ra thật…」

Lời thì thầm cuối cùng của Yui-chan đã bị tiếng pháo hoa nổ vang trời lấn át mất, tôi không thể nghe rõ được.

「Oaaa! Đẹp quá đi! Chị Kaede cũng xem chung đi!」

「Nhưng mà Yuuya-kun… Em muốn xem cùng Yuuya-kun cơ…」

Những đóa hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời đêm đen tuyền. Nở bừng rồi lại tan biến thành khói trắng trong khoảnh khắc, chính sự phù du ấy lại ẩn chứa một vẻ đẹp tuyệt đỉnh. Không chỉ Akiho-chan, Higure-kun hay Yui-chan, mà tất cả khán giả ở đây đều nín thở dõi theo.

「Yuuya-kun, mau đến đây đi mà…」

Giữa đám đông này, chỉ có mình tôi là không hướng mắt lên trời, mà đang tìm kiếm bóng hình một chàng trai vẫn chưa tới. Những tiếng nổ vang rền xé tan sự tĩnh lặng không ngừng vang lên, và mỗi khi một chùm pháo hoa rực rỡ bung nở, tiếng reo hò lại vang lên.

Màn mở đầu kết thúc, tiếp theo là màn trình diễn pháo hoa theo nhạc. Từ những ca khúc thịnh hành mới nhất đến những bản nhạc mùa hè hoài niệm, từ những giai điệu sôi động đến những bản ballad, những chùm pháo hoa đa sắc màu đã nhuộm thắm cả bầu trời theo những giai điệu phong phú.

Bầu không khí từ tĩnh lặng thưởng thức bỗng chốc trở nên sôi động như một buổi hòa nhạc. Akiho-chan, người đã sớm đạt đến đỉnh điểm phấn khích, đang vui vẻ nhảy cẫng lên. Mỗi lần như vậy, cặp quả còn sai trĩu hơn cả của tôi lại rung lên dữ dội, khiến Higure-kun mặt đỏ bừng, vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

「Không sao, mẹ mình ngực bự nên sau này mình chắc chắn cũng sẽ được như vậy. Nhất định sẽ được mà… Chết tiệt!」

Yui-chan nhìn cảnh đó với ánh mắt ghen tị rồi buông lời nguyền rủa. Nếu có Yuuya-kun ở đây, chắc cậu ấy sẽ vừa cười khổ vừa nói.

『K-không sao đâu, Yui-chan. Kích cỡ không phải là tất cả mà!』

Và tôi đã thấy trước được viễn cảnh Yui-chan lại nổi giận. Chỉ riêng với Yui-chan, Yuuya-kun đôi khi không những không an ủi được mà còn như đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng tôi nghĩ đó là vì cậu ấy đang cố gắng theo cách của riêng mình để thu hẹp khoảng cách với Yui-chan, người mà đối với tôi〝giống như một đứa em gái〟. Chỉ là lúc này, những nỗ lực ấy có hơi, một chút, lệch nhịp mà thôi.

「───de-san! Kaede-san!」

Bản nhạc kết thúc, trong khoảnh khắc tĩnh lặng trước khi bước vào màn cao trào, giọng nói của chàng trai mà tôi mong đợi cuối cùng cũng vang lên. Tôi gọi tên cậu ấy và vẫy tay thật mạnh để báo hiệu vị trí của mình.

「Hà, hà, hà… Xin lỗi, Kaede-san. Bọn tớ đến muộn!」

Hiếm khi thấy Yuuya-kun chống tay lên gối thở dốc như vậy. Trên trán cậu còn lấm tấm những giọt mồ hôi. Chắc là do phải chạy trong bộ yukata và đôi guốc geta không quen nên mệt đây mà.

「Thiệt tình… Mãi không thấy cậu đến làm tớ lo không biết có chuyện gì xảy ra không đấy…」

「Ha ha ha… Lúc nhạc nổi lên thì bọn tớ cũng đến khu này rồi, nhưng không ngờ biển người lại đông khủng khiếp. Phải chen qua mệt thật đấy…」

Yuuya-kun vừa nói vừa cười khổ. Trong lúc tôi đang xoa lưng cho cậu ấy, thì Nikaidou-san, người cũng đến muộn, nói.

「Phải chi cho Hitoha-san thấy cảnh đó nhỉ. Tớ đã đề nghị với Yoshizumi là tìm đường vòng vì đông người quá, thế mà cậu ta lại hùng hồn tuyên bố〝Không, mất thời gian lắm, cứ đâm thẳng thôi〟đấy? Chắc là muốn gặp Hitoha-san yêu dấu của mình sớm một giây nào hay giây đó đây mà.」

「Biết sao được. Đã không biết có kịp không rồi mà còn đi đường vòng thì có khi hết mất. Mà, chuyện muốn gặp Kaede-san sớm là thật.」

「Thôi nào, Yuuya-kun… Đây, lau mồ hôi đi. A, pháo hoa bắn rồi kìa! Từ giờ là màn trình diễn một trăm phát liên tiếp như vũ bão đấy!」

Hướng lên bầu trời đêm đen như mực, một tia sáng lặng lẽ vụt qua. Quả pháo lớn bung nở, một hình bầu dục màu tím chàm hiện ra trên bầu trời. Và từ đó, phát thứ hai, thứ ba nối tiếp nhau. Vòng tròn lớn màu hoàng kim, vòng tròn nhỏ màu hoa anh đào. Những đóa hoa rực rỡ màu xanh lam, xanh lục tô điểm cho bầu trời đêm.

Chỉ vậy thôi đã đủ đẹp rồi, thế mà khi âm thanh〝píuuuu〟lảnh lót đặc trưng của pháo hoa vừa vang lên, một tiếng nổ lớn hơn hẳn đã theo sau, khiến vô số đóa hoa đủ kích cỡ đua nhau bung nở, vừa tàn lại có đóa khác khoe sắc. Không một giây ngừng nghỉ, chúng thắp sáng rực rỡ cả bầu trời đêm đen tuyền.

Được ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp này cùng người mình yêu, tôi thật sự rất hạnh phúc.

「Pháo hoa… đẹp quá anh nhỉ, Yuuya-kun.」

「Ừ… Pháo hoa, đẹp thật. Năm sau chúng ta lại đến xem nhé.」

Tò mò không biết cậu ấy đang mang vẻ mặt gì, tôi quay sang thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Yuuya-kun cũng đang nhìn tôi. Gương mặt Yuuya-kun được ánh pháo hoa chiếu rọi trông thật rắn rỏi hơn thường ngày, khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.

「Vâng. Không chỉ năm sau, mà năm nào chúng ta cũng cùng mọi người đến xem nhé.」

「Nhưng một ngày nào đó, chỉ anh với Kaede-san hai chúng ta thôi…」

Lời thì thầm ngọt ngào tan chảy, nhưng cũng phảng phất nét buồn của Yuuya-kun đã nhanh chóng bị tiếng pháo hoa át đi, tôi không thể nghe hết được.

Tôi vừa ngước nhìn trời, vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Yuuya-kun đang đứng cạnh và đan những ngón tay vào nhau, cậu ấy liền siết chặt tay tôi lại. Nhưng bàn tay ấy, sao tôi có cảm giác đang run nhẹ.

「Anh không sao chứ, Yuuya-kun?」

「Hửm? Anh hoàn toàn, tuyệt đối, vẫn bình thường mà?」

Anh cứ tưởng mình đang giả vờ bình thản, nhưng tâm trạng của Yuuya-kun lộ rõ cả rồi. Nói toạc ra nhé, trong lòng anh đang muốn làm nũng với em đúng không? Tôi mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cánh tay Yuuya-kun và tựa người vào.

「Này, Kaede-san? Em làm gì đột ngột vậy?」

「Fufu. Thấy Yuuya-kun có vẻ muốn làm nũng với em nên em làm nũng ngược lại. Không được ạ?」

「……Không có gì là không được cả.」

Yuuya-kun nói bằng một giọng dịu dàng, rồi tựa đầu vào vai tôi. Thường ngày thì anh ấy sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến lạ. Tựa như một chú chim bị thương đang tìm chỗ nghỉ ngơi, anh ấy dựa vào tôi. Lần cuối tôi thấy Yuuya-kun suy sụp tinh thần đến mức này, chính là vào cái đêm anh bị bố mẹ bỏ rơi.

「Không sao đâu, Yuuya-kun. Em ở đây mà, anh cứ yên tâm.」

「……Cảm ơn em, Kaede-san.」

Nói rồi, Yuuya-kun tựa cả người lẫn tâm hồn vào tôi và từ từ nhắm mắt lại. Ừm, Yuuya-kun lúc trở nên nũng nịu cũng đáng yêu ghê. Cho em nữa đi! Mấy cái như này, cho em thêm nữa đi ạ!

「……Khụ, khụ! Chị Kaede, tiền bối Yoshizumi. Mấy chuyện đó hai người có thể về nhà rồi làm lúc chỉ có hai người được không ạ?」

Thế giới riêng của tôi và Yuuya-kun kết thúc khi Yui-chan cất tiếng, giọng điệu có chút bất lực xen lẫn một tia tức giận. Tôi nhìn quanh thì thấy đám đông lúc nãy đã đồng loạt bắt đầu ra về. Mà khoan, pháo hoa kết thúc từ lúc nào vậy nhỉ?

「Mà nói chứ! Hai người không xem màn kết hoành tráng nhất mà lại đi tình tứ với nhau thì có được không vậy!? Sao đây, hai người say trong không khí khác lạ của ngày hội rồi à!?」

Yui-chan vừa gầm gừ như cún con vừa dậm chân, một cách tức giận thật kỳ lạ. Người an ủi cô em gái đáng yêu của tôi chính là Nikaidou-san, tiền bối cùng câu lạc bộ.

「Yui, đừng giận các bạn ấy quá. Đêm lễ hội mùa hè là một thứ gì đó đặc biệt như vậy mà.」

Nikaidou-san vỗ nhẹ vào vai Yui-chan để em ấy bình tĩnh lại. Thường thì cậu ấy sẽ cằn nhằn Yuuya-kun một hai câu, lạ thật. Ủa, nhìn kỹ lại thì hình như mắt Nikaidou-san hơi đỏ thì phải?

「Tiền bối Yoshizumi định bám dính lấy chị Kaede đến bao giờ nữa!? Hay là đang thể hiện kiểu〝Kaede-san là của tôi〟đấy!? Chết tiệt!」

Mắt tôi và Yuuya-kun đang lim dim, tay trong tay dính sát vào nhau. Bị Yui-chan chỉ ra, Yuuya-kun mới bừng tỉnh, mặt đỏ bừng rồi vội vàng lùi lại như bị giật điện.

「X-xin lỗi, Kaede-san! Không hiểu sao tự dưng anh lại muốn đắm mình trong cảm xúc hay sao ấy… Tóm lại là xin lỗi em!」

「Không sao đâu ạ. Lúc nào cũng là em làm nũng anh, nên thỉnh thoảng anh cũng phải làm nũng lại em chứ? Em đã nói nhiều lần rồi mà, em lúc nào cũng chào đón!」

Tôi ưỡn ngực ra vẻ đắc ý, Yuuya-kun liền quay mặt đi. Nhưng tôi biết thừa là ánh mắt anh ấy đã dán chặt vào ngực tôi trong một thoáng đấy nhé. Cái vẻ ngây thơ đó cũng đáng yêu và em rất thích.

「Thiệt tình… Cứ thế là lại bắt đầu tình tứ với nhau…」

Nikaidou-san nhún vai, vẻ mặt chán nản. Có lẽ là tôi nghĩ nhiều thôi, nhưng tôi có cảm giác không khí quanh Nikaidou-san đã thay đổi một chút. Cảm giác như được giải thoát khỏi một gánh nặng và trở nên thanh thản. Cái cảm giác có phần e dè với tôi trước đây dường như cũng không còn nữa. Chẳng lẽ lý do Yuuya-kun và Nikaidou-san đến muộn là───

「Rồi rồi! Lễ hội cũng kết thúc rồi, chúng ta về thôi! Cứ ở đây mãi trời tối đen không đi được đâu?」

Akiho-chan vừa đề nghị〝hay là chúng ta thử gan luôn một chuyến?〟thì Yui-chan đã kịch liệt phản đối, và thế là chúng tôi giải tán.

Chúng tôi đi bộ cùng nhau đến ga, và khi lên tàu, tôi lại được ở riêng với Yuuya-kun như lúc đi. Suốt quãng đường về nhà, dù bình thường anh ấy hay nói ngại ngùng và không làm vậy, nhưng hôm nay Yuuya-kun đã nắm tay tôi suốt.

「Hà phù… Lễ hội vui thật anh nhỉ! Pháo hoa cũng đẹp tuyệt vời, nhưng mặc đồ không quen cũng mệt thật đấy.」

Vừa về đến nhà, tôi đã lao thẳng lên giường trong bộ yukata. Đi lại trong đám đông với bộ đồ này khiến tôi mệt rã rời. Lơ là một chút là có thể chìm vào giấc mơ ngay lập tức.

「Thôi nào… Không được đâu, Kaede-san. Nếu muốn ngủ thì ít nhất cũng phải thay đồ ngủ đã chứ. Em cũng đổ mồ hôi rồi, cứ thế này mà ngủ là cảm lạnh đấy?」

Nói rồi, Yuuya-kun nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười dịu dàng và xoa đầu tôi đầy âu yếm. Bàn tay ấy thật ấm áp và dễ chịu, khiến tôi cảm nhận được rằng mình đang được anh ấy yêu thương.

「……Anh có một chuyện phải nói với Kaede-san, em nghe được không?」

Yuuya-kun thì thầm bằng một giọng điệu ôn hòa. Tôi từ từ ngồi dậy, đối diện với Yuuya-kun và khẽ gật đầu.

「Thật ra hôm nay… trước khi pháo hoa bắt đầu, Nikaidou đã tỏ tình với anh.」

Đúng như tôi nghĩ, Nikaidou-san quả nhiên đã thổ lộ tình cảm với Yuuya-kun. Bình thường có lẽ tôi sẽ nổi giận vì người ta có người yêu rồi mà còn tỏ tình, nhưng lạ thay, trong tôi không hề có một chút cảm xúc nào như vậy.

「Nikaidou ấy. Cậu ấy biết anh thích Kaede-san… biết anh chỉ nhìn mỗi Kaede-san, nhưng vẫn tỏ tình. Cậu ấy nói không muốn phải hối tiếc thêm nữa…」

Tôi hiểu cảm giác của Nikaidou-san đến đau lòng. Bởi vì tôi cũng đã từng như vậy. Tôi không thể chịu đựng được việc phải chia tay mà chưa một lần được nói chuyện với chàng trai mà tôi yêu từ tận đáy lòng.

「Tất nhiên là anh đã từ chối. Người con gái anh yêu sau này và mãi mãi cũng chỉ có mình Kaede-san thôi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, điều đó cũng sẽ không thay đổi.」

「Cảm ơn anh, Yuuya-kun. Anh cũng đã rất khó xử đúng không.」

Tôi ôm lấy Yuuya-kun, người đang cố gắng thốt nên lời với gương mặt như sắp khóc, và nhẹ nhàng bao bọc anh vào lòng, tựa như Đức Mẹ đồng trinh ôm lấy hài nhi.

Tỏ tình cần rất nhiều dũng khí, nhưng từ chối tình cảm đó cũng cần dũng khí không kém. Huống hồ, Yuuya-kun và Nikaidou-san đã là bạn thân ngồi cạnh nhau hơn một năm trời, nên chắc chắn còn khó khăn hơn nữa.

「Xin lỗi em, Kaede-san. Hôm nay anh cứ làm nũng em suốt…」

「Fufu. Anh cứ làm nũng nhiều hơn nữa cũng được mà? Thậm chí em còn mong anh làm nũng nhiều hơn nữa cơ!」

Lúc nào cũng là tôi làm nũng Yuuya-kun, nên thỉnh thoảng anh ấy cũng phải làm nũng lại cho cân bằng. Chuyện gì cũng vậy, cân bằng là quan trọng nhất.

「Vậy thì tối nay anh sẽ làm nũng Kaede-san thật nhiều nhé.」

「Em rất sẵn lòng! Em sẽ kỳ lưng cho anh trong bồn tắm, rồi đánh răng cho anh nữa. Trước khi ngủ sẽ cho anh gối đầu lên đùi ráy tai, rồi ôm anh thật chặt thế này cho đến khi anh ngủ. Một combo đầy đủ như vậy anh thấy sao ạ?」

「Được chăm sóc tận răng thế này. Bị như thế anh sợ mình thành người vô dụng mất nên xin kiếu. À, nhưng mà anh muốn được gối đầu lên đùi ráy tai.」

「Fufu. Em hiểu rồi. Lát nữa em sẽ làm cho anh nhé. Nhưng anh không cần phải khách sáo đâu? Ở trước mặt em, anh cứ trở thành một người vô dụng đi. Em đã nói rồi mà, đừng ôm đồm mọi thứ một mình.」

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu anh ấy, giống như cách Yuuya-kun vẫn thường làm với tôi. Sau một lúc ôm nhau như vậy, Yuuya-kun đã bình tĩnh trở lại và nói〝Anh ổn rồi. Chuyện còn lại để lúc ngủ nhé〟rồi rời khỏi vòng tay tôi.

Và rồi anh ấy tiếp tục câu chuyện.

「Nikaidou còn nói thế này nữa. Rằng cậu ấy vì không muốn phá vỡ mối quan hệ bạn bè hợp cạ nên đã không thể tiến thêm một bước, còn Hitoha-san thì không ngần ngại mà bước thẳng vào lòng anh. Đó chính là ngã rẽ của số phận.」

Cuối cùng tôi đã hiểu. Nikaidou-san và tôi giống như hai hình ảnh phản chiếu trong gương.

Nếu như bố mẹ Yuuya-kun không bỏ trốn ra nước ngoài để lại một món nợ. Nếu như mẹ không chiều theo ý muốn của tôi. Nếu như tôi và Yuuya-kun không sống cùng nhau như thế này. Có lẽ người ở bên cạnh Yuuya-kun bây giờ đã không phải là tôi, mà là Nikaidou-san.

「Nhưng người đang ở bên cạnh anh bây giờ là Kaede-san, và đó là điều anh mong muốn từ tận đáy lòng. Chắc chắn đây chính là định mệnh. Nói vậy có hơi lãng mạn quá không nhỉ?」

「Fufu. Em thích một Yuuya-kun đôi khi trở nên lãng mạn như vậy.」

Thấy Yuuya-kun gãi má cười ngượng ngùng, tôi cũng bất giác mỉm cười theo. Thấy không khí đã vui vẻ trở lại, tôi có hơi áy náy khi hỏi, nhưng vẫn quyết định đặt câu hỏi cuối cùng.

「À… Yuuya-kun. Sau này anh và Nikaidou-san sẽ thế nào ạ? Tuy không phải chuyện của em, nhưng liệu hai người có… không còn là bạn nữa không?」

「À, không có chuyện đó đâu. Có thể không được như trước, nhưng ít nhất anh và Nikaidou vẫn sẽ là bạn bè hợp cạ. Nếu không thì đã chẳng cùng nhau đi xem pháo hoa rồi.」

Yuuya-kun vừa cười khổ vừa khẳng định chắc nịch. Nikaidou-san thật tuyệt vời. Nếu là tôi ở vị trí của cậu ấy, chắc tôi sẽ khóc và không thể nào cùng đi xem pháo hoa được.

Việc cậu ấy có thể làm được điều đó, chứng tỏ lời tỏ tình này thực sự chỉ để cậu ấy tự dứt khoát trong lòng mình mà thôi. Nếu là tôi, tôi không thể tỏ tình để tự dứt khoát, và càng không thể tiếp tục làm bạn─── Nikaidou-san mạnh mẽ thật.

「Em hiểu rồi. Nếu Yuuya-kun đã nói vậy thì em cũng sẽ tiếp tục đối xử với Nikaidou-san như bình thường. Thậm chí nếu tỏ ra khách sáo kỳ lạ thì───」

「Anh nghĩ là không nên. Thậm chí có khi Nikaidou sẽ nổi giận và nói〝Hai người mà không tình tứ trước mặt tớ thì ngược lại mới là đang dằn mặt tớ đấy, biết không?〟cũng nên.」

「Fufu. Đúng thế nhỉ. Nikaidou-san có lẽ sẽ nói vậy và nổi giận với chúng ta thật. Bị mắng vì không tình tứ với nhau cũng lạ thật.」

Đúng là vậy, Yuuya-kun vừa cười vừa nói. Tốt quá rồi. Vậy là bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng tan biến.

「Hơi dài dòng một chút nhưng cảm ơn em đã lắng nghe, Kaede-san. Cũng muộn rồi, chúng ta thay yukata rồi chuẩn bị đi ngủ thôi.」

Gương mặt Yuuya-kun khi nói những lời đó đã trở lại vẻ rạng rỡ thường ngày. Như vậy là ổn rồi. Nếu đã thế thì từ đây trở đi là đến lượt của tôi.

「Vâng ạ. Vậy thì trước tiên, anh có thể tháo đai obi của bộ yukata ra giúp em được không?」

「……Dạ?」

「Mẹ có dặn là phải vừa vạch áo ngực vừa đè người ta xuống, nhưng màハードル như thế thì hơi cao với em một chút, nên em muốn Yuuya-kun tự tay nới lỏng bộ yukata này… Không được ạ?」

「Ấy ấy!? Em nói gì vậy, Kaede-san! Anh thấy cái vế sauハードル còn cao hơn ấy chứ!? Khác nhau một trời một vực như núi Phú Sĩ với đỉnh Everest luôn đó!」

Yuuya-kun vội vàng lùi lại nhưng thật đáng tiếc. Phía đó là tường nên anh không có đường thoát đâu nhé?

「Làm ơn đi, Yuuya-kun. Tháo đai obi giúp em đi. Em… không chịu được nữa rồi.」

「Ưm!? À, mà tiện thể cho anh hỏi, em không chịu được cái gì ạ?」

Tôi chống tứ chi, từ từ thu hẹp khoảng cách với Yuuya-kun. Anh ấy mặt đỏ bừng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa ngực tôi và trần nhà, trông đáng yêu vô cùng.

「Fufu. Anh không cần phải ngại ngùng như thế đâu, cứ nhìn đi ạ? Thậm chí em còn… muốn Yuuya-kun nhìn nhiều hơn nữa cơ.」

「K-Kaede-san…」

Vừa nuốt nước bọt ừng ực, Yuuya-kun vừa ngượng ngùng dời ánh mắt từ mặt tôi xuống dưới. Muốn anh ấy nhìn rõ hơn nữa, tôi khẽ kéo vạt áo ngực ra. Bộ đồ lót trắng tinh và cặp quả được bao bọc bên trong lấp ló sau lớp yukata, khiến nhiệt độ trên mặt Yuuya-kun càng tăng cao, đến cả cổ cũng đỏ ửng lên.

「Yuuya-kun… Làm ơn đi. Mau lên, tháo đai obi ra đi. Vì nó thắt chặt quá nên bụng em khó chịu lắm… Em muốn được bàn tay của Yuuya-kun làm cho dễ chịu hơn.」

「……Anh hiểu rồi, Kaede-san.」

Sau khi cúi gằm mặt và hít một hơi thật sâu, Yuuya-kun ngẩng lên với vẻ mặt của một người đàn ông đã hạ quyết tâm. Vẻ mặt ấy thật rắn rỏi và ngầu làm sao, khiến trái tim tôi rung động và hai má nóng bừng.

Chẳng biết có hay không, Yuuya-kun nhẹ nhàng ôm lấy tôi đang trong tư thế chống tứ chi, rồi vòng tay ra sau lưng và nhanh chóng tháo đai obi. Nhưng Yuuya-kun của hôm nay không chỉ dừng lại ở đó.

「……Là do Kaede-san không ngoan đấy nhé.」

「Hể? Này, Yuuya-kun, anh định làm gì…!?」

Không thể tin được, chính Yuuya-kun lại nhẹ nhàng đè tôi xuống giường. Tình huống bất ngờ này khiến tôi bất giác kêu lên một tiếng〝híuuuu〟đầy yếu đuối.

「Vừa vạch áo ngực vừa tấn công như thế là hèn hạ lắm đấy, Kaede-san. Ngay cả anh cũng không nhịn được nữa đâu.」

「……Nếu không nhịn được nữa, thì Yuuya-kun sẽ làm gì ạ?」

Trước câu hỏi này, Yuuya-kun không trả lời ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt có lẽ đang ươn ướt vì hy vọng và lo âu của tôi.

Đêm mùa hạ, trong phòng ngủ tĩnh lặng, chúng tôi nhìn nhau. Một giây, một phút, hay là cả một khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh cửu trôi qua, Yuuya-kun mới từ từ mở miệng.

「Vì không nhịn được nữa… nên anh sẽ làm thế này.」

Vừa dứt lời, như thể sự bất động trước đó chỉ là giả dối, Yuuya-kun khéo léo chỉnh lại bộ yukata bị xộc xệch của tôi, rồi nhanh như thỏ chạy, anh nhảy khỏi giường và đi về phía cửa. Này, Yuuya-kun! Đến nước này rồi mà anh còn bắt em chờ đợi sao!? Độc ác cũng có chừng mực thôi chứ!?

「Nghe cho rõ đây, Kaede-san. Mọi việc đều có trình tự của nó. Nhưng bây giờ chưa phải lúc.」

「……Ể? Yuuya-kun, anh vừa nói gì…?」

Từ miệng Yuuya-kun, người thường ngày chỉ biết nổi giận bỏ chạy hoặc ngất đi, lại thốt ra một câu nói kinh ngạc. Ngụ ý của câu nói đó, có thể hiểu là khi thời điểm thích hợp đến, Yuuya-kun sẽ cùng tôi trao lời thề non hẹn biển.

「Vâng! Chuyện này kết thúc tại đây! Nào, mau đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ thôi! Em sẽ gối đầu lên đùi ráy tai cho anh mà, đúng không?」

「Vâng! Em sẽ tặng cho Yuuya-kun một trải nghiệm ráy tai tuyệt vời nhất! Nhưng trước đó em sẽ kỳ lưng cho anh nhé! Yên tâm đi, em sẽ quấn khăn tắm mà!」

Yuuya-kun dùng bàn tay dịu dàng đầy yêu thương xoa đầu tôi khi tôi nhảy cẫng lên ôm lấy cánh tay anh.

「Yuuya-kun, cảm ơn anh. Em yêu anh.」

「Anh cũng… yêu em lắm, Kaede-san.」

c6563ca4-f5c8-42b5-9b8f-652e4e2fb9db.jpg