Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 159: Cùng Đi Tắm

Chương 159: Cùng Đi Tắm

“Các cậu cứ làm tiếp nhé, tớ... phải đi học đây.”

Buổi trưa nắng dịu, Giang Cần đột nhiên đẩy ghế sếp ra, khoác áo, hùng hổ đẩy cửa bước khỏi 208, như thể việc đi học là một quyết định cực kỳ vĩ đại.

Giáo sư Nghiêm không hiểu cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà nói ra câu đó, còn dặn mọi người đừng có học theo.

Mười phút sau, Giang Cần đã đến nhà thi đấu của Lâm Đại, bắt đầu tiết học Thái Cực quyền 24 thức.

Môn thể dục năm nhất là bắt buộc, cũng không thể quá coi thường được nên thi thoảng Giang Cần vẫn đến để điểm danh.

Đến giờ học, thầy dạy thay – một người hơi hói – bước vào lớp.

Nào là “dã mã phân tung”, “bạch hạc lưỡng sí”, loạt động tác đánh ra trôi chảy như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng mượt mà. Nhưng Giang Cần lại như bị trúng tà, đầu óc toàn hiện ra chiêu thức “tùng quả đạn ngũ liên tiên” của thầy Mã, cùng võ sĩ Tinh Tinh và mấy chiêu “tiếp hóa phát”.

“Má nó, trừu tượng tới mức không hiểu nổi…”

Cậu liếc sang người bên cạnh, phát hiện mấy bạn học xung quanh trông như bọn zombie trong game “Plants vs. Zombies”, bảo không theo kịp thì đúng là không theo nổi thật.

Rõ ràng là những động tác nhẹ nhàng uyển chuyển rèn luyện thân thể, mà đánh như thể năm phái vây công Quang Minh Đỉnh, còn có vài đứa thuộc “phái bán thân bất toại” đang lăn xả tranh thủ điểm.

“Thôi xong, tay tao không kiểm soát nổi nữa rồi!”

“Chặt đi thôi, hết thuốc chữa.”

“Chặt tay chẳng khác gì Dương Quá, tao vẫn thích Trương Vô Kỵ hơn, đào hoa hơn.”

“Mày á? Cùng lắm là đầu bếp trong chùa Thiếu Lâm thôi!”

Nghe mấy câu chém gió của mấy người xa lạ bên cạnh, Giang Cần thấy nhẹ cả lòng.

Vì không chỉ mình cậu đi học cho có lệ, đa phần mọi người cũng vậy, mà thầy thì vẫn phải quan tâm tỷ lệ trượt môn, nên chắc chắn bài kiểm tra cũng không quá khó.

Lớp thể dục của Lâm Đại rất đa dạng, không chỉ có sinh viên năm nhất, mà còn có mấy anh chị năm trên chưa kiếm đủ tín chỉ, chọn Thái Cực cũng vì đỡ tốn sức, học tạm cho qua.

Có loại tư tưởng này thì chắc cũng chẳng phải học sinh ưu tú gì.

Các môn thể thao khác thì quá mất sức, tập xong mồ hôi nhễ nhại, chẳng đáng.

Sau khi thầy điểm danh xong, Giang Cần học tạm được một chiêu “song phong quán nhĩ”, rồi lỉnh sang khán đài sân cầu lông ngủ bù.

Tối qua sau khi rời 208, cậu còn nghĩ kế hoạch quảng bá đến tận nửa đêm, nên ngủ không đủ giấc, mà trưa mùa đông lại dễ buồn ngủ, muốn ngủ cũng là chuyện bình thường.

Tại sao chọn sân cầu lông để ngủ?

Không, không có lý do đặc biệt gì cả.

Miệng thì lẩm bẩm “không có lý do gì cả”, nhưng ánh mắt Giang Cần thì đã khóa chặt vào cô tiểu thư con nhà giàu đang chơi cầu lông.

Cô nàng đang chơi cùng Cao Văn Huệ, nhảy nhót nhẹ nhàng, mái tóc đuôi ngựa tung bay, cả người toát lên vẻ tươi sáng trong trẻo.

Bộ đồ thể thao trắng đen không quá khoe dáng, nhưng chiều cao và đường nét khuôn mặt tinh xảo lại cực kỳ nổi bật.

Hơn nữa, con nhóc này có tố chất vận động tốt thật, động tác dứt khoát, tư thế rất chuẩn.

Chơi vài trận thôi mà mặt Phùng Nam Thư đã hồng hào, trán lấm tấm mồ hôi, trông còn duyên dáng hơn mọi khi.

Mấy nam sinh mặc đồ thể thao cố tình tiến lại gần sân, người thì vuốt tóc, người thì hất mồ hôi, kẻ giả vờ khởi động, tạo dáng ngầu, tưởng rằng mình cực kỳ hấp dẫn, chấn động cả sân.

Nhưng Phùng Nam Thư chẳng hiểu nổi hành vi của bọn họ, từ đầu đến cuối không thèm ngoái đầu lại, cho đến khi Cao Văn Huệ phát hiện một bóng người uể oải nằm dài trên khán đài.

“Phùng Nam Thư, Giang Cần mà cậu nhớ nhung kia đến rồi kìa.”

Phùng Nam Thư híp mắt, ra vẻ khó chịu: “Lại gạt mình nữa, mình đâu có ngốc.”

“Lần này thật mà, quay đầu lại mà xem.”

“?”

Cô nàng đuôi ngựa quay đầu, thấy Giang Cần đang dựa vào tường lim dim mắt, lập tức quăng vợt, lạch cạch chạy về phía cậu.

Đám nam sinh đang ra sức phô diễn hormone thấy vậy liền cụp mắt tản đi như lá rụng.

“Trùng hợp quá ha, sao lại gặp cậu ở đây nhỉ?”

Giang Cần mắt còn chưa mở hết, tỏ vẻ như là tình cờ gặp, biểu cảm ngạc nhiên cũng diễn như thật.

Chiêu này cậu luyện từ hồi đi tiếp khách, rõ ràng là cố tình tính toán thời gian địa điểm để “vô tình gặp”, nhưng vẫn phải diễn ra được vẻ ngạc nhiên đầy ngẫu nhiên, có thể nói là kỹ xảo thuần thục.

Phùng Nam Thư không hề phát hiện cậu đang diễn, tưởng là thật: “Mình chơi cầu lông với Cao Văn Huệ ở bên kia, còn cậu?”

“Tớ học Thái Cực, học mệt nên sang đây ngủ chút.”

Giang Cần nói xong bỗng nghĩ ra điều gì: “Tiểu thư, cậu thích ăn lẩu không?”

Phùng Nam Thư mặt vẫn lạnh tanh nhưng nuốt nước miếng: “Giang Cần, tớ muốn ăn lẩu.”

“Bây giờ chưa được, tớ còn chưa mua nồi, đợi mua rồi sẽ gọi cậu. Tất nhiên, nếu cậu bận thì thôi.”

“Mình không bận, mình chẳng có gì bận cả, mình muốn ăn lẩu.”

“Được rồi, chốt vậy nha.”

Giang Cần điều chỉnh lại tư thế: “Tớ ngủ một lát, cậu trông tớ nhé, đừng để chị nào thấy đẹp trai quá mà bắt cóc tớ.”

Phùng Nam Thư mím môi, giơ tay che đi tia nắng chiếu xuống mặt cậu.

Nhưng tư thế nằm không tốt nên ngủ không được lâu, chưa đến hai mươi phút Giang Cần đã tỉnh, thấy tiểu thư vẫn ngồi bên cạnh, đang nói chuyện với Cao Văn Huệ.

Cậu chống tay ngồi dậy, phát ra tiếng “két két”.

“Sao cậu lại chọn ngủ ở đây?” Cao Văn Huệ hỏi.

Giang Cần ngáp một cái, lười biếng trả lời: “Tớ đến học thật, nhưng hôm qua ngủ không đủ nên tranh thủ ngủ bù.”

“Mặt trời mọc từ đằng Tây hả? Cậu cũng biết đi học á?”

Giang Cần mở mắt nhìn cô nàng: “Nói gì kỳ vậy, tớ là sinh viên mà, không đi học thì làm gì?”

“Chậc chậc, sinh viên hả? Tớ đoán thẻ sinh viên và thẻ trường cậu chắc mất từ đời nào rồi ấy.”

“Bạn Cao, tớ ghét cái kiểu hài hước tự cho là hay của cậu đấy.”

Cao Văn Huệ đưa vợt cho cậu: “Cậu có muốn đánh một trận với Phùng Nam Thư không?”

Giang Cần xua tay: “Có sức vậy thì tớ đi đánh Thái Cực rồi, còn kiếm được tín chỉ nữa.”

“Sao cậu mệt thế?”

“Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ngày đêm cày tiền, đến sắt cũng phải mỏi.”

Giang Cần vươn vai đứng dậy, ghé tai Phùng Nam Thư thì thầm một câu, rồi bước xuống khán đài, rời khỏi nhà thi đấu.

Trong mắt Phùng Nam Thư ánh lên niềm vui, cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

“Cậu ta nói gì với cậu vậy?” Cao Văn Huệ hỏi.

“Cậu ấy bảo lát nữa sẽ dẫn mình đi tắm.”

“Mình tính rủ cậu đi tắm với mình cơ mà, không ngờ bị cậu ta cướp trước rồi. Nam Thư, cậu chọn ai?”

“Văn Huệ, mình không muốn làm bài chọn đáp án, lần này đi với cậu ấy, lần sau đi với cậu.”

“… …”

Về phòng thay đồ xong, Giang Cần đến ký túc nữ khoa tài chính đón Phùng Nam Thư, cùng đến nhà tắm của Lâm Đại.

Tất nhiên là nam nữ tách riêng.

Cô tiểu thư xách túi nhỏ, theo Giang Cần bước vào sảnh, ngoan ngoãn để cậu cởi áo khoác lông vũ, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đường cong được len ôm khít tôn lên, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm ngầu lòi.

Nhà tắm của Lâm Đại có dép dùng chung, không phải loại dùng một lần như khách sạn, nên sinh viên thường không dùng.

Mùa hè, mọi người thường mang dép đi luôn cho tiện, không cần thay.

Nhưng mùa đông lạnh nên mọi người thường bỏ dép vào túi xách mang theo.

“Giang Cần, giúp tớ cởi giày.”

“Ngồi xuống.”

Phùng Nam Thư ngồi ghế, để cậu cởi giày bốt và tất bông, để lộ đôi chân trắng hồng xinh xắn.

Cô thay dép, dậm dậm vài cái, ánh mắt linh động hoạt bát.

“Lát nữa tắm xong thì ra chỗ kia chờ tớ, chưa sấy khô tóc thì đừng ra ngoài.”

Giang Cần chỉ chỗ xếp hàng sấy tóc, nghiêm túc dặn dò.

Cô tiểu thư từng có tiền án rồi.

Lần trước đi tắm, ra khỏi phòng không thấy Giang Cần, vội đến mức chưa sấy tóc đã chạy đi tìm, gọi điện mới thấy, về còn làm mặt tội nghiệp hỏi sao cậu bỏ đi.

“Cậu cũng đừng chạy lung tung, để tớ không tìm được.”

Giang Cần ngẩng đầu: “Nói bậy, tớ chạy lung tung khi nào?”

“Lần trước cậu chạy lung tung, tớ tìm mãi, sau đó có cuộc gọi bí ẩn mới tìm thấy cậu.”

“Rõ ràng là cậu đi lạc, tớ gọi điện gọi cậu về, đừng có ngậm máu phun người.”

Phùng Nam Thư mím môi, rồi ánh mắt sáng lấp lánh tiễn cậu vào khu nam, sau đó mới chạy về khu nữ.

Nhà tắm Lâm Đại là loại phòng riêng từng người, quẹt thẻ sinh viên vào là có nước.

Giang Cần vào phòng, cởi đồ, cất cùng áo lông vũ của hai người vào tủ khóa lại, rồi vào phòng tắm riêng, để dòng nước nóng xối lên người, dần dần thả lỏng tinh thần.

Vì chương trình đặt nhóm sắp ra mắt, cường độ công việc ngày một nặng, tần suất tắm của cậu cũng tăng, không phải vì sạch sẽ, mà vì nước nóng giúp xua tan mệt mỏi, thư giãn thần kinh căng thẳng.

Số lượng đăng ký còn chưa đạt chỉ tiêu, sàn thương mại “Vạn Chúng” đến giờ vẫn chưa có đơn hàng nào.

Hai chuyện này đều phải giải quyết gọn trong thị trường của Lâm Đại, tạo ra một bộ giải pháp đủ trưởng thành, thì mới có thể tiến hành kế hoạch ở Đại học Công nghệ đúng hạn.

Nên Giang Cần là kiểu dùng não quá độ, nghĩ quá nhiều.

Tắm xong, thay đồ, cậu soi gương một cái.

“Má, lần nào tắm xong cũng thấy mình đẹp hơn Ngô Ngạn Tổ.”

Cậu mở điện thoại chơi mấy ván rắn săn mồi, lặng lẽ đợi Phùng Nam Thư.

Một lúc sau, cô tiểu thư bước ra tiền sảnh, tóc dài còn ẩm, má hồng hây hây, làn da căng mịn, trắng trong như ngọc, đôi mắt long lanh dễ thương vô cùng.

“Giang Cần, tớ tắm xong rồi.”

“Lại đây, tớ sấy tóc cho cậu.”

Giang Cần cầm máy sấy, tay luồn qua mái tóc cô, từ từ sấy đến khi tóc chỉ còn hơi ẩm.

Cô tiểu thư chu môi, mắt lấp lánh niềm vui, giống như con mèo đang được vuốt ve.

“Trước đây cậu không biểu cảm phong phú thế này nhỉ?”

Giang Cần nhìn cô trong gương, cảm thấy vẻ dễ thương này thật mới mẻ.

“Vì trước kia một kiểu mặt là đủ rồi.”

Phùng Nam Thư nhận lược cậu đưa, khẽ chải vài cái.