Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 161: Hiệu Ứng Cà Khịa Kéo Lên Tối Đa

Chương 161: Hiệu Ứng Cà Khịa Kéo Lên Tối Đa

Tào Quảng Vũ run lẩy bẩy, cơ mặt giật giật như không thể kiểm soát, nụ cười như muốn bật ra khỏi mặt, nhưng cậu ta vẫn cố nhịn, không để lộ vẻ hả hê từ tận đáy lòng.

Cảm giác này thật sự quá đau khổ.

Cứ như khí nghịch hành trong tiểu thuyết võ hiệp, tràn đầy sức mạnh hủy diệt chảy trong “kinh mạch” mà lại bị cưỡng ép đè nén, hậu quả khó lường.

Nét cười bị kìm nén khiến toàn thân Tào Quảng Vũ run lên từng hồi, nhưng vì phép lịch sự, gương mặt vẫn cố giữ vẻ vô tội.

Đến khi không chịu nổi nữa, lão Tào bèn chống hai tay lên bàn, hai chân kẹp chặt chân bàn.

Thế là... cả bàn cơm bắt đầu rung lắc, chén đũa va vào nhau leng keng loạn xạ.

Phùng Nam Thư muốn gắp đậu phộng dấm đen ăn chơi, nhưng rung dữ quá gắp không nổi, đành phồng má hừ hừ nhìn Giang Cần.

“Ảnh muốn cười!”

“Thằng cờ hó này, nó muốn cười chết người ta!”

Khúc Nhã Đình nín thở, dù mặt trang điểm kín mít nhưng vẫn không che nổi sắc mặt ngày càng sạm lại.

Lưu Thiên Ca thì như nuốt phải ruồi, chiếc chìa khóa xe Volkswagen trong túi nóng như lửa đốt.

Ông chủ Thực Vi Thiên hoàn toàn không biết gì, lại vô tình dâng cho Giang Cần một pha thể hiện đẳng cấp cực đỉnh.

Mà Giang Cần thì lại nhặt được lời của lão, thả nhẹ ba chữ: “xe nát”, vừa đúng lúc vừa đúng người.

Ai cũng biết ba chữ đó nhằm vào ai, nhưng vì chưa nói toạc ra, nên mọi người vẫn giả bộ không nghe thấy.

Tuy nhiên, nếu Tào Quảng Vũ mà cười phá lên tại bàn, thì hiệu ứng cà khịa này sẽ ngay lập tức “úp thẳng mặt”, đến thánh cũng không đỡ được.

“Lão Tào, cậu muốn đi vệ sinh thì đi luôn đi, rung bàn thế này ai gắp nổi đồ ăn nữa hả?”

Giang Cần khéo léo cho cậu ta cái bậc thang, chỉ ra cửa.

“Giang... ca... nói phải lắm.”

Tào Quảng Vũ mím môi, ngực phập phồng như nổ tung, mở cửa bước ra ngoài.

Hự...

Thấy vậy, Lưu Thiên Ca và Khúc Nhã Đình đồng loạt thở phào, vừa định gắp đồ ăn thì...

HA HA HA HA HA!!!

Tiếng cười chấn động vang lên ngoài cửa, vang dội như đá lăn núi đổ, đinh tai nhức óc.

Tiếng cười này có phong cách chẳng khác gì cá mú lồng tiếng cho Châu Tinh Trì, thậm chí còn to hơn, sắc hơn!

Cười suốt một phút, người cười bắt đầu ho khan, rồi thở dốc như trúng gió, tiếng thở rít rít vang vọng cả tầng.

Thực Vi Thiên là quán cơm nổi tiếng gần Lâm Đại, lúc nào cũng đông, ông chủ cũng nhờ đó mà có thời gian ngồi đó nghiên cứu xe sang.

Nên bình thường rất ồn.

Nhưng lúc tiếng cười tắt, cả tầng hai bỗng im phăng phắc.

Một lát sau, Tào Quảng Vũ ôm thắt lưng quay lại, ngồi xuống cạnh Đinh Tuyết, mặt đỏ như quả gấc.

“Bên kia có đứa nhỏ mừng sinh nhật, nói lớn lên muốn làm phi hành gia, ông bà nội nó cười vui quá chừng.”

“…”

“Thôi nào, đừng đơ người nữa, ăn đi ăn đi.”

Tào Quảng Vũ cầm đũa, nhiệt tình mời mọi người ăn: “Hôm nay hình như quán đổi đầu bếp, vị đậm đà quá trời luôn á.”

Giang Cần liếc cậu một cái, thầm nghĩ đúng là thằng này “bảo vật” thật. Pha biểu diễn đỉnh cao vốn là của mình, mà bị nó đẩy lên đỉnh điểm, đúng là có nghề.

“Lão Tào, lần sau bớt bốc, diễn xong chuồn lẹ kẻo bị đánh gãy giò.”

Tào Quảng Vũ lau miệng, mắt long lanh nhìn sang: “Lão Giang, trước khi bị đánh tớ cũng phải cười cho đã đời cái đã. Ông chủ quán đúng là thần binh từ trên trời giáng xuống!”

“Trùng hợp thôi, ai ngờ ông ta thù dai thế, làm tớ hết hồn.”

“Tớ bái phục sự bình tĩnh của cậu luôn!”

Bữa ăn sau đó đúng kiểu có người vui, có người buồn.

Ví dụ như Khúc Nhã Đình, từ đầu tới cuối không nói thêm câu nào, còn Lưu Thiên Ca bên cạnh thì thậm chí không đụng đến đũa.

Chỉ có Thôi Mẫn vẫn tỉnh như không, nói chuyện với Đinh Tuyết, tán dóc với Tào Quảng Vũ.

Mà vừa nãy đoạn châm dầu đổ lửa, cô cũng góp phần không nhỏ, không có câu “con nhà giàu” đó thì chưa chắc cú cà khịa lại mạnh như vậy.

Vậy mà bây giờ, người thêm dầu vào lửa lại là người ngoài cuộc nhất — tình chị em nhựa thể hiện quá rõ.

Nửa tiếng sau, bữa ăn tạm kết thúc. Vì người đông, lại do Thôi Mẫn và Khúc Nhã Đình gọi món không nương tay, nên tổng hóa đơn gần hai trăm, bằng cả tháng chi tiêu của sinh viên bình thường. Nhưng với lão Tào thì... đáng từng đồng, có cơ hội là phải chơi tới.

“Tiền thừa khỏi thối.”

“?”

Ông chủ quán cầm hai trăm trong tay, cảm thấy lại bị chơi một vố, nhưng không có chứng cứ.

Đêm xuống, trời lạnh căm căm.

Ra khỏi quán, ai nấy đều rụt cổ vội vàng chui vào xe.

Đinh Tuyết và Tào Quảng Vũ tất nhiên leo lên Audi của Giang Cần, ghế phụ là Tiểu Thư ngơ ngác từ đầu đến cuối.

Thôi Mẫn cũng muốn ké xe, nhưng chưa kịp tới thì cửa đã đóng lại, đành lên xe Lưu Thiên Ca — một chiếc Volkswagen Bora.

Bữa ăn kết thúc rồi, đáng lý ai về nhà nấy.

Nhưng Lưu Thiên Ca thì không nuốt trôi cục tức, nên trên đoạn đường từ ngõ ra phố, cứ ngoan cố chặn đầu xe Giang Cần.

Giang Cần định rẽ phải, hắn lấn đường phải.

Giang Cần bật xi-nhan rẽ trái, hắn liền cắt đầu chiếm luôn làn trái.

Đến khi cả hai xe ra tới đại lộ, đèn đỏ chặn lại, Bora và Audi dừng song song.

“Xe thua thì thôi, thử xem ai lái hay hơn?”

Cửa xe Bora hạ xuống, hiện ra khuôn mặt đen sì của Lưu Thiên Ca.

“Thôi đi, xe không cùng phân khúc, so làm gì?”

Giang Cần cười hờ, ngạo mạn đến cực điểm.

“Nếu cậu lái siêu xe thì tôi không dám, nhưng Audi với Volkswagen cũng cỡ đó thôi? Là đàn ông thì thi cho đàng hoàng đi, đá đểu như phụ nữ ý.”

“Không thi. Tớ thắng thì cậu bảo do xe tớ xịn, thua thì tớ không mất mặt. Chả có gì vui cả.”

Lưu Thiên Ca bực không chịu được: “Vậy cậu nói sao thì thi vậy, tớ nghe theo. Thua nhận thua!”

Giang Cần trầm ngâm: “Vậy đi, cho công bằng, lát đèn xanh tớ nhường cậu ba giây.”

“Được! Một vòng phân thắng bại! Nếu cậu thua, phải gọi tớ là đại ca!”

“Ai gọi ai còn chưa biết đâu.”

Giang Cần mặt lạnh như tiền, gạt về mo, đạp ga, tiếng động cơ vang rền như thú dữ gầm trước lúc săn mồi.

Không khí căng thẳng bỗng bốc lên.

Lưu Thiên Ca siết chặt vô lăng, tay dán chặt cần số, mắt dán vào đèn tín hiệu, chân ga sẵn sàng bứt tốc.

Tào Quảng Vũ cũng căng thẳng, cài dây an toàn cho Đinh Tuyết, rồi cài cho mình, áp lưng vào ghế như thể chuẩn bị vào phim “Initial D”.

Xét về máy móc, A6 quattro chắc chắn mạnh hơn Bora, nhưng không đến mức áp đảo tuyệt đối — Bora tăng tốc cũng không tệ.

Mà nhường ba giây thì... thắng thua khác hẳn. Lưu Thiên Ca tin chắc phần thắng.

Xoạch — đèn xanh bật.

Volkswagen Bora rú ga lao vút đi, còn Audi vẫn đứng yên.

“Lão Giang, đuổi theo đi!”

“Cậu học lái chưa đấy? Cổng trường giới hạn 30 km/h, tớ là công dân gương mẫu, biết tuân thủ luật lệ!”

Giang Cần ung dung gài số: “Coi mấy quyển truyện là tưởng mình Fujiwara Takumi chắc? Luật giao thông là để trang trí hả? Đúng là trẻ trâu.”

“???”

Đêm tối, Audi đen chạy chậm rãi, nhường cho sinh viên qua đường, rồi rẽ trái vào cổng Lâm Đại.

Tào Quảng Vũ trợn mắt: “Đậu má, lão Giang mới là người bẩn nhất! Hoàn toàn không định thi từ đầu!”

Đinh Tuyết thì có chút lo lắng: “Họ phóng nhanh vậy không sao chứ?”

“Không sao đâu. Đường này nhiều đèn đỏ, Lưu Thiên Ca không ngu. Cùng lắm là bị phạt với trừ điểm thôi.”

Tào Quảng Vũ tặc lưỡi: “Vậy là mình thua rồi?”

Giang Cần bật cười: “Thua thì thua. Gọi cái ‘đại ca’ có gì mà mất mặt? Tớ là người làm ăn, đâu phải Khổng Ất Kỷ.”

“Chất thật.”

“Lão Tào, nhớ kỹ, sĩ diện là thứ rẻ nhất thế giới này.”

Đinh Tuyết trầm mặc, rồi nhéo Tào Quảng Vũ một cái: “Sau này học Giang Cần đàng hoàng vào, biết khiêm tốn.”

Tào Quảng Vũ cười gượng: “Tớ học hết chiêu bốc phét của ảnh rồi.”

“Người ta có nói mình là con nhà giàu đâu. Cậu cũng đừng lải nhải nữa!”

“Nhưng... nhưng tớ thật sự là con nhà giàu mà.”

Vừa dứt lời, điện thoại Đinh Tuyết reo lên — là Khúc Nhã Đình gọi, giọng thì lại là Lưu Thiên Ca, nghe như thể đang đắc ý khoe khoang.

Hắn bảo: “Giang Cần, mày thua rồi.”

Giang Cần đáp: “Đại ca, giỏi thật đấy. Lần sau gặp nhớ cho em xin điếu thuốc.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi tắt máy, không nói thêm câu nào.

Ký túc nữ học viện y gần cổng trường, Giang Cần thả Đinh Tuyết xuống, lão Tào còn chưa “nũng” xong nên cũng theo xuống.

Sau đó, Giang Cần lái xe đến ký túc nữ học viện tài chính, Tiểu Thư nấn ná mãi mới chịu xuống xe.

“Hmm?”

Giang Cần định quay về 208 thì phát hiện túi xách tay của Phùng Nam Thư quên trong xe.

Bọn họ đi từ nhà tắm đến quán ăn, chưa về ký túc, nên đồ vẫn còn trong xe.

Giang Cần mở túi ra xem, bên trong là bộ đồ vừa thay ra — nguyên bộ trắng tinh, có nơ bướm đáng yêu, phần dưới còn in con hổ nhỏ đang “gào ú”...

Đôi khi đầu óc con người không thể điều khiển nổi ý thức.

Như lúc này, hình ảnh hai món đó khoác lên người kia lập tức hiện lên trong đầu cậu.

“…”

“Đáng yêu thật đấy.”