Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 157: Từ Chối Đinh Tuyết Gặp Tiểu Phú Bà

Chương 157: Từ Chối Đinh Tuyết Gặp Tiểu Phú Bà

Nhân lúc nhân viên kéo nhau đi ăn ở nhà hàng Thực Vi Thiên, Giang Cần lái xe về ký túc để thay quần áo.

Mùa đông không dính nhớp như mùa hè, nhưng mặc dày, ở trong nhà suốt thì đổ mồ hôi là chuyện thường. Phòng nồi hơi của Lâm Đại mấy hôm nay hoạt động hết công suất, nhiệt độ trong phòng ấm đến mức nóng ran tay, vừa bước vào phòng là thấy xuân về trước mặt, hoàn toàn khác với cái lạnh nơi 208.

Tuy nhiên, cái mùi bí bí đặc trưng trong phòng nam sinh thì... khỏi nói, phòng nam nào chẳng thế.

Không biết phòng của tiểu phú bà thì mùi thế nào nhỉ?

Chắc thơm như người cổ vậy...

Mà cũng chưa chắc.

Cao Văn Huệ hay nướng tất trên lò sưởi, nên phòng chắc cũng chẳng thơm mấy, nhưng... chăn gối của tiểu phú bà chắc chắn thơm. Điều này không cần bàn cãi.

"?"

"Hôm nay mình chắc là mệt quá rồi."

"Heh, toàn nghĩ mấy chuyện mình chả hứng thú gì..."

Giang Cần lắc đầu, mặt tỉnh như ruồi, bước vào phòng 302 rồi khép cửa.

Chu Siêu đang đọc tiểu thuyết, Nhậm Tự Cường ngậm thuốc suy tư, còn Tào Quang Vũ thì rúc trong chăn chat với bạn gái, chuyển tình yêu từ offline sang online.

Ba người ai nấy chìm trong thế giới riêng, yên lặng tuyệt đối nhưng chẳng xa cách—đó mới là đại học thực thụ: nằm ấm, không lo mai thi, tận hưởng tuổi trẻ, muốn nói chỉ cần cất tiếng là có người trả lời.

“Đừng đóng cửa mãi, mở tí cho thoáng, tao ngửi thấy mùi dưa muối rồi đấy!”

Giang Cần nhặt cây chổi rơi dưới đất dựng vào góc.

Chu Siêu bật dậy mở cửa sổ hé ra một khe, rồi quay lại cười toe: “Giang ca, cái Pintuan của cậu trâu bò thật đấy, tối nay tớ đặt đồ ăn luôn!”

Giang Cần giơ ngón cái: “Cảm ơn vì đã quyên góp sinh hoạt phí cho startup của tớ.”

“Tớ cũng dùng rồi nhé, cả trưa cả tối đều đặt trên đó!” Nhậm Tự Cường lập tức chen lời.

“Cậu ghê thật. Lần sau đừng dùng mã giảm giá nữa, mua giá gốc là tớ gọi cậu là Cường ca liền.”

Giang Cần đang thay đồ thì Tào Quang Vũ từ trên giường ngóc đầu dậy, mắt sáng rực: “Lão Giang, thương lượng chuyện này chút nhé. Tớ đã hẹn ăn tối với Đinh Tuyết và đám bạn cùng phòng cô ấy rồi, cậu đi chung với tớ được không?”

“Không đi. Con gái chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tớ. Gọi lão Nhậm đi là được.”

Giang Cần cúi đầu thắt dây giày, giọng lạnh như tổng tài.

“Lão Nhậm không ổn đâu, không trấn áp được bàn tiệc. Phòng Đinh Tuyết có hai đứa rất chảnh, nói chuyện cứ mỉa mai, tớ chỉ muốn đập tan khí thế đó!”

Tào Quang Vũ làm động tác “đập” bằng tay trắng muốt.

“Tớ tuy đẹp trai nhưng không nghĩ mình có thể đập khí thế của con gái.”

Lão Tào chui ra khỏi chăn, mắt sáng rỡ: “Cậu thì không, nhưng người của cậu thì được. Tớ muốn bọn họ được gặp thần nữ thật sự, để hết vênh váo đi!”

Giang Cần cười nhạt: “Tào huynh, tớ không biết cậu đang nói ai.”

“Hôm đó tớ thấy hai người nắm tay, còn tình cảm hơn tớ với Đinh Tuyết nữa. Mùi tình yêu từ người cậu nồng đến nỗi tớ, kẻ đã yêu nát đời, còn ngửi ra được.”

“Cậu là chó thần Thương Thiên à?”

Giang Cần khịt mũi, nghĩ bụng: lão Tào yêu đương rồi mà vẫn không bỏ được cái bệnh thích làm màu.

Trước đây, lúc thi tuyển Hội Sinh viên, hắn mượn cậu để làm trò; sau đó còn bê nguyên bài viết của cậu lên diễn đàn, suýt nữa bị fan truy ra. Giờ lại giở trò, muốn mượn khí chất của tiểu phú bà để chèn ép bạn cùng phòng bạn gái mình? Mánh khóe cũng dày thật.

Thật ra chuyện này cũng không phải to tát, chẳng liên quan đến đạo đức, nhưng Giang Cần tuyệt đối không cho phép Phùng Nam Thư lại gần Đinh Tuyết lần nữa.

Tiểu phú bà ngây thơ như tờ giấy trắng, chỉ ăn một bữa với Đinh Tuyết thôi đã học được trò gọi “anh giai” giọng kẹo ngọt rồi.

Thêm lần nữa?

Chịu không nổi đâu, Đường Tăng đến còn đổ, huống gì là mình.

“Lão Giang, tớ không vì bản thân lần này đâu!”

Tào Quang Vũ quấn chăn lên vai, đột nhiên nghiêm túc: “Bạn cùng phòng Đinh Tuyết nói khó nghe lắm, bảo cô ấy bình thường nên chỉ xứng với thằng như tớ. Nếu là cậu, cậu chịu được không?”

Giang Cần cau mày: “Con gái phòng ngủ mà cũng ác khẩu vậy à?”

“Cũng tùy người thôi. Tính Đinh Tuyết nóng nên hay bị châm chọc, nhưng cô ấy không phải người xấu. Cô ấy là bạn gái tớ, tớ không muốn người ta nói sau lưng thế về cô ấy.”

“Cô ấy biết chuyện này chưa?”

“Chắc chắn chưa, nếu biết thì cô ấy đã đập người rồi. Giờ là đại học, đánh nhau không dễ như hồi cấp ba, dính án thì phiền. Nên tớ không dám nói, nhưng với tư cách đàn ông, cũng không thể làm ngơ. Suy đi tính lại, chỉ có mời Phùng Nam Thư ra trận. Cô ấy chỉ cần ngồi đó thôi là đè bẹp mọi khí thế rồi.”

Tào Quang Vũ vừa nhát gan vừa có lý.

“Lão Tào, cậu là người đàn ông tốt, đã trưởng thành rồi, tớ rất mừng.”

Giang Cần gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Tớ có thể đi cùng tiểu phú bà, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện.”

Tào Quang Vũ nghe có cửa thì sáng rỡ: “Cậu nói đi, điều kiện gì tớ cũng chịu!”

“Không được để Đinh Tuyết nói giọng kẹo ngọt, không được gọi ‘anh giai’, không được diễn ân ái trước mặt tớ và tiểu phú bà. Tốt nhất để cô ấy đánh cậu vài cái mới vui.”

“Cậu biến thái vậy luôn á? Mê SM à?” Tào Quang Vũ nổi da gà.

Giang Cần cười lạnh: “Không đồng ý thì khỏi nói nhiều.”

“Tớ đồng ý! Miễn hai người đi, mọi việc cứ để tớ lo!”

“Vậy khi nào?”

“Đợi khi nào có nắng đi. Trời này Đinh Tuyết không chịu ra đường đâu. Đợi xác định được rồi tớ gọi.”

Nói xong, hắn lại chui tọt vào chăn, rúc như con sâu.

Giang Cần rời khỏi ký túc, lái xe về lại 208.

Lúc này, đám người đi ăn đã về hết, ai nấy bụng no mặt đỏ, tràn đầy năng lượng.

Chiến dịch marketing ban đêm chính thức bắt đầu.

Chủ đề của đợt này: đếm ngược ngày khuyến mãi cuối cùng, kêu gọi ai chưa kịp hưởng ưu đãi thì lên tàu ngay.

Mấy câu kiểu: “Cơ hội không đến lần hai”, “Nhanh tay kẻo lỡ”, “Lạnh vầy không dự trữ tí hàng à?”… liên tục xuất hiện.

Lộ Phi Vũ gõ bàn phím lách cách, từ ngữ quảng cáo tuôn ra như suối, tạo không khí khẩn cấp trước giờ G.

Giang Cần đứng sau nhìn mà cười khà khà: đúng là thiên tài marketing.

Nhớ hồi thi hoa khôi, tên này còn cố sống cố chết đòi viết văn thanh tú cho Liễu Y Y, ai khuyên cũng không nghe, viện cớ học báo chí phải tôn trọng sự thật.

“Boss, viết vậy có quá đà không?”

“Không hề. Nếu tớ là sinh viên năm nhất, kiểu gì cũng bị cậu dụ đến quay như chong chóng.”

Lộ Phi Vũ sững người, không rõ được khen hay bị đá đểu.

Tô Nại bên kia cũng phối hợp, cho chạy banner đếm ngược trên trang chủ.

Sau vài thao tác, đúng 10 giờ tối, lưu lượng truy cập tăng vọt, số người đăng ký mới đã vượt tổng số cả ngày.

“Boss, tớ xuất báo cáo hôm nay rồi.”

Tô Nại đưa bảng số liệu cho Giang Cần: ghi rõ lượng đăng ký và mức chi tiêu.

Hiện Zhihu có hơn 40.000 người dùng hoạt động hằng ngày, trừ nửa bên Khoa Công Nghệ, còn khoảng 20.000 sinh viên.

Nhưng hôm nay, Pintuan chỉ có khoảng 3.000 lượt đăng ký, trong đó dưới 60% có phát sinh đơn hàng.

Tức là sau ngày khuyến mãi đầu tiên, chiến dịch vẫn phải tiếp tục, nhưng không thể giảm giá sâu mãi được.

Mô hình của Giang Cần là B2C, không chỉ cần khách hàng mà còn phải giữ được nhà bán.

Với những cửa hàng phải trả tiền mặt bằng, điện nước, bán theo giá gốc chẳng khác gì... lỗ vốn.

Khuyến mãi có thể diễn ra thỉnh thoảng, nhưng nếu kéo dài, dù Giang Cần chịu được, các chủ shop chưa chắc gồng nổi.

Sau ngày khuyến mãi, giá cần trở lại mức gần bình thường, chỉ giảm nhẹ để giữ ưu đãi nhưng phải đảm bảo người bán có lời.

“Triển vọng ổn không?”

Giang Cần nhấp ngụm trà: “Tạm gọi là ổn.”

Đổng Văn Hào gần đó gãi đầu: “Ổn mà nghe cậu nói kiểu đấy, hóa ra là không ổn?”

“Cậu nghe ra kiểu gì đấy?”

“Nếu ổn thật thì miệng cậu chắc đang ngoác tới mang tai rồi.”

Giang Cần cười nhẹ: “Tớ nói ổn là với ngày đầu tiên, nhưng còn xa lắm mới đạt mục tiêu cuối. Miệng chưa ngoác được, mọi người cũng đừng chủ quan.”

Nghe vậy, cả đội 208 lập tức chỉnh tề: “Rõ!”

“Tốt, vất vả rồi, về chui chăn nghỉ ngơi đi!”

Đường Lâm đứng nhìn, mắt không khỏi mơ màng.

Chết tiệt, lại thấy anh ấy đẹp trai nữa rồi, có phải do thay đồ không nhỉ?

Sao có người ngày càng đẹp trai vậy trời? Không công bằng!