Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[700-762] - Chương 735: Biệt thự của cậu, à không, là biệt thự của cậu

Chương 735: Biệt thự của cậu, à không, là biệt thự của cậu

Nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, đọng thành những vệt sáng loang lổ. Trong vùng giao thoa sáng tối ấy, hoa xuân bung nở trông càng thêm mềm mại mong manh.

Trong trường có rất nhiều cặp đôi tay trong tay tản bộ dọc các con đường, nhưng ôm con đi dạo thì hình như chỉ có một cặp duy nhất.

Ba giờ chiều, ánh nắng nghiêng dần về tây, một nhà ba người rời khỏi khu khởi nghiệp, đi theo lối cũ trở về dưới bóng cây trên đường học viện.

Khi đi ngang qua khu ký túc xá nữ sinh của khoa Tài chính, cả nhà bị bà chủ siêu thị trong trường là Tưởng Chí Hoa bắt gặp.

Lúc đầu, bà còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy lần, càng nhìn càng thấy giống đôi oan gia nổi tiếng trong trường. Đặc biệt là khi Giang Cần vẫy tay chào, thì bà hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.

“Cặp bạn thân này… cuối cùng vẫn chơi trò ‘tình bạn lên nhầm thuyền’ mà có em bé rồi…”

Tưởng Chí Hoa thì thào hai câu, rồi nhịn không được mà tặc lưỡi một cái.

Hồi đó hai đứa mua cốc đôi mà cứ lén lén lút lút, còn nhất quyết gọi là “cốc bạn thân”. Giờ thì hay rồi, con cũng có luôn rồi, giấu không nổi nữa đúng không.

Hồi ấy bà đã đoán được trước rồi, không “lỡ” có thai mới là lạ.

Cả nhà ba người cũng tiện đường ghé vào siêu thị, chào hỏi người sáng lập thương hiệu “Ngôi sao học tập”.

“Chị Tưởng, buôn bán phát đạt quá hả?”

“Nhờ phúc của tổng Giang, chị lên đời chạy cả BMW rồi, mở thêm ba chi nhánh ở ba trường đại học khác trong thành phố. Tiếc là chí hướng của chị nhỏ, không theo được tổng Giang làm ăn lớn.”

Tưởng Chí Hoa nhìn sang Phùng Nam Thư, nở nụ cười hoài niệm: “Bà chủ, lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh như xưa.”

Phùng Nam Thư mỉm cười dịu dàng: “Chị Tưởng, lâu rồi không gặp.”

“Cô tốt nghiệp xong là doanh thu cửa hàng tụt xuống rõ rệt luôn đó.”

Cô nàng phú nhị đại hồi đó cứ thấy cái gì là cặp đôi là mua, có liên quan đến Giang Cần cũng mua, đích thực là kiểu mua không cần suy nghĩ.

Hồi tổ chức cuộc thi, cốc trà sữa in ảnh Giang Cần chắc phải hơn nửa bị cô nàng mua về hết.

Từ năm 2013 đến nay, bà chưa từng gặp sinh viên nào hào phóng như vậy nữa.

Tưởng Chí Hoa cúi xuống nhìn Giang Ái Nam: “Bé bao nhiêu tháng rồi?”

“Tám tháng ạ.”

Tưởng Chí Hoa chu miệng làm mấy tiếng “bô bô bô” trêu chọc, bé con trợn tròn mắt nhìn, sau đó ngượng ngùng chui vào lòng Phùng Nam Thư.

Thấy cảnh này, bà không nhịn được bật cười, rồi quay sang Giang Cần: “Tổng Giang, siêu thị vừa nhập lô cốc bạn thân mới, có muốn mua một cặp không?”

Giang Cần biết bà định moi tiền, thản nhiên đáp: “Hồi trước đúng là bạn thân thật, mua cũng không sao. Nhưng sau bị Phùng Nam Thư lừa ‘mất đời trai’ rồi, nên không còn là bạn nữa.”

“Bạn cái gì mà bạn, cốc đôi, gối đôi trong siêu thị nhà chị, hễ dính đến tình yêu là cậu mua nhiều nhất. Ngay cả cái có chữ ‘vợ – chồng’ trên đó mà cậu cũng mua, ngu gì không biết đó là đồ cho cặp đôi.”

Giang Cần sắc mặt thay đổi: “Vượt ranh giới như vậy sao chị không nhắc em?”

Tưởng Chí Hoa bĩu môi: “Cốc với gối thôi còn được. Hai người còn mặc đồ đôi mỗi ngày, tay nắm tay ra ngoài dạo nữa kìa.”

“Phùng Nam Thư nói đó là đồ bạn thân mặc.”

Phùng Nam Thư chu môi giả bộ ngây thơ: “Tớ thật sự nghĩ đó là đồ bạn thân mà…”

Khóe miệng Giang Cần co giật: “Đấy, năm đó cô ấy chính là lừa tớ như thế đó.”

Tưởng Chí Hoa bật cười: “Vậy coi như có tình nhân đã thành quyến thuộc rồi ha?”

“Ừm, giống như nhặt được báu vật lớn nhất thế giới vậy.”

Giang Cần liếc sang Phùng Nam Thư, thấy hàng mi dài của cô được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, còn cô thì dán mắt nhìn bộ cốc đôi mới ra trên kệ hàng, không rời nổi.

Tưởng Chí Hoa xòe tay: “Bà chủ hình như thích lắm đó, mau mua cho người ta đi.”

“Ra trường rồi còn bị chị moi tiền, chị Tưởng à, chị đúng là vượt mặt 90% thương nhân cả nước rồi đó. Cả chú Mã trên Taobao còn chưa moi nổi đồng nào của em.”

Giang Cần móc điện thoại ra quét mã, mua thêm một bộ cốc đôi.

Thực ra Tưởng Chí Hoa nói không sai. Hồi đó anh và Phùng Nam Thư dùng cốc đôi, mặc đồ đôi, còn nắm tay dạo phố… thật ra đều là vì không muốn người khác theo đuổi cô vợ nhỏ của mình, nên mới âm thầm tuyên bố chủ quyền.

Hồi đó không dám thừa nhận, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như anh chưa từng chỉ xem cô là bạn. Từ đầu đã là thích.

Đúng lúc ấy, cô nàng phú nhị đại chọn xong bộ cốc, mở nắp ra nhìn rồi nở nụ cười lười nhác như mèo cam.

Giống lần trước với chiếc bình giữ nhiệt, cái cốc lần này cũng khắc chữ “vợ uống nước”.

Rời khỏi siêu thị trong trường, Giang Cần và Phùng Nam Thư ghé thăm hiệu trưởng Trương và giáo sư Nghiêm.

Hai ông cụ không biết họ sẽ tới, đang ngồi trong văn phòng uống trà đánh cờ, khi cửa bị đẩy ra liền ngẩn người, như thể quay về hai năm trước, khi Giang Cần chưa tốt nghiệp, ngày ngày dẫn “trái tim bé bỏng” của mình tới chơi cờ.

Nhưng khi thấy Giang Ái Nam trong lòng Phùng Nam Thư, nghe tiếng bập bẹ non nớt vang lên trong văn phòng, hai người mới hoàn hồn, thầm nghĩ thời gian đã trôi qua, thằng nhóc này giờ có cả con rồi.

“Sao hai đứa không báo trước một tiếng?”

“Về Lâm Xuyên có chút việc, tiện thể ghé thăm hai thầy, cho hai thầy nhìn thấy bảo bối nhà em – Giang Ái Nam.”

Trương Bách Thanh đứng dậy: “Bé con nhà cậu lớn vậy rồi hả? Mau đưa cho ông nội bế nào.”

Giáo sư Nghiêm chen lên trước: “Đợi đã, tôi bế trước!”

Hai ông già giành nhau bế Giang Ái Nam, suýt nữa cãi nhau to.

Giang Ái Nam tròn mắt nhìn hai ông, hai tay vỗ vào nhau bôm bốp.

Giang Cần liếc mắt: “Đánh đi thầy hiệu trưởng, con gái em thích xem!”

“Xí, thằng quỷ, đầy tháng không mời tụi này?”

“Thật ra cũng không tổ chức đầy tháng gì to tát cả.”

Phùng Nam Thư bế con gật đầu: “Đầy tháng chỉ ăn cơm gia đình, còn tiền mừng thì anh trai gom được kha khá rồi.”

Giáo sư Nghiêm đưa tách trà cho Phùng Nam Thư, hỏi: “Lần này về Lâm Xuyên làm gì?”

“Pingtuan vừa mở thị trường nước ngoài, em muốn thử xem có thể đưa một số thương hiệu ẩm thực và bán lẻ ở Lâm Xuyên ra quốc tế không.”

“Việc này… không nhỏ chút nào đâu.”

Giang Cần gật đầu: “Làm thật thì đúng là không dễ, nhưng cũng phải thử. Bao năm nay đều là thương hiệu nước ngoài thống trị thị trường trong nước. Mua cái bồn cầu cũng phải sang Nhật, thật vô lý.”

Từ tháng tư, sau khi xác định kế hoạch ra biển lớn, keeta và thương nhân Lâm Xuyên đã bắt đầu một loạt hoạt động mở cửa hàng và tiếp thị.

Đưa Hỉ Điềm tới Seoul, vịnh Marina, Bangkok, Tsim Sha Tsui!

Burger Hoàng theo sát phía sau, cùng nhịp, từng bước đuổi theo.

Chiến lược của Giang Cần rất rõ ràng, không làm toàn bộ thị trường.

Dù là Hỉ Điềm, Burger Hoàng, hay sau này là Tiên Hội Tiên Sinh và các thương hiệu đồ uống, thức ăn nhanh khác, anh yêu cầu tất cả tập trung toàn lực vào thị trường online.

Dịch vụ giao đồ ăn ở các quốc gia này còn rất mới, cạnh tranh chưa khốc liệt. Anh muốn tận dụng keeta, nhanh chóng đưa các thương hiệu này trở thành vua mới trong ngành giao đồ ăn.

Giống như ở Trung Quốc, nhiều thương hiệu trà sữa và thức ăn nhanh nổi nhờ giao hàng online, nhưng hiện diện offline lại không đáng kể.

Họ phải nhanh chóng nâng cao giá trị thương hiệu online, sau đó mở cửa hàng, đợi khi độ phủ đủ lớn thì dùng online để hỗ trợ lại offline.

Tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên.

Câu chuyện khởi nghiệp của Burger Hoàng bắt đầu lan truyền ở Singapore, Hàn Quốc, Thái Lan và Hong Kong.

Phiên bản tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Thái, chữ phồn thể, lần lượt ra mắt.

Người sáng lập Burger Hoàng thuở nhỏ mơ ước được ăn một bữa KFC, dành dụm cả năm mới thực hiện được, nhưng lại không ăn no. Từ đó thành bóng ma trong lòng.

Để xoa dịu bóng ma tuổi thơ, anh tạo ra Burger Hoàng, để mọi người với cùng số tiền có thể ăn đủ cả một con gà!

Nay, Burger Hoàng đã trở thành thương hiệu quốc tế hàng đầu, chính thức tuyên chiến với KFC!

KFC lập tức gửi thư luật sư tại bốn khu vực yêu cầu Burger Hoàng xin lỗi.

Nhưng Burger Hoàng tiếp tục tung khẩu hiệu và phối hợp cùng keeta ra mắt Thứ Năm điên cuồng, combo liên minh với Hỉ Điềm…

Khi tiền chi đúng chỗ, các tin tức mạng cũng đổi tông: “KFC kiện Burger Hoàng – thương hiệu quốc tế hàng đầu cùng cấp, Burger Hoàng vẫn cứng đầu không nhượng bộ”.

Ở mặt trận khác, một loạt túi nilon lan truyền âm thầm vào các cửa hàng offline.

Bao bì này có hai loại, một là chịu nhiệt tốt in logo keeta, còn lại là hàng dỏm in logo đối thủ.

Chiến dịch này như gió xuân thổi tới, keeta dữ dội xâm nhập thị trường châu Á.

Ngày 13 tháng 5, một nhà ba người ở Lâm Xuyên đã hơn một tháng, thúc đẩy các thương hiệu địa phương nhập cuộc, cuối cùng có thời gian quay lại Thượng Hải.

Nhưng ngay lúc họ chuẩn bị rời đi, tài xế của Trương Bách Thanh phóng xe chở ông và giáo sư Nghiêm chạy như bay, mất mười một phút tới tận nút giao cao tốc, vẫn không đuổi kịp, chỉ biết nhức đầu.

Giang Cần đi rồi, nhưng để lại một món “quà”.

“Đã hai giờ bốn mươi lăm, chắc chắn lên cao tốc rồi.”

Giáo sư Nghiêm đứng ở lối vào cao tốc, nhìn dòng xe ra vào, lắc đầu.

Trương Bách Thanh liếc nhìn ông: “Giờ làm sao?”

“Lúc trước là ông đòi đó nhé, giờ được rồi còn không chịu?”

“Thì tôi chỉ đùa thôi mà, ông biết rồi đấy, tôi làm hiệu trưởng bao năm, luôn chính trực liêm khiết!”

Giáo sư Nghiêm liếc ông: “Nghe như đang mượn lời tôi vậy.”

Trương Bách Thanh nhìn hai chiếc chìa khóa biệt thự trong tay, đầu tóc dựng đứng: “Biệt thự ở Thượng Hải, thế này có tính là nhận hối lộ quy mô lớn không?”

“Chắc là không đâu, tụi mình với Giang Cần không có lợi ích qua lại gì, là tặng tự nguyện, hợp pháp mà.”

“Nhưng ai mà tin là tự nguyện? Ông tin không?”

“Tôi tin.”

Trương Bách Thanh ngẩn người, rồi đưa ra một chìa khóa: “Vậy ông một cái, tôi một cái nhé?”

“Cái này…”

Giáo sư Nghiêm do dự: “Ông cũng biết tôi không có gia đình, vẫn sống trong trường, nhu cầu nhà ở không nhiều. Hay là chìa cứ để ông giữ, đợi tôi nghỉ hưu rồi tính?”

Trương Bách Thanh: “?????”

《Hai cái đều là của ông, tôi chưa từng đụng vào》

《Không phải tôi không cần, là đợi hết sóng gió rồi tính tiếp》