Chương 734: Lâm Xuyên, lâu ngày gặp lại
Pingtuan phát triển như vũ bão ở nước ngoài, thứ nhất là chuẩn bị kỹ càng, thứ hai là kinh nghiệm phong phú, thứ ba là vốn dồi dào, thứ tư là chiêu trò trơn tru.
Vì vậy, sau khi keeta chính thức lên sàn ứng dụng, chiến dịch quảng bá ở nước ngoài cũng bắt đầu.
Tuyển tài xế giao hàng, mời gọi đối tác, phát động khuyến mãi, keeta vừa mới xây dựng liền lấy khu thương mại trung tâm và các tòa nhà văn phòng làm điểm trọng yếu, bắt đầu lan tỏa khắp nơi.
Cùng lúc đó, nhân lúc trời xuân nắng đẹp, gia đình ba người nhà Giang Cần rời Thượng Hải đến Lâm Xuyên.
Từ sau khi tòa nhà của Pingtuan ở Thượng Hải đi vào hoạt động, Giang Cần rất hiếm khi quay lại đây. Sau đó lại cưới vợ, sinh con, rồi đến vài trận chiến thương trường đã chiếm hết thời gian của anh. Lần này trở lại, anh mới bàng hoàng nhận ra mình đã xa thành phố này quá lâu rồi.
Và chỉ trong vài năm, tốc độ phát triển của Lâm Xuyên đã tăng vọt.
Bởi vì nơi đây có thương hội Lâm Xuyên và quỹ Tử Đàn Hoàng.
Từ năm 2013, các nhà khởi nghiệp khắp nơi trong nước đều đổ về đây. Khu phát triển năm 2008 vẫn còn hoang vu, giờ đã là chốn nhà cao tầng san sát.
Qua cửa kính xe nhìn ra, xe sang chạy đầy đường, người đi bộ mặc đồ sang trọng, phong cách chẳng kém gì mấy thành phố lớn.
Giang Cần còn bị mấy tấm biển cho thuê nhà bên đường dọa cho nhảy dựng, giá thuê ở Lâm Xuyên giờ tăng vùn vụt khiến anh không khỏi líu lưỡi.
“Hồi xưa người ta nhắc đến Lâm Xuyên là nghĩ ngay đến khoáng sản, công nghiệp, ô nhiễm, không khí tệ.”
“Nhưng mấy năm gần đây, nhắc tới Lâm Xuyên là nhắc đến thương nghiệp, internet, lương cao.”
“Dĩ nhiên, tấm danh thiếp sáng chói nhất của Lâm Xuyên vẫn là Pingtuan, là Giám đốc Giang.”
“Hồi đó khoáng sản bị quốc hữu hóa, sản lượng khai thác bị siết chặt, nhiều người phải ra ngoài kiếm sống, giờ thì Lâm Xuyên đã thành hình mẫu cho thiên hạ.”
“À mà điểm chuẩn của đại học Lâm Xuyên năm nay lại tăng nữa đấy, đứa cháu bên vợ tôi suýt nữa thì rớt.”
Lưu Hỷ Lượng của chuỗi cửa hàng Burger Hoàng nghe tin Giang Cần đến, sáng sớm đã đứng đợi trên tuyến đường nhất định phải đi qua. Giờ ngồi ghế phụ, anh không ngừng giới thiệu tình hình phát triển của Lâm Xuyên cho Giang Cần.
Theo lời anh ta thì hôm nay đến đây là để làm hướng dẫn viên cho Giám đốc Giang.
Lưu Hỷ Lượng không nổi tiếng trên mạng, người biết đến anh ta cũng không nhiều, nhưng Burger Hoàng của anh ta thì giờ là chuỗi đồ ăn nhanh lớn thứ hai cả nước.
Năm xưa, anh ta từng đem Burger Hoàng ra so kè với KFC, hiện tại cũng chỉ còn kém về số lượng cửa hàng.
Vậy nên có thể làm hướng dẫn viên cho anh ta chỉ có mỗi Giang Cần, không phải vì thân phận, mà là vì tình nghĩa.
Sau đó, chiếc Maybach chạy đến thương hội Lâm Xuyên, từ từ tiến vào trong sân.
Mấy nhân viên ở cổng đều dán mắt vào cửa kính nhìn vào trong, ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Từ sáng sớm, cổng thương hội Lâm Xuyên đã lác đác xuất hiện siêu xe các kiểu, mấy vị đại lão thương giới vốn khó gặp đều tụ hội đông đủ, đúng là một phen long trọng.
Những nhân viên không được thông báo thì đoán già đoán non, tò mò kéo dài cả tiếng đồng hồ, cuối cùng giờ đã có câu trả lời.
Lúc có người tiến lên mở cửa xe, Giang Cần là người đầu tiên bước xuống, Phùng Nam Thư bế con gái theo sát sau lưng.
Dưới ánh nắng rực rỡ, gia đình ba người trông cứ như ảnh bìa phim truyền hình Hàn Quốc.
“Bảo sao tình hình hoành tráng thế, thì ra là Giám đốc Giang đến.”
“Còn có cả bà Giang nữa.”
“Trời ơi, ngoài đời bà Giang xinh vậy á? Tôi cứ tưởng là filter app chỉnh ảnh.”
“Có con rồi mà nhìn vẫn như thiếu nữ vậy?”
Những lời bàn tán râm ran vang lên, Giang Cần dắt tay Phùng Nam Thư, dưới sự vây quanh của mọi người tiến vào phòng họp của thương hội Lâm Xuyên.
Lần này anh đặc biệt từ Thượng Hải về Lâm Xuyên chủ yếu là vì chuyện của keeta.
Pingtuan đang phát triển mạnh ở thị trường quốc tế, cần thêm sức mạnh từ thương hiệu đồng hành. Mà Lâm Xuyên lại có vài thương hiệu rất phù hợp với bước đi của Pingtuan ở nước ngoài, ví dụ như Hỉ Điềm và Burger Hoàng.
Hiện tại, kế hoạch mở rộng ra nước ngoài của Hỉ Điềm đã lên giấy trắng mực đen, công cuộc tìm vị trí cửa hàng cũng đang tiến hành. Nên chuyến đi này của Giang Cần là để tham khảo ý kiến từ các thương hiệu đó.
Đưa trà sữa ra nước ngoài, cho bọn nước ngoài nếm thử hương vị Trung Hoa.
Đám kim chi, nước súp tráng nồi gì đó, không ngon thì khỏi ăn luôn đi…
Nghe xong câu đó, mọi người trong phòng họp không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác như một đợt phát tài nữa sắp ập tới.
Năm xưa, các thương hiệu nội địa của Lâm Xuyên chính là nhờ theo chân Pingtuan mới vươn ra toàn quốc. Nhớ lại thời kỳ tăng trưởng đột phá ấy, ai mà không hoài niệm cho được.
Nếu dựa vào sức mình để làm thị trường nước ngoài, thật sự là không tự tin. Nhưng mà theo chân Pingtuan thì khác hẳn, bởi chiêu trò của Giám đốc Giang quá trời luôn ấy!
Anh có thể bỏ ít tiền nhất mà làm ra hiệu quả lớn nhất.
Cuộc họp kéo dài từ mười giờ đến mười hai giờ, các thương hiệu được gọi tên đều tích cực hưởng ứng, danh sách đợt đầu đi nước ngoài cơ bản đã được xác định.
“Sau này, đội vận hành keeta sẽ liên hệ chi tiết với mọi người để thống nhất kế hoạch quảng bá và phát triển.”
“Cũng không cần căng thẳng đâu, ngoại trừ khu cảng thì ba khu còn lại đều là nước ngoài, nhưng diện tích cũng chỉ như một tỉnh của mình, hét ở đầu đông thì đầu tây nghe thấy liền, quảng bá không khó đâu.”
“Lấy Burger Hoàng làm ví dụ, ra nước ngoài thì cứ chê KFC đắt mà nhỏ là xong.”
“Lúc đầu gây war, sau thì xin lỗi công khai, bảo là hiểu lầm thôi.”
“Đối mặt truyền thông thì nói là thương hiệu fastfood đẳng cấp quốc tế như nhau, Burger Hoàng đã cúi đầu khiêm nhường.”
Giang Cần nói đến đây còn suýt bật cười, thấy mình muốn tự đi cắt băng khánh thành cho cửa hàng Burger Hoàng ở nước ngoài mất.
Lưu Hỷ Lượng nghe xong thì phấn khích ngay: “Hiểu, chiêu này là tôi rành nhất!”
Sau cuộc họp, Giang Cần đưa vợ con lên xe, tới thăm Đại học Lâm Xuyên.
Mùa xuân, đại học Lâm Xuyên tràn ngập ánh nắng tươi tắn. Cột cổng trường bên phải in bóng dài loang lổ trên mặt đất.
Trước cổng, sinh viên ra vào tấp nập, nhưng khác với khi bọn họ còn đi học, sinh viên giờ đi đường là cúi gằm mặt, mắt dán vào điện thoại không rời.
Giang Cần bước xuống xe, đứng trước cổng hồi tưởng lại, cảm thấy hồi đó mình đâu có dính điện thoại như vậy.
Vậy lúc ấy ánh mắt mình thường đặt ở đâu nhỉ?
Anh nghĩ một lúc, rồi ánh mắt chuyển dần, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô vợ nhỏ, nhìn đến ngẩn ngơ.
Có vài thứ lúc ấy không nhận ra, nhưng khi nhớ lại thì sáng rõ. Hồi đó hình như ánh mắt của anh, luôn luôn ở trên người cô vợ nhỏ.
Còn lúc này, Phùng Nam Thư đang bế con, thì thầm nhỏ nhẹ với con gái:
“Đây là trường của bố mẹ.”
“Bố con từng lừa mẹ làm bạn tốt suốt năm năm đấy, nếu không giờ con đã chạy lon ton khắp nơi rồi.”
Cô nói nhỏ nhẹ, nhưng bị Giang Cần nghe thấy, liền nhéo má cô một cái.
Bọn họ thuộc dạng vừa tốt nghiệp đã có con, nhưng theo lời cô vợ nhỏ thì, cô còn chê là mang thai muộn cơ.
Suốt ngày mơ mộng sinh con cho anh trai, vậy mà lúc đó vẫn đứng đầu chuyên ngành, đúng là tức chết người ta!
Phùng Nam Thư liếc anh một cái, mặt hiện rõ biểu cảm "em đâu có nói gì đâu".
Nhưng trong lòng cô nghĩ mình đâu có nói sai, nếu miệng anh mềm hơn tí nữa thì chắc cô còn chưa tốt nghiệp đã bầu rồi.
Tiểu Giang Ái Nhân lúc này thì đang vẫy vẫy tay, đôi mắt long lanh đầy tò mò nhìn cổng trường đại học Lâm Xuyên.
Con bé đã bắt đầu mọc răng, trên dưới mỗi bên hai cái răng sữa trắng như tuyết, y chang một con chuột nhắt dễ thương, không biết có phải nghe hiểu mẹ nói không mà cứ ê a hoài trước cổng trường.
Rồi ba người cùng bước vào trường, cùng nhau ôn lại những nơi xưa cũ.
Ký túc xá nữ sinh khoa Tài chính, đình đá ở hồ Vọng Nguyệt, ghế dài trong rừng phong.
Giang Cần cảm thấy những nơi này như có âm thanh phát ra vậy, trong đầu toàn là cảnh anh dắt, anh bế, anh cõng, anh hôn...
Phùng Nam Thư thì quét mắt qua từng góc, như thể trong lòng đang phát lại một bộ phim chiến thuật tình yêu ba mươi sáu chiêu.
“Chính ở đây, mình dụ anh ấy bế mình đó.”
Cô thì thầm tự nói một câu, cảm thấy mình thật sự là thiên tài, rồi chạy lon ton theo Giang Cần tới khu khởi nghiệp.
Hiện giờ khu khởi nghiệp đã không còn ai, vì hầu hết các dự án của Đại học Lâm Xuyên đều chuyển sang tòa nhà khởi nghiệp, chỉ còn phòng 207 và 208 được giữ lại, bên trong toàn là báo chí và kỷ vật về Giang Cần.
Dưới sự hướng dẫn của quản lý, ba người cùng tham quan, khiến Giang Cần xem đến chậc lưỡi, thầm nghĩ đúng là thành khu di tích rồi.
Phùng Nam Thư thì liếc sang góc mà lần đầu tiên bị người ta... ăn chân, mặt khẽ ửng hồng.
Giang Ái Nhân thấy ảnh trong phòng trưng bày, như thể nhận ra ba mình, lại bắt đầu ê a, ngón tay trắng nõn chỉ lung tung trước ảnh.
“Con bé hình như biết đó là ba.”
“Tất nhiên rồi, con gái mình là cô nhóc lanh lợi mà.”
Giang Cần đưa một ngón tay ấn nhẹ xuống ngón tay con, bé con không chịu thua, lại giơ lên, còn đá chân cái nữa, sau đó chui vào lòng mẹ nhào tới nhào lui.
Tuy còn nhỏ, nhưng mấy động tác và biểu cảm nhỏ của con bé đúng là bản sao của Phùng Nam Thư, vừa đáng yêu vừa kiêu kiêu, lạnh lạnh một chút.
“Cao Quảng Vũ đáng chết thật, cậu ta đừng hòng có con trai!”