Nhẹ nhàng, một đóa hoa bách hợp trắng tinh khôi rơi xuống trước mắt.
Phòng Hội học sinh sau giờ tan học, dưới ánh nắng chiều tà.
Bên cạnh bức tường là một chiếc tủ bốn ngăn, một trong số đó có dán nhãn 'Namiki'. Tôi nhặt vật vừa rơi ra từ bên dưới ngăn tủ đó lên.
Chính xác hơn, đó là một phong bì được in hình hoa bách hợp trắng. Lật qua lật lại xem xét, trên đó chỉ ghi tên người nhận, không có tên người gửi.
Tôi mở phong bì có ghi dòng chữ 『Gửi Namiki Kazuha』 bằng nét chữ nắn nót như in, rồi rút tờ giấy bên trong ra.
「Tôi thích cậu」
Dòng chữ đập vào mắt khiến tim tôi đập thịch một tiếng.
Đây, đây là... thư, thư—
「Thư th-thư, thư, thư tình...!」
Vì quá chấn động mà toàn thân run rẩy, đến cả từ 『thư tình』 cũng nói không nên lời...!
「Kazuha, điện thoại của cậu đang rung kìa.」
Người lên tiếng với tôi, lúc này đang run lên bần bật, là Kyo – cô gái có mái tóc dài chấm eo được tỉa layer mang lại ấn tượng lạnh lùng. Cô ấy vẫn cúi đầu xử lý tài liệu, mặt không đổi sắc nói.
「Không phải điện thoại! Là Hacchi đang run thì có! Sợ quá đi!」
Người dùng đầu ngón tay sơn màu tím chán ghét chỉ vào tôi là Kanoa – cô gái có mái tóc hai bím màu trà sáng được uốn xoắn ốc, toát ra khí chất của một gyaru chính hiệu.
「Ể? Iha-chan bị bệnh à!? Cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?」
Cô gái lo lắng ngó đầu sang nhìn tôi là Saki. Theo chuyển động của cô, bím tóc buông xuống từ hai búi tóc củ tỏi khẽ đung đưa.
Giữa tôi vẫn đang run rẩy không ngừng và ba người đứng nhìn từ xa, một khoảng lặng kỳ quái trôi đi.
「...Ừm, Kazuha, có chuyện gì vậy?」
Sau khi ba người nhìn nhau, Kyo, với vai trò đại diện quen thuộc trong những tình huống thế này, lên tiếng hỏi.
「C-Cái này, tớ tìm thấy trong ngăn kéo của mình—」
Cơn run rẩy cuối cùng cũng lắng xuống, ngay khi tôi giơ lá thư lên định cho mọi người xem, một cú sốc như điện giật lại chạy dọc toàn thân. Thấy tôi lại run lên, cả ba người họ đồng loạt lùi lại như bị dọa sợ.
Phòng Hội học sinh thường ngày đều khóa cửa. Về cơ bản, sau giờ học, thành viên Hội học sinh sẽ đến phòng giáo viên mượn chìa khóa để mở. Dĩ nhiên, học sinh không phải thành viên thì không thể mượn được chìa khóa.
Hơn nữa, để đối phó với những vị khách đột xuất trong thời gian hoạt động của Hội, có quy định rằng phải có ít nhất một thành viên ở lại phòng. Nói cách khác, việc lẻn vào mà không bị thành viên nào phát hiện là không thể.
Từ đó suy ra, chỉ có một kết luận duy nhất.
Người có thể bỏ lá thư vào phòng Hội học sinh, chính là một trong ba thành viên đang giả vờ không biết gì mà nhìn tôi đây...!
「Kazuha, lá thư đó sao vậy?」
「Gì thế gì thế, thư tình gửi cho Hacchi à? Sến súa quá đi!」
「Nhưng trông Iha-chan có vẻ bối rối, biết đâu lại là thư đe dọa...?」
Đối mặt với ba phản ứng hoàn toàn khác nhau của họ, tôi cũng rơi vào hỗn loạn.
Bởi vì, tuy mọi người đều tỏ vẻ như lần đầu thấy lá thư này, nhưng người gửi lại đang ở ngay trong số họ, đồng nghĩa với việc có ai đó đang giả vờ không biết... Chuyện này, chuyện này...!
Càng nghĩ sâu, bí ẩn và hoang mang lại càng trở nên khó hiểu.
Trong trạng thái quay cuồng vì có quá nhiều thông tin ập đến, tôi chỉ vào ba người họ và hét lớn.
「C-C-Các cậu, rốt cuộc thì ai trong mấy người là người thích tôi chứ hả——!?」