Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

10 10

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

42 12

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8486

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 1907

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4774

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

378 1530

Tập 01 - Chương Phụ: Máy bay giấy

Tôi và Kazuha gặp nhau lần đầu ở trường mẫu giáo.

Bây giờ nghĩ lại đến chính mình cũng thấy ngượng, tôi lúc đó luôn rụt rè, động một tí là khóc, là một đứa trẻ chỉ biết thu mình trong góc.

Hôm đó, bị người ta giật mất cuốn truyện tranh đang xem, tôi đang một mình thu mình trong góc lớp khóc thút thít thì đột nhiên có thứ gì đó vèo một tiếng lướt qua trước mắt.

Trong tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, xuất hiện một chiếc máy bay giấy.

Tôi bất giác đưa tay ra bắt, nhưng chiếc máy bay giấy lại khéo léo né tránh đầu ngón tay, nhẹ nhàng đáp xuống không xa.

Cùng với tiếng bước chân lóc cóc vui tai, một cô gái chạy tới. Cô ấy lướt qua người tôi đang co ro, nhẹ nhàng nhặt chiếc máy bay giấy đó lên.

「Vừa rồi, nó bay siêu đỉnh luôn đúng không!?」

Tôi đang ngây người nhìn, cô ấy đột nhiên quay lại cất giọng vui vẻ. Tôi hoảng hốt nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, mới nhận ra cô ấy đang nói chuyện với mình.

「Ừ-ừm… bay, xa quá…」

Tôi lắp bắp trả lời, cô ấy liền đắc ý cười hì hì.

「Đúng không! Tớ chắc là có năng khiếu đó!」

「N-Năng khiếu gì cơ…?」

「Dĩ nhiên là năng khiếu làm phi công rồi.」

「…………」

「…………」

Cô ấy trả lời một cách nghiêm túc, không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười, "phụt" một tiếng bật cười.

「Ể—! Sao lại cười!?」

「V-Vì…」

Một khi đã cười là không thể dừng lại, tôi cười đến gần như không thở nổi, đồng thời thầm nghĩ:

Chỉ vì một chiếc máy bay giấy bay được xa, mà đã tin chắc rằng mình cũng có thể bay lượn trên bầu trời xanh, sự tự tin ấy.

Đó là thứ mà tôi mãi mãi không thể có được, một thứ lấp lánh chói lòa.

Từ khoảnh khắc đó, trong lòng tôi, cô ấy đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt.

Kể từ đó, mỗi khi tôi một mình thu mình trong góc—đặc biệt là lúc khóc—Kazuha luôn đến bên cạnh tôi.

「Mi-chan sao vậy? Có ai bắt nạt cậu à?」

「Kazuha-chan… máy bay tớ gấp… bị họ làm hỏng rồi…」

「Vậy à… thôi đừng khóc nữa. Có muốn chơi cùng tớ không?」

Mỗi khi cô ấy nở nụ cười như vậy với tôi, nước mắt của tôi lại tự nhiên ngừng rơi.

「…Ừm.」

「Vậy… đợi nhé, tớ đi lấy giấy gấp mới, chúng ta cùng gấp nào!」

「Ừm!」

「Tớ sẽ gấp cho Mi-chan thứ cậu thích nhé. Cậu muốn gì nào?」

「Ừm… máy bay giấy.」

「Ể—đơn giản vậy thôi à? Tớ còn biết gấp những thứ đáng yêu hơn đó? Ví dụ như mèo con chẳng hạn.」

「Máy bay giấy là được rồi.」

「Biết rồi biết rồi. Vậy chúng ta qua bên kia gấp nhé.」

Kazuha luôn như vậy, dịu dàng và tự tin nắm lấy tay tôi, một đứa trẻ luôn do dự.

「Mi-chan không có tớ là không được nhỉ.」

「Ừ-ừm…」

Tôi cũng tham lam sự dịu dàng ấy, luôn chờ đợi cô ấy đưa tay về phía mình.

Thế nhưng, nếu cô ấy không chủ động đưa tay ra, bóng lưng ấy lại trở nên xa vời.

Khi tôi một mình im lặng chơi đùa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn thấy bóng lưng Kazuha đang vui vẻ chạy giỡn cùng những đứa trẻ khác—khoảnh khắc đó tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Kazuha và tôi, là khác nhau.

Nếu mãi mãi chỉ thu mình trong góc chờ đợi, bóng lưng của cô ấy cuối cùng cũng sẽ dần đi xa.

Giống như chiếc máy bay giấy cô ấy đã phóng đi ngày hôm đó, cuối cùng cũng sẽ lướt qua đầu ngón tay tôi, bay đến một nơi xa xôi không bao giờ có thể chạm tới.

Vì vậy tôi phải thay đổi, không thể chỉ dựa vào sự dẫn dắt của cô ấy, để không bị bỏ lại.

Chính vì thế, tôi nhận ra—không thể chỉ được cô ấy nắm tay dẫn đi, nếu không muốn bị bỏ lại, bản thân mình phải thay đổi.

Đừng mãi mãi đuổi theo một bóng lưng, một ngày nào đó, phải đi song song bên cạnh.

Vì vậy, tôi đã lập một lời hứa.

「C-Cái đó, Kazuha-chan…」

「Sao vậy?」

「────────」

Một lời hứa nhỏ bé nhưng vô cùng quan trọng.

Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn nhớ rõ.

Chỉ cần lời hứa này vẫn còn, tôi vẫn có thể tiếp tục cố gắng.