Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Frag.1: Nếu năm 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, thì cậu hãy chọn mình nhé. - Chương 1.13: Không Bao Giờ Chia Ly (13)

“Mình có nhiều lần yêu đương lắm, nhưng đa số cũng chóng tàn, có thể gọi là hẹn hò để chia tay cũng được đó.”

“Hẹn hò để chia tay…?”

“Cậu có biết không, trong số những người tỏ tình với mình, có những kẻ vẫn tự cao luôn cho bản thân mình là nhất dù có bị từ chối. Cho nên mình đã nghĩ đến chuyện hẹn hò với họ một khoảng thời gian ngắn, để họ nhận ra cả hai thực sự không xứng đôi với nhau, và sau đó có thể chia tay mà không gây bất kì khuất mắt gì cho những kẻ đó.”

“Chuyện đó thật sự ổn chứ?”

“Ừ, còn đỡ nguy hiểm hơn là phải từ chối trực tiếp mấy thằng tự cao đó. Thậm chí mình còn có một chiếc điện thoại riêng cho những vụ kiểu này, mình cho mấy kẻ khó chịu đó số điện thoại dự phòng, rồi nói dối rằng bố mẹ sẽ tịch thu điện thoại vào ban đêm để không cần phải trả lời những tin nhắn phiền phức đó.”

“Nghe hay vậy”

“Không hay như cậu nghĩ đâu, mình đã chịu một áp lực rất lớn vì không thể đi chơi với Yuu trong khoảng thời gian đó, và nếu cái rắc rối đó trở nên lớn hơn thì ông anh mình cũng sẽ bắt đầu cằn nhằn, mình thực sự mệt lắm đó.”

Sinh ra đã làm người nổi tiếng cũng có cái khổ của nó, thật sự rất mệt.

Dù có chia tay sớm tới mức nào, tôi cũng không thể nạp ‘Vitamin Yuu’ của mình trong suốt 1 tuần.

Hơn nữa, Yuu hay trách tôi kiểu ‘Lại chia tay nửa sao? Cậu lúc nào cũng không giữ nổi một mối quan hệ vậy—‘ Nghe nó hơi khó chịu.

“Vậy, kể chuyện nãy giờ xong rồi đó, mình có thể khuyên cậu điều gì bổ ích không Enocchi?”

“Ừm.. thì là..”

Lựa chọn ngôn từ hết sức cẩn thận, Enocchi chầm chậm nói.

“Trong số những người đó, có bao giờ cậu nhận được một lời tỏ tình mà đối phương còn không biết mặt cậu không?”

“…Gì vậy trời?”

Điều này làm tôi thật sự bất ngờ, ‘trong số những người đó’ chắc cô ấy đang ám chỉ tập hợp những người tôi gọi là bạn trai cũ, haha. Tôi không nhớ hết tất cả họ, nhưng mà làm gì có ai tỏ tình mà không biết mặt. Khoan đã… Cái tình huống này nghe nó lạ lắm.

“Giống kiểu tình yêu trên mạng hả?”

“Không phải là người quen…”

Hả!? thậm chí không phải người quen, nghe giống tình đơn phương vậy, trường hợp này thì…

“À, giống giống diễn viên hay diễn viên hài hả?”

“Mình nghĩ có khi nó giống như vậy thật…”

“Mà thậm chí người ta còn không biết mặt cậu? Cái tình huống quái quỷ gì vậy?”

Càng nghĩ tôi càng lú, tôi bực mình đến mức muốn đánh vào lưng Enocchi cho hả dạ.

“Nói rõ ràng điều cậu muốn ra đi, được chứ?”

“Hự.. để mình cố.”

Tự đầu hàng bản thân, cuối cùng Enocchi cũng chịu đi thẳng vào vấn đề chính.

“Cậu biết gia đình mình có một cửa hàng bánh kẹo kiểu tây đúng không? Onee-chan mình nhất quyết lên thành phố, nên mình nghĩ tương lai mình sẽ tiếp quản cửa hàng ấy…”

Sao tự dưng lại đổi chủ đề từ tình yêu tình báo sang một cái câu chuyện nghiêm túc quá vậy.

Tôi yêu cái vẻ dễ thương và lúng túng trong giao tiếp của cô nàng, giống Yuu quá.

Nếu Enocchi là chủ đời tiếp theo của cửa hàng bánh, tôi quyết định rằng gia đình Inuzuka phải tiếp tục giữ mối quan hệ thân thiết với họ, đưa ra quyết định ngay lúc này luôn.

“Rồi sao nửa?”

“Khi mình làm bánh cũng mẹ, bà ấy thường bảo rằng ‘ngay cả người xấu cũng có thể làm được chuyện tốt, nhưng chỉ những người có trái tim nhân hậu mới để lại được dấu ấn tích cực trong lòng người khác’ Mình nghĩ là bà muốn bảo mình phải trở thành một người nhân hậu…”

À, Hiểu rồi, tôi hiểu được đa phần ý cổ muốn truyền đạt rồi.

“Vậy là cậu đã tìm được một người để lại ấn tượng lớn cho trái tim mình ha, mình đoán là mặc dù chưa gặp mặt người ta nhưng cậu đã trót yêu họ rồi đúng không?”

“Ư-Ừm.. kiểu kiểu vậy đó.”

Cô nàng liên tục đảo mắt lảng tránh và đôi gò má bắt đầu đỏ lên.

fu~fu mặc dù đang khá là nghiêm túc với câu chuyện đó, nhưng cái vẻ này của cô ấy dễ thương quá. Dễ thương như này có được cho phép không Enocchi ? Cô ấy dường như dễ thương hơn cả tôi luôn rồi.

Xin lỗi Yuu, mình nghĩ là có thể đẩy thuyền cho cậu ra khơi sớm, nhưng tình hình này có vẻ không khả quan lắm. Nàng thơ của cậu hình như có người khác trong tâm trí mất rồi.

Trong cái rủi có cái may, cậu còn quá trẻ con để nếm trái cấm tình yêu Yuu à. Hãy cùng tận hưởng tuổi trẻ cùng người bạn thân nhất này thật lâu nữa nhé!

Lúc tôi đang tự cười vì những câu trêu đùa Yuu trong tâm trí mình thì Enocchi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Mình không biết cậu ấy trông ra sao, nhưng mình linh cảm cậu ta ở rất gần đây.”

“Hả? sao cậu biết?”

“Vì cậu ta luôn hiện diện trong những tấm ảnh trên Instagram của cậu.”

Người đó trong ảnh Instagram của tôi á?

Đợi đã ? Là sao vậy ?

Chuyện này là sao ?

Mấy cái post trên Instagram của tôi dùng để quảng cáo phụ kiện hoa mà?

Làm gì còn ai trong ảnh nửa sao?

Cái này phải là truyện ma không vậy? Chờ đã tôi nhát mấy thứ như này lắm. Enocchi đột nhiên phun ra một câu truyện kinh dị như này là quá đáng lắm…

(--À, giờ thì tôi hiểu rồi.)

Người đó luôn ở gần đây, luôn ở bên cạnh tôi.

Enocchi không nhắc đến cụ thể là ‘cậu con trai trong ảnh’. Từ câu chuyện ban nãy, cô nàng thậm chí còn không biết mặt người ta.

Nhưng cô biết biểu tượng của người này, thứ đã đánh cắp trái tim cô.

“Ừ.. Enocci, sao cậu lại đột nhiên thú nhận với mình vậy. Mình còn tưởng cậu nói ghét mình mà. Ở trường cậu luôn tránh mặt mình mà…”

“…”

Enocchi từ từ nâng cánh tay trái lên.

Trên cánh tay ấy là chiếc vòng làm từ bông hoa ‘nữ hoàng bóng đêm’.

Loại hoa sẽ nỡ rực rỡ vào ban đêm, và lụi tàn vào đêm kế tiếp.

Theo ngôn ngữ của loài hoa, nó mang ý nghĩa ‘vẻ đẹp quyến rũ’, ‘tình yêu thoáng qua’, ‘chỉ một lần thôi, tôi cũng muốn gặp lại cậu’.

“…[YOU] ám chỉ Natsume-kun đúng không?”

Lời nói của Enocchi không phải là một câu hỏi, đó là một câu khẳng định, và tôi biết mình có chối bay chối biến cỡ nào thì cô nàng cũng giữ vững niềm tin vào trực giác của bản thân.

Tôi đã quá kiêu ngạo rồi.

Tôi đã cho rằng chỉ bản thân mình mới thấy được vẻ đẹp ở Yuu.

Tôi đã luôn ảo tưởng rằng đó là ‘vị trí đặc biệt’ chỉ dành cho riêng tôi, riêng mỗi mình tôi mà thôi.

Tôi đã nghĩ rằng sẽ không một ai có thể thay thế tôi trong lòng Yuu, và tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ điều đó ở Yuu.

Có lẽ quan điểm của tôi khi kiêu ngạo cho rằng mối quan hệ của mình và Yuu là thứ tồn tại cao nhất, nó chỉ là sự tự thoã mãn của riêng bản thân tôi mà thôi.