Hôm sau là thứ 7. Tôi không phải đến trường.
Sau khi hoàn thành ca sáng ở cửa hàng tiện lợi của bố mẹ, tôi đang trên đường hướng đến Aeon Mall, trung tâm mua sắm lớn nhất khu này.
…Nhân tiện mà nói thì, tôi hiện đang ngồi trong chiếc xế hộp đen bóng bẩy. Nước sơn của nó bóng loáng đến mức có thể dùng soi như một chiếc gương, nội thất thì toát lên vẻ sang trọng.
Nói thật thì cái ghế này thoải mái hơn giường của tôi gấp nhiều lần.
Ngồi sau vô lăng của chiếc xe sang trọng này là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài bảnh bao, mái tóc đen tuyền vuốt ngược đi kèm một cặp kính râm hàng hiệu.
Anh ta mang trên mình một chiếc áo polo đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, và đương nhiên chiếc quần jeans anh ấy đang mặc cũng là hàng hiệu nốt. Sở hữu một thân hình rắn chắc tuy tổng thể dáng người có hơi mảnh khảnh, phải chăng do người này từng là một con át chủ bài bộ môn bóng ném ở trường đại học.
Inuzuka Hibari.
Người anh thứ 2 của Himari. Một kẻ kì lạ với sở thích gọi tôi là ‘em rể’.
Anh ta đỗ xe trước cửa hàng tiện lợi vừa khít giờ tan ca của tôi. Kéo tôi lên xe mà không một lời báo trước.
Anh ta vui vẻ ngân nga một giai điệu. Tôi biết bài này, đây là ca khúc của Kana Nishino trình bày tại lễ hội ca nhạc Red and White năm ngoái.
“Nè, Yuu-kun. Dạo này ổn không?”
“Chào anh, Hibari-san. Lâu lắm mới gặp lại..”
“À, tại lâu lắm rồi cậu không đến nhà anh. Thiếu Vitamin Yuu quá nên anh mới mò đến đây tìm cậu.”
“Sẽ không tự nhiên lắm nếu em tham gia buổi tiệc sinh nhật riêng tư của gia đình đâu ạ…”
“Gần đây không phải cậu cứ đến Sushiro cùng Himari sao, ông anh rể này cũng cô đơn lắm đó”
“Tại anh luôn gọi mấy món sushi đắt tiền đó. Em không quen với đồ đắt tiền nên không thể cảm nhận được vị cùa nó, điều đó làm em thấy có lỗi lắm.”
“Hahaha, Anh thích cái tính thật thà của cậu.”
Tệ quá.
Cách anh ấy quy mọi thứ về tích cực khiến tôi hơi sợ.
Còn nửa, tôi đã bỏ lỡ thời cơ để phản bác vụ anh ta thản nhiên gọi tôi là ‘em rể’ mất rồi.
"Nhân tiện thì, Hibari-san, hôm nay anh định đưa em đi đâu vậy?
"Ơ? Himari chưa nói gì với cậu à?"
"Cô ấy chỉ bảo muốn đi chơi cùng em, nhưng không nói thời gian là lúc nào. Bố mẹ em cũng hết hồn khi đột nhiên có một chiếc xe nước ngoài đậu trong sân cửa hàng tiện lợi đấy."
"Xin lỗi nhé, tối nay anh sẽ gửi mấy món sushi từ cửa hàng mà anh hay lui đến, coi như để bù đắp cho cậu."
"Xin đừng, bố mẹ em suy nghĩ đơn giản lắm, anh mà làm vậy không khéo bố mẹ lại quyết định gả em cho nhà Inuzuka mất thôi."
"Ồ, nghe hay đấy, anh đang nghĩ sẽ gửi sushi cho bố mẹ cậu mỗi ngày đây."
"Anh có thể để ý tới cảm xúc của em gái anh một chút thôi được không?"
Ông anh này coi Himari chẳng khác gì công cụ biến tôi thành em rể của ổng. Tôi không rõ mình có gì hay ho mà ông ấy quyết tâm đến vậy nửa.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được Aeon mall, nằm ở trung tâm của thị trấn. Đối với người địa phương nơi đây đã trở nên quen thuộc đến mức không còn cảm nhận được sự đặc biệt ở đây nửa. Đôi khi đối với một số người, họ đến đây còn nhiều hơn số lần gặp mặt ba mẹ mình.
Hibari-san đỗ xe ngay cổng chính.
"Xong, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành."
"Hả? Hôm nay anh không đi cùng bọn em à, Hibari-san?"
Tháo cặp kính râm đắt tiền ra, để lộ đôi mắt đang sáng lấp lánh, điểm này không giống Himari chút nào.
"Anh còn phải chuẩn bị tài liệu để đánh bại mấy lão sếp già khó tính ở chỗ làm. Hôm nay anh muốn dành cả ngày để đi săn hàng anime với cậu lắm, nhưng làm nô lệ tư bản thì không thấy mặt trời."
Bỏ lại một câu chua chát xong Hibari đi mất.
...Anh ấy bỏ công đến rước tôi chỉ vì muốn gặp mặt tôi thật à?
Cái cách mà tôi không thể nắm bắt được liệu ảnh đang đùa hay nghiêm túc, giống y chang Himari. Tôi sợ quá.
"...Còn Himari đâu nhỉ?"
Có khi cô ấy gửi LINE cho tôi rồi chăng.
Khi đang mãi mê loay hoay với chiếc điện thoại ở trước cửa kính lớn nơi lối vào, tôi cảm giác vai mình được gõ nhẹ nhàng từ sau.
Quay người lại, tôi bắt gặp Himari.
"Nè, Yuu."
Cô ấy đang toả ra một bầu không khí không mấy thiện cảm, ngay cả khi đang nở nụ cười ngọt ngào trên môi.
Bầu không khí như thể đang nói thay lời cô ấy 'Hehe, mình mặc thường phục nhìn cũng cực kì đáng yêu đúng không, còn cậu thì sao? trông cậu nhếch nhác như vừa tan ca từ cửa hàng tiện lợi vậy. Cậu đang đánh giá thấp mình đúng không? Mình sẽ lấy mạng cậu'.
Đương nhiên là chiếc áo len quá cỡ, được thiết kế hở vai, và chiếc quần túi hộp cô ấy đang mang phụ hợp hoàn hảo với vẻ đẹp của cô nàng. Nhưng mà tôi làm gì có thời gian thay đồ khi bị ông anh của cổ đột ngột lôi lên xe như này.
"Yuu, mình nói mãi mà, phong cách bắt nguồn từ cách ăn mặc của cậu đó."
"Nếu vậy thì sao không để mình thở một chút? Hibari-san kéo mình lên xe, mình chẳng kịp làm gì luôn, kể cả ăn trưa."
"Chịu chú bé đần này, nói chuyện như vậy là dễ bị mấy cô nàng đáng yêu ghét lắm đó, biết không vậy."
"Mình biết cậu cực kì đáng yêu, nhưng mà đừng quan tâm tới vụ đó bây giờ nửa."
Rốt cuộc, Himari còn biết được đồ lót tôi màu gì mà. Mà nó không theo hướng bậy bạ đâu nha.
Có lần cô ấy xông vào lục tủ quần áo của tôi khi đến nhà chơi.
Nghiêm túc mà nói thì cô nàng này cũng là người đòi 'hôn thử' hôm qua, nên mấy hành động như vậy đối với cổ chắc cũng không phải là kì lạ.
"Đây là lý do mà cậu không sát gái đó."
"Nay cậu sao vậy, cứ bực bội mình mãi thế"
"Hôm nay chúng ta còn có thêm một vị khách mà, có phải đi chơi riêng đâu, cậu không biết sao?"
"Cái gì?"
Tôi đã không được kể về chuyện này, trong đầu tôi cứ nghĩ đây là một chuyến đi mua sắm như mọi ngày cùng Himari.
Cười khúc khích, Himari chỉ ngón tay về một hướng. Nhìn theo, tôi sửng người.
"Cậu không giỡn thật hả...?"
Người đang đứng ở hướng đó là Enomoto-san, cô gái tóc đen với vẻ đẹp trưởng thành.
"...Xin chào."
"Chào."
Chúng tôi chào nhau cực kì gượng gạo.
Việc cô nàng có mặt ở đây không thể nào là ngẫu nhiên được, không thể nào. Làm sao mà kế hoạch cuối tuần của bọn tôi lại trùng nhau một cách hoàn hảo như vậy được.
Tôi kéo Himari sang một bên, nhanh chóng dò hỏi tình hình.
"Ơ, vụ gì đây? sao Enomoto-san ở đây?"
"Ờ, cổ ở đây mà, vì hôm nay chúng ta đi mua sắm với Enocchi."
"Mình có biết tí tẹo gì về vụ này đâu!"
"Thì tại mình không nói cho cậu biết."
Người bạn thân nhất của tôi là kẻ tệ nhất quả đất...
Cô ấy thừa biết rằng nếu báo trước với tôi thì tôi sẽ xấu hổ và không đến.
Cái sự nhạy bén đó là một điều nguy hiểm trong mối quan hệ lâu dài của bọn tôi.
Ơ, Enomoto-san đang lườm tôi... Hay cổ đang nhìn tôi bình thường nhỉ?
Khó đoán quá, cô ấy có vẻ lúc nào cũng bực mình.