“Mà, Enomoto-san. Makishima hôm nay không đi cùng cậu hả?”
“…Shi-kun đang bận với câu lạc bộ của cậu ta rồi.”
“Vậy à, chắc vất vả lắm ha.”
“…Chuyện đó thì liên quan gì mình.”
“Phải ha.”
…Thái độ này là sao vậy, tôi nghĩ cô ấy đã cởi mở hơn từ lần trước rồi mà.
Bộ cô là NPC trong game mobile hả? Nội dung hội thoại được reset lại từ đầu khi bước qua ngày mới ấy.
Himari chen vào, hết nhìn cô ấy rồi lại liếc sang tôi.
“Vụ gì vậy? Không phải hai cậu đang hơi gượng quá sao?”
“Nhìn đi này, sự khó xử này là do cậu tập hợp mọi người mà không thông báo có ai tham gia đó. Himari thì dĩ nhiên biết trước rồi nên cảm thấy không sao là đúng, còn bọn mình khó xử lắm.”
“À, là vụ này sao, Enocchi biết trước mà. Kế hoạch ngày hôm nay là do Enocchi đề nghị đó.”
“…Vậy à?”
Đột nhiên Himari bị bịt miệng bằng cả hai tay.
Enomoto-san đang cưỡng chế ép cô nàng đến một góc nào đó.
"H-Hi-chan!"
"Xin lỗi mà, mình biết rồi! đừng kéo áo mình nửa!"
Sau đó họ hình như đang tổ chức một cuộc họp chiến lược âm thầm sau lưng tôi. Điều này khiến tôi có linh cảm xấu, và muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.
Một lúc sau, hai người họ đã quay lại.
Himari hắng giọng, bắt đầu cất tiếng nói bằng một giọng điệu trịnh trọng.
"Yuu, cậu đã chuẩn bị kế hoạch cho buổi chụp ảnh Instagram tiếp theo của chúng ta chưa?"
"Buổi tiếp theo à?"
Tất nhiên tôi biết cổ đang nói về mấy bài đăng trên Instagram để quảng cáo phụ kiện hoa từ tài khoản của cô ấy.
Nghĩ lại thì cũng đã gần 1 tuần từ khi chúng tôi chụp bức ảnh quảng cáo cuối cùng.
Cũng đã đến lúc bắt đầu nghĩ đến kế hoạch kế tiếp rồi.
"Thật ra thì mình chưa có kế hoạch gì trong đầu hết."
"Hehe, mình biết cậu lười, nhưng mà vậy không tốt đâu, chúng ta cần phải nổ lực vì sự nghiệp kinh doanh chứ."
"Nhưng bọn mình đã dùng hết số hoa mùa đông mất rồi, hiện tại là khoảng thời gian nghỉ ngơi để chờ thu hoạch lứa hoa mùa xuân..."
"Đó là lý do hôm nay chúng ta đến đây để tìm kiếm những ý tưởng mới. Một khi khoảng thời gian bận rộn đến thì bọn mình sẽ chẳng còn thời gian để suy nghĩ nửa. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể tạm mua thêm hoa ở cửa hàng mà.
Đó là ý kiến đúng, tôi cũng cần phải nghiên cứu về chủ đề 'lãng mạn' mà Sakunee-san đã gợi ý trước đây. Để chuẩn bị thay đổi cho đợt hàng tiếp theo của chúng tôi.
"Nhưng 'ý tưởng mới' ở đây là gì?"
"Phiên bản đặc biệt của những bức ảnh quảng cáo mọi khi chúng ta làm thì sao?"
Phiên bản đặc biệt?
Himari vỗ đôi tay và lanh lẹ chỉ tay vào Enomoto-san một cách đầy háo hức.
"Để xem! Lần đặc biệt này, Enocchi sẽ tạm vào vai người mẫu cho nhà thiết kế phụ kiện [YOU]"
Cái gì?
Tôi thật sự bị điều đó làm cho ngạc nhiên. Có phải cô ấy đã bỏ qua quá nhiều giai đoạn rồi không.
"Enomoto-san làm người mẫu? Tại sao? Mà cậu tiết lộ danh tính của mình à?"
"À, Cái đó là do Enocchi tự đoán ra được mà."
Cậu giỡn sao...
Khi tôi bắt gặp ánh mắt của Enomoto-san, cô ấy gật đầu nhẹ đầy tinh tế.
"....Tại mình thấy lạ khi cậu giữ nhiều phụ kiện hoa đến vậy."
"À, Mình hiểu rồi..."
Tôi không có gì để nói. Chơi với Himari nhiều quá nên tôi mất luôn tính cảnh giác với mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
....Mà, cũng có sao đâu. Dù sao tôi cũng không cố ý giấu nó.
Tương lai nếu tôi mở cửa hàng, thì bản thân tôi cũng phải đứng trực tiếp ở quầy mà.
"Nhưng tại sao lại bắt Enomoto-san làm người mẫu?"
"Bọn mình đã bàn bạc cùng nhau về cách trả ơn cậu vì đã giúp sửa lại món phụ kiện lần trước. Vì thế, mình đã nghĩ tại sao cậu không thiết kế phụ kiện cho một người mẫu khác ngoài mình để thay đổi phong cách? Yuu, cậu có phước lắm mới được cơ hội tán tỉnh cô nàng xinh đẹp này dưới hình thức làm phụ kiện trá hình đó."
Đừng có huých vào mình một cách vui vẻ vậy, mình chả biết nên thể hiện bộ mặt như nào đâu.
"Đúng không nhỉ? Enocchi"
"...!"
Enomoto-san gật đầu nhẹ thể hiện sự đồng ý.
...Tôi không hiểu gì hết, nhưng ít ra cô nàng không có vẻ bị ép buộc
Toàn bộ sự việc cứ diễn ra thuận lợi, nhưng mà Enomoto-san không khó chịu thì chắc cũng không có vấn đề gì.
"Thay đổi người mẫu có thể tăng thêm tương tác hả?"
"Chính xác, à mà mình cũng đã quyết định địa điểm chụp rồi nha, cửa hàng bánh nhà Enocchi đã đồng ý cho phép chúng ta chụp ở đó."
"Thật? Họ không thấy phiền à?"
"Mình đã xin phép mẹ Enocchi rồi. Bác ấy nói hai tuần nửa vắng khách hơn hiện tại nên là ok."
Himari quay sang nhìn Enomoto-san.
"Đúng hông Enocchi?"
"...!? Để mình gọi điện hỏi mẹ nhé."
Cô nàng vội vàng rút điện thoại ra... A, cổ làm rớt nó xuống sàn luôn."
"Enomoto-san, cậu ổn không vậy."
"Mình ổn mà. Chuyện này diễn ra mãi nên mình đã dán miếng bảo vệ màn hình rồi... Grrr. Hi-chan đừng có đưa ra mấy cái thông tin gây bất ngờ nửa."
Lầm bầm trong sự bực bội. Cô ấy bắt đầu gọi cho mẹ mình.
"...Nè, Himari. Thực ra cậu vẫn chưa được mẹ Enomoto-san đồng ý đúng không?"
"Hí hí, mẹ cổ mê mấy cái event kiểu này lắm nên chắc chắn không từ chối đâu."
Cái đó đâu phải vấn đề ở đây.
Enomoto-san nhìn luống ca luống cuống... A, trong lúc nói chuyện với mẹ, cô ấy đã nhẹ nhàng ra hiệu 'OK' bằng tay phải.
Hình như không sao rồi. Nhưng mà cho dù hai gia đình thân thiết đi chăng nửa, thì làm kiểu này cũng rất là quá đáng.
"...Himari, cậu đang hơi độc tài quá đó."
"Hả, Enocchi nhát lắm đó, nếu chúng ta cứ đợi cổ đồng ý thì sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng ngay."
"Thật sao? ý cậu là cơ hội gì?"
"Hehe, món quà bí mật dành cho cậu đó Yuu♡”
Nụ cười hoàn hảo của cô ấy đàn áp mọi sự phản đối.
Tôi có cảm giác cô ấy đang mưu tính gì đó rất nguy hiểm. Tôi muốn tự bỏ tiền túi ra bắt taxi về liền ngay bây giờ...
♣♣♣
Cái trung tâm mua sắm ở vùng quê này không có mấy thứ bắt mắt như rạp phim.
Tầng 2 lấp đầy bởi những quầy thức ăn, nhà hàng và cửa tiệm quần áo.
Ngoài ra còn có một khu vực tổ chức sự kiện bán những thiết bị y tế với giá tiền đắt đến nực cười.
Ở một góc nhỏ trên tầng 2.
Gần thang máy là một cửa hàng phụ kiện mà bọn tôi thường hay lui tới. Họ chủ yếu bán các mặt hàng cho phụ nữ và luôn có sẵn các loại phụ kiện.
Ở đó, chúng tôi đang vui vẻ mang Enomoto-san ra làm con búp bê thử phụ kiện.