Cơ thể tôi ướt như chuột lột khi phải chạy giữa trời mưa. Lẽ ra tôi nên quyết định vứt cái xe đạp ở lại và bắt xe bus về cùng Himari và mọi người…
Nhưng mà tôi có cảm giác mình không thực sự thích Enomoto-san, không phải vì cô ta là người xấu, có lẽ do tôi cảm giác cô gái ấy quá đáng sợ, hoặc cái vẻ đẹp mê người ấy làm tôi ngột ngạt khi phải ở cạnh cô….
Lần cuối cùng tôi nói chuyện với các cô gái khác ngoài Himari là khi nào nhỉ, chắc chắn tôi nhớ có một vài lần nói chuyện cùng các cô gái trong uỷ ban, nhưng mà nó chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao.
Trong lúc nghĩ vẫn vơ thì cuối cùng tôi cũng đã về được đến nhà. Đó là một ngồi nhà 2 tầng, nằm đối diện bên kia mặt đường là cửa hàng tiện lợi thuộc sở hữu của bố mẹ tôi. Tôi dựng xe đạp ngay cạnh nhà, mở cửa chính và bước nhanh về phía phòng tắm. Lúc ấy, bà chị thứ 3 của tôi, Natsume Sakura đột ngột xuất hiện từ phòng khách.
Trong số 3 người chị của tôi, cô ấy là người duy nhất ở độ tuổi sinh viên năm 3 nhưng không có nổi một mảnh tình.
Nhìn thấy tôi trong tình trạng ướt từ đầu đến chân, những nếp nhăn khó chịu xuất hiện trên mặt Sakura. ‘Rồi ai lau hành lang đây?’ có lẽ đó là điều mà chị tôi đang nghĩ.
“Yuu, bộ em không đợi chị mang khăn tắm tới được sao?”
“Tại em không nghĩ chị có ở nhà, Sakunee-san. Rồi ai đang trông coi cửa hàng tiện lợi khi chị đang ở đây?”
“Bố mẹ vừa thuê được một nhân viên bán thời gian, đừng nói nửa, mau chóng đi tắm đi, chị sẽ dọn dẹp chỗ này cho.”
Cảm ơn nhé.
Khi vào phòng thay đồ, tôi thấy có một quả bóng lông trắng mịn nằm cuộn tròn trong giỏ quần áo.
“Daifuku, mày ra chỗ khác nằm được không?”
Khi nghe tôi gọi, quả bóng lông trắng có chút cử động, 2 tai hình tam giác vểnh lên, cặp mắt mèo nhìn tôi chằm chằm.
Sau đó cất tiếng ngáp dài và tiếp tục cuộn tròn lại như thể không có gì xảy ra.
Con mèo này…
Không còn lựa chọn nào khác, tôi ném trực tiếp bộ quần áo ướt vào máy giặt. Kiểm tra thấy bồn tắm đã được bơm đầy nước nóng. Đội ơn, Sakunee-san. Tôi bắt đầu tắm rửa cơ thể sau đó ngâm mình vào bồn.
“Đây có phải là thiên đường…”
Suy nghĩ có nên đánh liều dùng lén muối tắm của Sakunee-san không.
Nhưng nếu dám làm điều đó thì chắc chắn tôi sẽ gánh chịu một trận lôi đình.
Hả!? Hình như Daifuku đang meo meo rất vui vẻ trong phòng thay đồ, âm thanh đó thể hiện sự vui vẻ theo đúng nghĩa đen luôn. Có lẽ là Sakunee-san mới bước vào đây mà.
“Chị để quần áo sạch ở đây nhé…”
“Được rồi, em cảm ơn.”
“Nhìn em có vẻ đuối vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
“Do em tập trung quá lâu để sửa phụ kiện hoa cũ thôi...”
“Ồ, sửa giúp Himari-chan à?”
“Không, là của một cô gái khác.”
… Ủa gì vậy?
Tại sao lại đột ngột im lặng đến vậy… Á! Đừng có tự tiện mở cửa phòng tắm chứ.
“Đừng có nói với chị là em đang tơ tưởng đến việc ngoại tình đấy nhé, nếu em dám làm Himari-chan khóc, thì em không thể thoát được sự trừng phạt của bà chị này đâu.”
“Em có làm gì đâu! Ngay từ đầu mối quan hệ của em với Himari chỉ là bạn bè thôi mà.”
“Có ‘bạn bè’ nào mà lao đầu vào giúp em bán phụ kiện hoa một cách không suy nghĩ như Himari không ?”
“Đó là sự thật mà! Em có làm được gì khác đâu.”
Bà chị tôi điên vì Himari rồi.
Đúng là sự đáng yêu và quyến rũ của Himari không phải là đồ trang trí mà.
Cô ấy quá hoàn hảo để ra mắt như một người bạn gái, tất cả bà chị của tôi dường như ưng cô nàng ngay từ lần gặp đầu.
“Chỉ là một cô gái quen với Himari thôi mà… Phụ kiện của cô ấy bị hỏng nên em đã sửa nó giúp.”
“Bộ em không làm mấy chuyện bình thưởng như đi Karaoke hay Bowling được sao?”
“Chị nói nhiều quá rồi đấy… ra ngoài đi, đóng hộ em cái cửa luôn…”
Trời lạnh quá.
Ngâm mình trong bồn chưa bao giờ là đủ.
“Hừ, rồi chị mày nói sai ở đâu?”
“Không cần đóng cửa cũng được nhưng sao chị lại vào đây!?”
“Chị cầm tắm cho Daifuku mà”
Quả cầu lông trắng đột nhiên bị Sakunee-san ôm vào người, nhảy dựng lên hòng trốn thoát.
Nhưng đã quá muộn khi đuôi của nó bị tóm lại, bị ném không thương tiếc vào chậu nước ấm, nó kêu lên ba tiếng meo meo đầy tội nghiệp.
…Tôi không biết nói sao. Nhưng vì bà chị tôi nhất định không chịu nghe đâu, cơ mà không thể đợi cho tôi tắm xong rồi mới mang con mèo vào đây tắm được ầ?
“Dù sao thì hôm nay em đủ mệt rồi. Cơ mà! Cái đó là dầu gội của em với bố hay dùng mà.”
“Đừng có mà ích kỷ mấy cái tiểu tiết nửa, nhưng mà không phải là tinh thần em quá yếu sao? Nếu như thế này thì sao mà em có thể nghĩ đến việc mở một cửa hàng riêng.”
“Cái chuyện đó quá đúng, em đầu hàng…”
…Chắc chắn rồi, chị nói đúng đến mức tôi không thể phản kháng.
Chà, nếu chỉ là công việc thu ngân hoặc hổ trợ khách hàng thì tôi có thể thuê nhân viên bán thời gian mà nhỉ.
Cơ mà thật sự là quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể đạt được một doanh số ổn định chỉ tự việc bán phụ kiện, một món hàng có xu hướng thay đổi rất nhanh theo thời gian.
Ngoài ra việc lắng nghe ý kiến của khách hàng cũng là một phần trong công việc của tôi, tôi không yên tâm khi giao nó cho người khác.
Vì vậy, tôi cũng phải tập luyện dần ở chốn đông người.
Khuôn mặt của tôi nhìn qua gương được đặt trong phòng tắm, vẫn phản ánh sự khó chịu như ngày nào.
Tôi cố cười như kiểu của Himari… Không được, nhìn kì quá.
Không ai có thể ngờ rằng một thằng với vẻ ngoài u ám, khó chịu như tôi có thể làm nên nhưng phụ kiện hoa vô cùng dễ thương.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu có Himari thực hiện công việc tư vấn khách hàng, như ngày hôm nay vậy. Nhưng tôi biết điều này sẽ không diễn ra mãi được.
Hiện tại, Himari chỉ hợp tác với tôi vì cô nàng không còn việc gì khác để làm.
Trong tương lai, nếu cô kết hôn hay gì đó đại loại vậy, có lẽ sự hợp tác này sẽ chấm dứt.
“Nhưng chị đoán là em cũng đã có những kinh nghiệm cần thiết ha?”
Sakunee-san nói điều đó với một vẻ mặt thanh thản, yên bình đến lạ. Trong khi Daifuku thì trở thành một cục lông hỗn độn, xơ xác. Nhìn sự tương phản giữa một mèo một người, tôi không thể giấu nổi nụ cười.
“Em không hiểu chị nói gì.”
“Thì gần đây em chỉ quanh quẩn bên Himari thôi đúng không? Điều đó làm cho thế giới quan của em trở nên một màu đó, biết chưa.”
“Cái ‘một màu’ là sao? Em đã tạo ra cực kì nhiều loại phụ kiện hoa để đảm bảo sự đa dạng dó nha…”
Hửm! tôi cảm giác bà chị đang xuyên thấu cơ thể mình bằng một ánh nhìn. Và rồi chị thở dài.
“…Trước đây chị không nhắc tới điều này vì không muốn em mất hứng. Nhưng mà hãy để ý đi, tất cả những phụ kiện em làm dạo gần đây đều na ná nhau, không có gì khác biệt hết.”
“Cái gì?”
Mấy lời đó như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Vô lý mà. Cho dù Sakunee-san cũng đã xem rất nhiều post của Himari. Nhưng mà để khẳng định một điều như vậy thì…
“Ý chị là sao? Em làm nhiều loại lắm, từ khuyên tai, vòng tay đến cả mấy vật dụng văn phòng phẩm như giấy note, chặn sách nửa…”
“Không phải là về hình thức, mà là về hình ảnh mà nó đang mang. Tất cả những thứ em làm đều không có gì đổi mới trong phong cách hay hay năng lượng, bầu không khí mà nó tỏ ra, tất cả đều như nhau. Giống như em đang nhốt mình trong ‘một khu vườn thu nhỏ tù đọng’ vậy, bộ em không nhận ra tâm trí mình sao?”
“…”
Tôi đã không nghĩ đến việc này.
Mà chờ đã, giờ tôi cũng cảm thấy có vẻ như chị ấy nói đúng.
Tất nhiên là các sản phẩm của tôi được quảng cáo thông qua Instagram của Himari.
Đó là lý do tại sao tôi muốn tạo ra những sản phẩm hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của Himari… Có phải đó là điều chị ấy đang muốn nói tới.
--------------------------------------
Trans: nếu các bạn có khó hiểu một chút thì mình sẽ giải thích đoạn này. Căn bản là ý bà chị đang bảo do main ở bên Himari nhiều quá nên thế giới quan chỉ xoay quanh Himari, mấy sản phẩm main làm ra hầu hết đều mang một phong cách, hơi hướng để hợp với Himari nên không có gì đột phá. => việc tiếp xúc với một đứa con gái khác là một trải nghiệm tốt cho main để đa dạng phong cách sản phẩm.