“Chị không nhắc đến điều này vì lo em sẽ nản lòng mà từ bỏ ước mơ của mình giữa chừng. Nhưng mà sự việc có liên quan đến Himari, chị nghĩ cũng nên tới lúc khiến em nhận ra rồi.”
Sakunee-san nhặt chiếc khăn tắm lên và bắt đầu lau người cho Daifuku, chú mèo nhỏ phờ phệt mất hết sức phản kháng chỉ biết nằm mặc cho số phận đẩy đưa.
“Em không nghĩ là mình cần thêm nhiều cảm xúc khác sao? Tạo thêm những món phụ kiện mang hơi hướng tình yêu nồng cháy hay nổi buồn sâu thẳm sau một sự việc đau lòng chẳng hạn?”
“Nhưng không phải bây giờ cũng bán rất đắt hàng sao…?”
“Đắt hàng? Doanh thu có tăng liên tục không? Doanh số bán ra có ổn định không hả? Tỷ lệ khách hàng quay lại mua lần hai là bao nhiêu? Không phải ai cũng mua lần đầu xong rồi sủi luôn sao?”
“Làm sao chị nắm được hết mấy thông tin này!?”
“Những thứ mà em và Himari đang làm trên Instagram chỉ góp phần tăng thêm danh tiếng cho Himari ở cương vị là một mẫu ảnh thôi. Một nàng thơ chốn làng quê như Himari mang phụ kiện của em đương nhiên sẽ kéo theo vô số người muốn sở hữu nó. Nhưng thực tế là người ta mua xong sẽ liền có suy nghĩ ‘cái này thực sự không hợp với tôi’ nó chỉ hợp khi mang lên người một cô gái có sức hấp dẫn ngang tầm Himari mà thôi.”
“Ư!”
Sakunee-san cực kì nhạy bén.
Bây giờ có thể chị ấy đang là đứa thất nghiệp. Nhưng từ lúc cao trung, mọi người đã xem chị như là một thần đồng ’10 năm có 1’.
Những thứ chị ấy nói ra chính là nguyên nhân dẫn đến cơn nhứt nhói trong thâm tâm tôi hiện tại.
Những dữ kiện mà chị đưa ra cũng không ngoại lệ, mặc dù tôi chưa tiết lộ, nhưng những gì chị ấy nói đều đúng nếu tôi xem lại chi tiết doanh thu bán hàng.
Phụ kiện hoa của tôi có rất ít khách hàng thân thiết. Phụ kiện là món đồ dùng một lần, nó không phải là thứ gắn kết lâu dài như một cuộc hôn nhân. Nó giống như một người tình đưa tình yêu toả sáng vào một khoảnh khắc duy nhất hơn.
Một cuộc vui không nên kéo quá dài, thay vào đó đổi sang một món phụ kiện loại khác sẽ là sự lựa chọn thông minh hơn.
Tôi đã luôn thuyết phục bản thân đó là lý do chúng tôi không có khách hàng thân thiết. Nhưng trên thực tế mớ lý thuyết đó chỉ là cái cớ che đậy cho sự thiếu sáng tạo của tôi.
“Em nhớ giao kèo của chúng ta chứ? Nếu trước 30 tuổi mà em không có nổi cửa hàng riêng cho mình, thì hãy ngoan ngoãn về tiếp quản cửa hàng tiện lợi của chúng ta. Em đã có thể từ chối lời đề nghị làm công chức của bố mẹ rồi, nên tối thiểu hãy giữ lời hứa mà thực hiện trách nhiệm của mình cho tròn.”
“Em nhớ mà, nhưng mà từ giờ đến khi đó chị trông coi cửa hàng tiện lợi giúp em được không?”
“Ừ, trong lúc đó thì mau mau đẩy nhanh tiến độ cưới Himari đi, chị mày quyết định sẽ nhận trợ cấp lương hưu từ em đấy. Nên chị muốn được chăm sóc bởi một em dâu dễ thương, dịu dàng khi về già.”
“Em không có hiểu ý chị muốn nói đâu, Sakunee-san…”
Đừng cố giao hết cuộc đời của mình cho một đứa con gái khác. Tôi không có đủ tư cách để nói câu này, nhưng đôi lúc Sakunee-san làm tôi thất vọng quá.
♣♣♣
Ngày hôm sau, khi giờ tan học vừa đến.
Lúc tôi đang chuẩn bị đồ về nhà, Himari nhanh tay giật lấy cái cặp của mình rồi chạy bám theo tôi.
“Nè, Yuu, hôm nay không có ý định làm gì hả?”
“Mình hơi mệt, nên chắc về nhà ngủ là khoẻ nhất, còn cậu ? không đi chơi với bạn cùng lớp à?”
Himari quay lại liếc nhìn lớp học.
Một số người từng mời cô ấy đi chơi trước đây vẫn còn ở trong phòng học.
“Hư, mình nghĩ là mình muốn về cùng Yuu.”
“Được mà, nhưng hôm nay về nhà nhé, không la cà đâu nửa đâu…”
“Vậy cho mình ngồi sau xe cậu nhé?♡”
“Được thôi, vậy mình sẽ dẫn bộ.”
Cả hai sánh bước nhau đến bãi đậu xe đạp, khi vừa rời khỏi cổng trường, Himari nhanh tay đặt cặp mình vào giỏ xe.
Cô nàng đứng trên trục bánh xe sau của xe đạp, đặt cả hai tay lên vai tôi.
“Đi thôi Yuu, géc gô!”
“…Himari, bộ cậu không thể đi đứng như một người bình thường được hả.”
“Ể? Không được đâu, mình không muốn đi bộ chút nào.”
“Bộ cậu không mệt khi đứng thẳng trên xe đạp kiểu vậy hả?”
“Hay là cậu đang muốn mình ngồi lên yên trước, rồi vòng tay ôm mình từ phía sau đây…”
“Thôi thôi, đứng yên vậy nhé, coi chừng ngã đấy.”
Cô ấy đang cố làm cái quái gì nhỉ? Xấu hổ chết mất. Khi tôi đang đẩy chiếc xe đạp có Himari trên đó chậm chậm tiến về nhà thì cô ấy ngân nga một ca khúc vui tai nào đó, rồi vỗ nhẹ nhẹ vào vai tôi.
“Himari, hình như cậu đang vui lắm hả?”
“Hehehe, tại cuối cùng thì mình mới có thể nhìn Yuu gần vậy đó.”
“Mình buồn ngủ lắm đó, đừng có lắc nửa, không là ngã sấp mặt hai đứa luôn giờ.”
Bình thường tôi sẽ không để ý mấy việc này, nhưng hôm nay thì khác. Tôi thực sự muốn về nhà ngay mà không có Himari ở đây nghịch ngợm.
“Mà nè Yuu, nay cậu ngáp lắm vậy?”
“Thì mình thực sự đang rất buồn ngủ mà.”
“Thức khuya hả? Hôm qua tụi mình có chơi game online với nhau đâu?”
“Mình đọc mấy cuốn truyện tranh ấy mà.”
“Thật sao? Nghe khó tin vậy, thường cậu chỉ đọc mấy bộ mà mình giới thiệu thôi mà?”
“Mình đang nghĩ về việc thu hẹp chủ đề cho phụ kiện hoa tiếp theo, mình nghĩ là có thể tham khảo được từ truyện tranh.”
“Ồ, thế chủ đề sẽ như nào?”
“…’Tình yêu nồng cháy’ và ‘nổi buồn sâu thẳm vì đau lòng’”
Tôi đoán được tình huống này, Himari cười rung cả xe, cô nàng vỗ vào vai tôi.
“pffhaaaa, cái gì vậy Yuu, sao nay có hứng thú với tình yêu vậy?”
Cô ấy thật sự đang cười nhạo chuyện này. Mà, nếu tôi là cổ chắc tôi cũng phản ứng y chang vậy.
“Thật ra thì Sakunee-san đã nói cho mình một số chuyện…”
Một câu chuyện dài.
Khi tôi hoàn thành việc kể lại những gì đã nghe từ Sakunee-san hôm qua, cô nàng gật gù ra vẻ đồng ý.
“Mình hiểu rồi. Những gì chị ấy nói cũng có phần đúng. Có một vài khoảnh khắc mình ước gì phụ kiện của cậu nó mang thêm một chút hơi hướng…. bạo.”
“B-Bạo...?”
“Nó như kiểu sẽ bùng nổ hơn, hoặc hoang dại hơn một chút á, mình không có ý nói sẽ hạ thấp chất lượng sản phẩm. Nhưng cái phong cách ‘học sinh danh dự’ nó sẽ khiến phụ kiện của cậu chỉ nhắm đến khía cạnh thanh lịch, mình nghĩ là vậy đấy.”
“Nói nghiêm túc đi Himari, cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
“Hahaah, Sakura-san nói mấy câu như vậy không có ác ý đâu, chắc cổ nghĩ đã đến lúc tiến lên bước tiếp theo rồi đó.”
“Ý cậu là sao khi nhắc đến ‘bước tiếp theo’?”
“Hừm, biết nói sao đây ta? Thay vì tập trung làm những món phụ kiện theo phong cách mà cậu thích, thì hãy bắt đầu lắng nghe xem khách hàng có nhu cầu về những món phụ kiện mang phong cách như thế nào. Cậu đang làm những thứ mà bản thân cậu nghĩ nó tốt, nó đẹp. Nhưng đó chính là nguyên nhân Sakura-san nói cậu đang bị trì trệ. Nếu cậu muốn thành công trong kinh doanh, thì hiểu được nhu cầu của khách hàng chính là chìa khoá. Việc thiếu khách hàng thân thiết chính là lý do khiến doanh thu cửa hàng lao dốc đó.”
“Mình hiểu rồi.. ra là như thế.”
“Cậu biết tình hình tài sản của nhà mình không nhỉ? Vài lần trong năm, đều có những người muốn ký hợp đồng thuê với gia đình mình để kinh doanh một cái gì đó mới mẻ, nhưng hầu hết đều phải dẹp tiệm trong thời gian ngắn. Dạo gần đây có một cửa hàng bán bánh sừng bò mới mở, nhưng họ chọn vị trí tệ quá.”
“Vị trí?”
“Ừ, cửa hàng nằm trên con đường gần trường sơ trung, họ thậm chí còn nghiên cứu giờ học sinh tan học và chuẩn bị sẵn bánh mới vào thời điểm đó. Nhưng mà…”
“…Mình hiểu rồi, cậu không thể nào duy trì một cửa hàng nếu chỉ nhắm vào tệp khách hàng là học sinh sơ trung được. Tài chính của học sinh quá ít.”
“Chính xác đó, mặc dù con đường đó có rất nhiều viện dưỡng lão và bệnh viện, nhưng nhu cầu tiêu thụ loại bánh này gần như rất thấp. Ngoài ra bên kia đường còn có một chi nhánh của chuỗi cửa hàng tiện lợi nổi tiếng.”
“…Gần đến nhà rồi.”
Cửa hàng tiện lợi nhà chúng tôi hiện đang kinh doanh khá tốt. Nhưng ai biết sẽ như thế nào nếu gần đó có những đối thủ cạnh tranh ác liệt như vậy.