(Với cái tốc độ này thì còn lâu Yuu mới có bạn gái nổi…)
…Đó cũng là lý do tại sao tôi ngạc nhiên khi Yuu tự mình tiếp cận Enocchi.
Điều còn ngạc nhiên hơn là Yuu có thể nói chuyện với gái lạ ngay từ lần đầu mà không đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Nếu tính phụ kiện hoa là nguyên nhân, thì nó vẫn chưa đủ thuyết phục.
Khi biết đối phương là Enocchi thì tôi mới hiểu được.
Cô ấy thật sự quá đẹp, sức hấp dẫn của Enocchi vượt xa những cô gái ở mức trung bình.
Không quá đáng đâu khi nói rằng cô ấy dễ thương số 2, đương nhiên là sau tôi rồi.
Nếu ‘khả năng miễn gái’ của Yuu đang là một rào cản trong các mối quan hệ, thì sự dễ thương của cô ấy đủ sức thổi bay điều đó.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng cũng chuẩn nửa, mặc dù hơi dễ hiểu nhầm cô nàng, nhưng cô ấy là một người tốt.
Ngay cả khi tôi chơi khăm cô ấy suốt ngày, cổ vẫn luôn tha thứ cho tôi, đó là lý do tôi luôn tìm được cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh cô.
Hơn nữa, việc xuất thân từ một cửa hàng bánh kẹo phương tây đã phú cho cô nàng cái kỹ năng nấu ăn thượng thừa.
Cô thực sự chính là mẫu cô dâu quốc dân.
(Có lẽ nào mùa xuân đã đến với Yuu)
Nhưng mà Yuu chỉ có vậy thôi… nói thẳng ra là anh chàng này không để bất cứ thứ gì lọt vào mắt ngoại trừ hoa.
Nếu xem như những thanh nam châm, thì hai người này cùng cực với nhau.
Một trong hai phải làm người chủ động, mối quan hệ này mới hy vọng có tiến triển.
Sự rung cảm của Enocchi dường như không được khổ chủ biết đến.
Cô ấy thực sự không thể nở nụ cười với người mà cô khó chịu, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
“…Hi-chan?”
Khi tôi đang tự gật gù, Enocchi lên tiếng gọi.
“Hả, xin lỗi nha, cậu gọi mình có chuyện gì?”
“Mình vừa kiểm tra lịch trình xe bus, chuyến tiếp theo sắp tới rồi đó.”
“Đúng rồi ha, vậy mình cùng về nhà đi.”
Cầm chiếc ô gấp của bản thân, hai chúng tôi tiến bước đến trạm chờ xe bus trước cổng trường. Đi chung ô với gái xinh. Hehe, mình thắng đẹp rồi, xin lỗi Yuu nha, mình cảm thấy ác với cậu lắm.
Cảm ơn đã chịu ướt và chạy về nhà một mình.
Hy vọng ngày mai Yuu không phát bệnh.
“Này, Hi-chan?”
“Sao vậy?”
“Nãy giờ cậu đã không nghe mình nói chuyện rồi, đang tơ tưởng gì vậy?”
“…Ừm thì, mình chỉ đang tự hỏi Yuu có ổn không khi chạy về một mình như vậy.”
Tôi không thể tự thú rằng tôi ngưỡng mộ cô ấy.
Enocchi sẽ bị hoảng sợ nếu nghe điều đó từ tôi.
Gái đẹp là nền văn minh tốt, việc cuồng gái đẹp không có liên quan gì đến giới tính.
Tôi chỉ muốn bắt cóc cổ về nhà, rồi chiều chuộng hết mực trong phòng mình đến khi cô ấy cảm thấy thư giãn.
…Nhân tiện thì gần đây Yuu không đến nhà tôi nửa.
Cậu bé đang trong tuổi dậy thì nên biết sao được.
Nhưng mà vẫn có chút cô đơn đấy…
Gia đình tôi cũng mong Yuu đến, có lẽ Yuu phù hợp với DNA của nhà Inuzuka mà.
“….Alo? có ai ở đây không?”
“Á! Xin lỗi Enocchi mình lại lơ đễnh rồi.”
Oái. Enocchi nhìn mặt giận chưa kìa.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ thừa nhận cảm giác của bản thân, nhưng có bao nhiêu nó lộ lên mặt hết rồi.
Nhưng mà cái lườm đâm qua cả da thịt này có vẻ… gây nghiện. Tôi hình như đã hình thành một gu khá là mặn.
Enocchi lặp lại câu hỏi với vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu.
“Hi-chan thực sự cậu dang không hẹn hò với anh chàng kia hả?”
“Cậu nói là anh chàng nào cơ?”
“…Natsume-kun.”
“Hửm ~”
Ỏ, tôi hiểu ra rồi…
Khi tôi đang nghi ngờ về mối quan hệ giữa Yuu và Enocchi. Thì cô nàng cũng có suy nghĩ nghi ngờ ngược lại tôi và Yuu. Đúng là khi nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại bạn.
“Bọn mình có hẹn hò đâu, bọn mình là bạn thân không hơn không kém nha.”
“Cậu có nói chuyện gì đó về việc sẽ kết hôn sớm…”
“Hahaah, mình nhây thôi mà, ai trong lớp bọn mình đều biết tới trò đùa này.”
“Nhưng một chàng trai và một cô gái lại ở gần nhau đến vậy…”
“Cậu nói như kiểu mọi chàng trai và cô gái từng là bạn bè trên thế giới này đều đã làm mấy chuyện thân mật ấy.”
“…Ờ! Mình nghĩ vậy thật mà…”
Đáng yêu!
Chỉ cần nhắc tới chữ ‘thân mật’ là mặt cô ấy đỏ lự, đáng yêu muốn xỉu!
Mặc dù sở hữu ngoại hình hiện đại, nhưng cô bạn tôi ngây thơ đến vô tội.
À, tôi muốn mang cô ấy về nhà, muốn tắm chung với cổ, muốn lợi dụng đặc quyền con gái để làm mấy thứ ấy ấy khiến cho đám con trai ghen tức lên.
Nhưng mà không phải là tôi yêu người đồng giới đâu nha.
[Mọi người nên thành thật với mong muốn được chiêm ngưỡng cái đẹp của mình]
Đó là phương châm sống của tôi.
Cũng là nguyên nhân chính tôi giúp đỡ Yuu.
Chính xác hơn là đó giờ tôi chưa từng gọi Yuu là một chàng đẹp trai. Bình thường hay tử tế đúng hơn nhỉ ?
Chúng tôi đã chơi cùng nhau lâu đến mức mà tôi không thể nhận xét đúng được nửa. Nhưng mà tôi dám chắc Yuu là người tốt.
Nhưng mà không phải tôi thích Yuu là vì cái này, chính xác hơn là tôi thích đôi mắt Yuu.
Tôi thích thứ ánh sáng nhiệm màu, lấp la lấp lánh trong mắt Yuu khi cậu ấy chế tác phụ kiện hoa.
Tôi không biết tại sao nửa, nhưng mà tôi yêu đôi mắt ấy chết mất thôi. Nó còn ấn tượng với tôi hơn cả DNA của nhà Inuzuka.
Đôi mắt ấy như những viên bi đang cháy bỏng trong niềm đam mê.
Chúng thật sự đẹp nhưng lại rất đổi mong manh, như thể sẽ vỡ bất cứ khi nào tôi bất cẩn chạm vào.
Đó là điểm tốt của Yuu mà tôi nhìn nhận được.
Tôi sẽ không bao giờ có thể xa Yuu được, Chuyện này chỉ kết thúc nếu Yuu ngừng làm phụ kiện hoa.
Tôi sẽ luôn giúp đỡ Yuu, không để điều đó xảy ra.
Cảm xúc này không phải ai cũng hiểu được, đó là lý do tôi ít khi nói về điều này.
Mọi người chỉ theo đuổi tôi một cách vô nghĩa vì đôi mắt màu đại dương mà tôi đang mang, tôi biết điều đó chứ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi luôn muốn độc chiếm ‘vị trí đặc biệt’ này cho mình mãi mãi.
“Hi-chan?”
“Hả? sao vậy…? Xe bus tới chưa? Về nhà mình hả? cùng nhau tắm chung hả?”
“Cái vế cuối cùng mình không muốn hiểu…”
Tôi lỡ quá thành thật với cảm xúc của mình mất rồi.
À, đừng giật mình coi, giữ khoảng cách giữa hai đứa sẽ làm mình cảm thấy lạnh lắm đó.
Không sao đâu mà… mình sẽ không làm cậu đau đâu… Điều đó không tốt xíu nào.
“Hi-chan, mình hỏi xíu được không?”
“Sao sao?”
Cô ấy đang chuyển sang nét mặt nghiêm túc, có lẽ đây sẽ là một câu chuyện nghiêm túc chăng? Tìm đúng người gòi, hãy hỏi ý kiến của ‘Onee-chan’ này, miễn là chuyện nằm dưới quyền kiểm soát của ông nội và anh trai tôi, là tôi đây cân được tất.
“Hi-chan, lúc trước cậu cũng từng có người yêu đúng không?”
“Hỏi thẳng luôn hả? sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Ý mình là, cậu có vẻ rất nổi tiếng.”
“Đúng dị”
“Cậu không thèm phủ nhận luôn hả…”
Tôi không thể phủ nhận cái chuyện đó, vì nó là sự thật mà. Khiêm tốn vào lúc này nghe hơi giả tạo.
Nhưng mà bạn trai sao?
…Cô nàng đang tiếp cận chủ đề này theo cái hướng tôi không ngờ được luôn.