‘Shirone thật đáng kinh ngạc.’
Reina chống cằm nhìn Shirone, khẽ mỉm cười. Chỉ một câu nói nghiêm nghị đã khiến những người lớn ở đây phải chùn bước. Hơn nữa, nó còn thổi bùng ngọn lửa tính khí nóng nảy của Rian lên cao hơn nữa.
Theo một nghĩa nào đó, cậu ấy có lẽ là người có tính cách giống cha nhất. Dù vậy, lý do Shirone tỏa sáng có lẽ là vì sự chân thành chứ không phải là một chiến lược được tính toán kỹ lưỡng.
"Quào ha ha ha! Cái này đúng là tuyệt tác! Ai mà ngờ được lão già này lại phấn khích đến vậy vào những năm tháng cuối đời! Quả nhiên tuổi trẻ là tuyệt vời nhất!"
Tiếng cười như muốn rung chuyển cả dinh thự khiến những người hầu gái giật mình kêu lên. Ngược lại, các thành viên trực hệ chỉ đoán được qua giọng nói và thở dài quay lưng đi.
Một ông lão tóc húi cua màu xanh lam đang đứng trên ban công tầng hai.
Shirone ngơ ngác nhìn. Một người đàn ông to lớn không khác gì hình thái tiến hóa cuối cùng của Rian, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn như muốn nứt ra.
Đó là ông nội của Rian, Ogent Klump.
"Ông nội!"
Reina đứng dậy với vẻ mặt như vừa có được cả một đội quân hùng mạnh. Chỉ riêng cô và Rian thì không đủ sức thuyết phục gia chủ tóc đen. Nhưng nếu là ông nội thì mọi chuyện sẽ khác.
"Chào mừng cha đã về. Reina nói cha phải mất vài ngày nữa mới về cơ mà."
"Ha ha! Tại thằng bạn già bỏ trốn theo cô vợ trẻ nên ta về sớm hơn dự kiến. Mà nơi này vẫn ồn ào như xưa nhỉ. Tuổi trẻ đúng là tuyệt vời."
"Không hẳn là chuyện tốt đâu ạ. Danh tiếng của gia tộc đã bị vứt xuống đất rồi."
"Ta không chắc. Từ nãy đến giờ quan sát, ta thấy mọi người đều có rất nhiều điều muốn nói, hay là chúng ta nghe ý kiến của từng người rồi quyết định xem danh tiếng gia tộc có bị tổn hại hay không?"
Reina thầm reo lên trong lòng: ‘Ông nội tuyệt vời nhất!’ Klump dù đã truyền ngôi gia chủ cho con trai, nhưng chức danh kiếm sĩ cấp 3 chính thức của ông vẫn đủ để nhận được sự kính trọng của các thành viên trong gia đình.
"Vậy thì con xin phép nói trước. Con mới gặp Shirone ngày hôm qua, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ thông minh và tài năng. Hơn nữa, Shirone là một nhân viên hợp đồng và đã hoàn thành tất cả các điều khoản trong hợp đồng, hôm nay cậu ấy sẽ rời khỏi gia tộc. Xét theo những tình tiết này, con không nghĩ Shirone có ý đồ xấu với Rian, và do đó cũng không nghĩ cậu ấy làm tổn hại đến danh dự của gia tộc."
Reina nói ngắn gọn và ngồi xuống. Nhưng tình thế vẫn chưa hoàn toàn đảo ngược. Cô chỉ mới cân bằng được cán cân lực lượng giữa hai bên.
Dù dòng máu tóc xanh có vẻ thân thiết hơn dòng máu tóc đen, Klump, người từng là gia chủ, lại là người công bằng và chính trực. Ông đã cho Rai, người rõ ràng là đối thủ, cơ hội phát biểu.
"Vậy ý kiến của đứa cháu thứ hai của ta là gì?"
Rai đáp lời với giọng điệu lạnh lùng.
"Con ghét thằng nhóc đó."
Các quản gia bắt đầu xôn xao. Đó không ai khác chính là lời nói của người được kỳ vọng nhất trong gia tộc.
"Nhưng con không quan tâm. Chuyện này không liên quan đến con."
Bischoff nghi ngờ hỏi lại.
"Ý con là sao? Con ghét thằng nhóc đó nhưng lại không muốn bận tâm?"
"Đúng như những gì con nói. Con không thích thằng nhóc đó. Nhưng con không muốn nói dối cảm xúc của mình chỉ vì không thích nó. Con nói con không muốn bận tâm vì con thật sự không muốn bận tâm. Rian muốn làm bạn với ai thì tùy, con chỉ muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng và đến hoàng cung."
Reina tặc lưỡi. Dù là em trai mình, nhưng cậu ta vẫn là một người ích kỷ đến tận xương tủy. Nhưng lần này, tính cách đó của có lẽ sẽ có lợi cho Rian.
Klump cười khúc khích như một đứa trẻ. Ông thích thú nhìn những người thân trong gia đình với những cá tính riêng biệt. Và đây chính là điểm mạnh độc đáo của gia tộc Ogent, nơi hai dòng máu hòa trộn.
"Vậy thì cuối cùng, chúng ta hãy nghe ý kiến của phó quản gia, người đã theo dõi cậu bé Shirone lâu nhất."
Temuran bước lên một bước. Lewis liếc nhìn anh ta. Đó là một lời nhắc nhở ngầm về việc phải chọn đúng phe. Anh em trong nhà nói gì cũng được, nhưng người quan trọng nhất đối với một quản gia vẫn là chủ nhân của mình, Bischoff.
"Shirone đã hoàn thành xuất sắc mọi công việc mà tôi giao trong suốt một năm sáu tháng qua."
Khuôn mặt Lewis nhăn nhó khó coi. Chỉ cần bịa ra một lời nói dối thôi mà cũng không làm được. Đó là lý do tại sao anh ta mãi mãi chỉ là một phó quản gia.
"Ngươi có biết chúng là bạn bè không?"
"Tôi biết thiếu gia Rian thường xuyên qua lại với cậu ta, nhưng tôi không biết họ là bạn bè. Tuy nhiên, theo thiển ý của tôi, nếu cậu bé đó là người thiếu suy nghĩ đến mức hấp tấp, thì cậu ta đã không thể phân loại được mười nghìn cuốn sách."
Shirone ngạc nhiên mở to mắt. Cậu không bao giờ ngờ rằng Temuran lại nghĩ về mình như vậy.
Quản gia Lewis giận dữ hỏi.
"Vậy ý ông là ông đang đứng về phía Shirone sao?"
Temuran khéo léo cúi đầu với nụ cười khúm núm như một quản gia dày dặn kinh nghiệm.
"Không ạ. Tôi cũng rất sốc khi một nhân viên hợp đồng như Shirone lại qua lại với thiếu gia Rian. Tuy nhiên, với tư cách là phó quản gia, tôi chỉ đang thuật lại sự thật."
Có thể coi như phán quyết đã kết thúc. Chỉ còn Bischoff là người kiên quyết muốn trừng phạt Shirone. Dù là gia chủ, ông ta cũng không thể làm trái ý kiến đồng lòng của các thành viên trong gia đình.
Rian thở phào nhẹ nhõm. Shirone cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu quay lại nhìn Rian và mỉm cười.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Ta không thể chấp nhận."
Đó là quyết định cuối cùng của Klump.
"Thưa cha."
"Ông nội!"
Bischoff và Rian đồng thời gọi Klump. Nhưng cảm xúc trong giọng nói của họ lại trái ngược nhau hoàn toàn.
"Ta hiểu hai đứa coi nhau là bạn. Nhưng mọi chuyện chỉ đến đây thôi. Nếu mối quan hệ này tiếp tục, cuối cùng sẽ có tin đồn lan ra và hai đứa có thể trở thành miếng mồi ngon cho những quý tộc khác. Vì vậy, ta nghĩ Rian và Shirone nên coi như đã có những kỷ niệm đẹp và dừng lại ở đây là tốt nhất."
Reina cảm thấy buồn vì lời nói của ông nội, nhưng cô không có gì để phản bác. Chuyện của gia tộc rõ ràng là quan trọng. Chỉ riêng việc giữ được mạng sống cho Shirone đã là một thành công lớn rồi.
Klump đáp lại ánh mắt đầy thù địch của Rian bằng một nụ cười hiền hậu. Ông làm sao không hiểu được tấm lòng của đứa cháu mà ông yêu thương như con đẻ, nhưng ông cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ danh dự của gia tộc. Việc không một ai phản đối quyết định này đã chứng minh điều đó.
"Shirone, cháu thấy sao? Ta cảm ơn cháu vì đã dạy cho thằng cháu ngốc nghếch của ta về tình bạn, nhưng cháu có thể để Rian rời đi ở đây được không? Quý tộc và thường dân rất khó để làm bạn với nhau."
Shirone đang nhìn chằm chằm xuống sàn đá cẩm thạch cất tiếng.
"Cháu không thể."
Câu trả lời đường đột ngoài dự kiến khiến Bischoff, Reina, Rai và cả Klump đều ngạc nhiên ngước mắt lên. Nhưng người bàng hoàng hơn cả lại là Rian.
"Shi, Shirone…"
"Nếu một thường dân như tôi cản trở con đường của Rian, thì cho dù không bao giờ gặp lại nhau nữa tôi cũng chấp nhận. Nếu ngài vẫn còn nghi ngờ, ngài có thể xử tử tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không phải là bạn. Rian và tôi là bạn."
Nước mắt lăn dài trên má Rian. Đó là những giọt nước mắt của sự xấu hổ. Trong lòng cậu ta vẫn còn một chút may mắn vì Shirone vẫn còn sống. Nhung hóa ra người thiếu niềm tin lại chính là cậu.
Cuối cùng, Rian đưa ra quyết định, cậu giơ cao thanh kiếm và hét lớn.
"Tôi xin tuyên bố ngay tại đây!"
Vẻ mặt của các thành viên trong gia đình trở nên lo lắng. Trường hợp của cậu ta khác với Shirone. Mỗi khi Rian kích động như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Sự lo lắng đó đã ứng nghiệm. Rian quay lại nhìn Shirone. Và trước khi kịp thốt ra lời nào, cậu ta đã xoay ngược thanh kiếm và cắm mạnh xuống sàn nhà như một tia chớp.
Thanh trường kiếm xuyên thủng sàn đá cẩm thạch. Shirone ngơ ngác nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên lưỡi kiếm.
Khoảnh khắc đó, Rian quỳ một gối xuống và cúi đầu trước Shirone.
"Ogent Rian của gia tộc Ogent, từ giờ phút này xin nguyện trở thành thanh kiếm của Shirone."
"Cái gì, thằng ngốc này!"
Bischoff quên cả thể diện, đứng phắt dậy chỉ tay vào Rian. Hành động của Rian thật quá sức tưởng tượng. Ngay cả Reina, người vốn bênh vực Rian, cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Em, em vừa… đọc lời tuyên thệ hiệp sĩ sao?"
Lời tuyên thệ hiệp sĩ.
Quý tộc nhận bổng lộc từ hoàng tộc để đổi lấy sự trung thành, nhưng ngược dòng thời gian, chính hoàng tộc cũng chỉ là quý tộc của một thời đại nào đó. Vì vậy, quyền lực hoàng gia có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, và lòng trung thành của các quý tộc chỉ giới hạn ở bổng lộc và danh dự mà hoàng tộc ban cho.
Nhưng lời tuyên thệ hiệp sĩ lại khác. Đó là quyết định biến bản thân trở thành một thanh kiếm, và ý nghĩa của nó là nguyện suốt đời làm thanh kiếm phục vụ chủ nhân.
Một quý tộc chống lại nhà vua chỉ là một kẻ phản bội. Nhưng một hiệp sĩ bội ước lời tuyên thệ hiệp sĩ không chỉ bị coi thường mà còn bị ghi vào lịch sử như một kẻ làm ô nhục gia tộc đời đời.
Chỉ một lần duy nhất trong đời. Rian đã dâng một quyết định nặng nề như vậy cho Shirone ngay lúc này.
Bischoff sôi máu. Một khi đã tuyên thệ hiệp sĩ thì không thể rút lại. Ngay cả khi không cần nhấn mạnh đến sự nặng nề của lời tuyên thệ hiệp sĩ, chỉ cần rút lại thôi thì người đó chắc chắn sẽ bị coi là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ.
"Rian, cậu đang làm cái gì vậy chứ?"
Shirone ngạc nhiên hỏi. Nhưng Rian không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ. Cậu ta đã dao động trong một khoảnh khắc. So với Shirone, người đã đánh cược cả mạng sống để bảo vệ danh xưng bạn bè, những gì cậu ta đã làm chỉ là lời nói suông.
"Sao hả? Giờ thì không còn đường lui nữa rồi đúng không? Tụi mình sẽ đi đến cùng."
So với quyết tâm của Shirone thì lời tuyên thệ hiệp sĩ có đáng là bao? Rian hài lòng rút kiếm ra và nhìn quanh gia đình. Họ đang có những vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy trước đây. Dù đã gây ra một chuyện tày đình, cậu vẫn cảm thấy hả hê.
Klump xoa xoa chiếc cằm rộng lớn, chìm vào suy nghĩ. Thật lòng mà nói, ông không ngờ thằng cháu mình lại ngốc nghếch đến mức này. Dù vậy, ông không hề cảm thấy khó chịu, có lẽ vì thằng nhãi này giống ông.
‘Hừm, đã ngốc thì phải ngốc đến mức đó mới được. Khì khì khì.’
Giấu kín những cảm xúc phức tạp vào sâu trong lòng, Klump nghiêm nghị hỏi.
"Rian, nếu con đã nguyện trở thành thanh kiếm của cậu bé đó, thì có nghĩa là cậu ta có đủ tư cách đúng không?"
"Dạ, thừa sức ạ."
"Vậy thì hãy trả lời ta. Tiêu chuẩn cho tư cách đó là sự vĩ đại của cậu bé đó, hay là sự kém cỏi của con?"
Rian suy nghĩ. Shirone có xuất sắc không? Hay là cậu ta thiếu sót? Dù đưa ra phán xét nào thì cũng không thể làm hài lòng Ogent. Tại sao ông nội lại đưa ra câu hỏi như vậy?
"Kiếm không phán xét. Nó chỉ bảo vệ thôi ạ."
Klump hài lòng. Đúng như lời Rian nói, kiếm không suy nghĩ. Nó chỉ cần chém theo hướng mà chủ nhân mong muốn một cách sắc bén nhất.
"Lời lẽ thì hay đấy. Kiếm thuật thì dở tệ. Thật tội nghiệp cho thằng bạn của con khi có một thanh kiếm như con."
"Ông nội!"
Rian trừng mắt kêu lên. Nhưng không còn sự căng thẳng như trước. Một phần là vì cậu ta đã đi trên con đường không thể quay đầu lại, nhưng phần lớn là vì mọi người đều đã kiệt sức và không muốn bận tâm nữa.
Klump giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát như tính cách của ông.
"Được rồi. Kết thúc ở đây thôi. Đỡ chủ nhân của con dậy đi. Shirone, Rian vẫn còn là một thanh kiếm chưa được mài giũa, nhưng nó không phải là loại kiếm chém vào chân chủ nhân đâu. Ta giao thằng cháu này cho con chăm sóc."
Shirone im lặng cúi đầu. Khiêm nhường ở đây chẳng khác nào làm tổn hại đến lòng tự trọng của gia tộc Ogent.
"Cậu ấy là một người bạn quá tốt đối với tôi. Cảm ơn ngài đã cho phép."
"Thằng nhóc đó tự quyết định, ta thì có ý kiến gì. Dù sao thì ta nghe nói hợp đồng của con đã kết thúc rồi. Con định về nhà đúng không?"
"Vâng. Cha mẹ tôi đang đợi."
"Chắc là con sẽ nhớ nhà lắm. Nhưng hai đứa đã trở thành bạn bè thắm thiết như vậy nếu giờ mà về ngay thì cũng buồn nhỉ. Này, quản gia."
"Vâng, thưa đại lão gia."
"Cho cỗ xe mà Shirone định đi khởi hành ngay bây giờ. Đi đón cha mẹ cậu ta về đây."
"Tôi hiểu rồi, thưa ngài."
Quản gia vừa đáp lời đã rời khỏi dinh thự. Gia chủ hay không thì giờ chuyện này cũng đã vượt quá tầm tay của ông ta rồi.
Lewis chợt nhận ra rằng cách suy nghĩ của giới quý tộc thật sự quá khó đoán.