"Này, Shirone. Cậu vẫn còn ở đây hở? Chẳng phải bảo xong việc rồi sao?"
Rian mở cửa bước vào, khẽ ho khan vì bụi bay mù mịt. Shirone đáp lại người bạn bằng một nụ cười dịu dàng.
“Cái gì vậy? Biểu cảm đó là sao? Có chuyện gì vui hả?”
Thấy bạn mình khác lạ, Rian ngơ ngác. Nhưng lời Shirone nói sau đó còn gây sốc hơn.
"Rian, cho tôi đi tham quan nhà cậu được không?"
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
Rian trợn mắt. Shirone, người luôn tuân thủ nguyên tắc và không bao giờ mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn, đột nhiên lại muốn đi tham quan nhà cậu ta.
Nhưng rồi Rian nhận ra cuốn sách đặt bên cạnh Shirone.
"Cậu… làm được rồi hả?"
“Ừ. Ở thư viện này thì tôi không còn gì để đọc nữa rồi.”
Không còn gì để đọc nữa.
Dù chẳng thích sách vở mấy, nhưng Rian vẫn cảm nhận được sự tuyệt vời của câu nói đó.
Khoảnh khắc này, Shirone trông như hiện thân của trí tuệ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ dường như cũng đang ban phước cho Shirone.
"Oa ha ha ha! Thật sự làm được rồi hả? Thằng nhóc này! Cậu đúng là không tầm thường đấy, Shirone!"
Rian vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình. Tất nhiên, theo cách ồn ào của một kiếm sĩ. Sau khi ôm chầm lấy Shirone và xoay vòng một hồi, cậu ta búng tay như vừa nghĩ ra điều gì đó hay ho.
"Tuyệt vời! Nếu cậu muốn đến nhà tui thì lúc nào cũng được chào đón hết! Vừa hay luôn. Để ăn mừng cậu học xong, tui đã chuẩn bị sẵn một món quà cực kỳ tuyệt vời rồi đó."
"Quà gì cơ? Tôi không cần đâu."
“Cứ theo tui đi rồi biết. Chắc chắn cậu sẽ mê tít cho xem! Ehehe!”
Shirone thấy bất an. Vừa mới biết đến cái gọi là tiệc mừng học xong, vậy mà lại bảo đã chuẩn bị quà. Đã thế, cái kiểu cười gian gian và ánh mắt lấp lánh ấy, không thể nào là món quà tử tế được.
Lần đầu tiên nhìn thấy dinh thự ở khoảng cách gần, Shirone choáng ngợp trước sự đồ sộ của nó. Cậu có thể hiểu tại sao người xưa lại chọn những công trình khổng lồ để thể hiện sự thiêng liêng của thần thánh.
"Rian, chúng ta vào nhà lặng lẽ thôi. Lỡ bị người nhà cậu phát hiện thì sao?"
"Lo gì chứ? Dù sao thì hợp đồng cũng kết thúc rồi mà? Với lại, mọi người trong nhà đều đi vắng hết rồi. À, tới rồi. Nhanh lên, nhanh lên!"
Nơi Rian đưa Shirone đến là một căn phòng thơm ngát mùi hương con gái. Rèm hồng phủ kín cửa ban công, trong phòng có piano cùng các loại nhạc cụ khác được bày biện gọn gàng.
"Khoan đã! Đây là phòng của chị cậu đúng không? Mau ra ngoài thôi! Lỡ chúng ta bị phát hiện thì sao?"
“Kekeke. Chờ tí thôi. Phải ở đâu đây chứ…”
Rian thản nhiên mở hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác như thể đang ở phòng mình vậy. Cậu ta lục lọi mấy ngăn tủ dưới rồi cầm lấy một thứ gì đó, reo lên khoái chí và ném về phía Shirone.
"Tìm thấy rồi! Nè, Shirone, quà của cậu đây!"
Một thứ mềm mại và thơm ngát đáp ngay vào mặt Shirone. Khi cậu cầm lên nhìn, thì đó là một mảnh vải nhỏ xíu.
Mặt Shirone dần đỏ lên. Nhìn hình dáng và kích thước thì rõ ràng đó là đồ lót của chị gái Rian.
"Này! Cậu điên rồi hả? Sao lại ném cái thứ này vào mặt tôi!"
“Ahahaha! Nhìn mặt đỏ như gấc kìa! Cậu cũng mười bảy tuổi rồi đấy. Thấy đồ lót con gái thì cũng phải dạn dĩ tí đi. Tui tặng với ý nghĩa đó đó.”
"Im đi! Nhìn quần lót thì có gì mà đáng tự hào! Mau cất lại ngay!"
"Ơ? Cậu nổi giận rồi kìa. Cuối cùng Shirone cũng nổi giận rồi!"
Rian ôm bụng cười lăn lộn. Thật ra thì cậu ta chỉ muốn trêu chọc Shirone là chính, nhưng phần nào đó trong cậu cũng hơi lo.
Shirone đã nhốt mình trong thư viện suốt một năm rưỡi, da dẻ thì trắng bệch, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con.
Shirone quá khát khao tri thức. Có lẽ một lần dùng liệu pháp tinh thần để khơi dậy con người đàn ông bên trong cậu ta cũng không tệ.
Nhưng chiêu này không có tác dụng với Shirone. Sau khi trả lại chiếc quần lót, Shirone thở dài và bắt đầu cằn nhằn như mọi khi.
"Đến bao giờ cậu mới lớn được hả? Suốt ngày chỉ biết bày trò nghịch ngợm. Đây lại còn là chị cậu nữa chứ. Mau bỏ lại chỗ cũ đi. Lỡ bị phát hiện thì sao?"
"Chị tui là nhạc công cung đình, một năm chỉ về nhà một hai lần thôi. Chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu. Mà này, cậu thật sự không lấy hả? Sau này hối hận thì đừng trách tui đó."
"Đi theo cậu là điều hối hận nhất trong cuộc đời tôi rồi! Mau dọn dẹp đi."
Rian nhét vội chiếc quần lót vào rồi đóng ngăn kéo lại.
"Ê, làm thế thì lộ mất!"
“Lát nữa hầu gái chuyên trách sẽ dọn lại thôi. Mà chán thật, chẳng có phản ứng gì đặc sắc nên cũng mất vui.”
"Thử thêm lần nữa thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu."
"Ha ha ha! Tui biết rồi. Chỉ là đùa tí thôi mà. Nào, qua phòng tui đi.."
Phòng của Rian nằm ở cuối hành lang. Dù sao thì nhà cũng thừa phòng, nên cậu ta cứ chọn phòng nào mình thích mà dùng.
Đúng như một kiếm sĩ nhiệt huyết, trong phòng cậu ta chất đầy kiếm gỗ, và trên giá sách cũng toàn sách về kiếm thuật.
Nhưng hầu hết đều là tiểu thuyết về các kiếm sĩ trong thần thoại, chứ không có nhiều sách chuyên môn.
Hai người ngồi tám chuyện vặt một lúc thì cảm thấy buồn chán, thế là lôi bài ra chơi.
Mỗi người đặt cược số chip bằng nhau, nhưng chưa tới 30 phút đã kết thúc. Rian bị vùi dập hoàn toàn.
Shirone vừa gom chip vừa hỏi.
"Ván nữa không?"
"Không chơi! Chết tiệt. Mấy trò đỏ đen này toàn ăn may, chắc tui đen như chó mực quá."
"Hình như cậu có thói quen khi có át thì lại di chuyển quân bài ra ngoài. Với lại, thời gian đặt cược khi có đôi và khi không có gì cũng khác nhau. Chỉ cần biết hai điều đó thôi là có thể thắng cậu dễ dàng rồi."
Rian sững người như thể vừa bị người ta lừa lột sạch đồ.
"Rốt cuộc cậu làm sao mà phát hiện ra những thứ đó hay vậy?"
“Quan sát thật ra không khó như cậu nghĩ đâu. Vấn đề là người ta thường định sẵn suy nghĩ rồi mới quan sát, nên mới không thấy được. Bỏ cái kiểu ‘phải nhìn ra’ đi, và cứ cảm nhận tổng thể. Khi đó, mọi thứ sẽ hiện ra.”
"Hừm, ý cậu là đừng quá tập trung vào thứ mình muốn có đúng không? Cái này biết đâu lại giúp tui tìm ra Lược Đồ cũng nên?"
"Có lẽ vậy. Nó cũng ảnh hưởng lớn đến việc tôi hiểu được Tinh Linh Vực mà."
Rian lẩm bẩm lại lời Shirone vô số lần. Cậu ta cảm thấy đầu óc mình như có gì đó ngứa ngáy, hình như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được cốt lõi.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên cậu ta không quen? Cơ thể Rian bỗng trở nên mệt mỏi và cơn buồn ngủ ập đến. Cậu ta duỗi người một cách uể oải rồi nằm xuống nói.
"Chẳng có gì làm, ngủ một lát thôi. Sáng nay chạy cả trăm vòng, mệt muốn chết."
"Vậy cậu cứ ngủ đi. Tôi đọc sách một lát."
"Ừ ừ."
Rian vừa đặt lưng xuống đã ngủ say như chết. Shirone bật cười trước cảnh bạn mình ngủ ngon lành, rồi lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Sau khi toàn đọc sách lịch sử khô khan, giờ được đọc truyện phiêu lưu thì thời gian trôi qua vèo vèo.
Sau một tiếng Rian vẫn chưa tỉnh, Shirone gấp sách lại và dọn dẹp phòng. Trời sắp tối, chắc cũng nên ra về thôi, kẻo nhà Rian lại náo nhiệt lên.
Cậu bước đi dọc hành lang thì nghe thấy tiếng đàn piano.
Shirone giật mình dừng bước. Với một người lớn lên giữa núi rừng như cậu, những bản nhạc chứa đựng cảm hứng của các nhà soạn nhạc lay động trái tim cậu theo một cách khác biệt so với ma thuật.
Âm thanh phát ra từ phòng của chị gái Rian. Shirone bất giác bước đến và lần đầu tiên nhìn thấy chị gái của Rian.
Một khuôn mặt thanh tú như ngậm sương mai. Mái tóc màu xanh nước biển chảy dài như sóng biển khi người đó đang chơi đàn piano.
Đó là Ogent Reina, người con gái độc nhất của gia tộc Ogent.
Khúc nhạc mà Reina trình bày quả thực là âm thanh đến từ thiên đường. Dù không phải người trẻ nhất từng vào hoàng cung, nhưng đạt được công nhận ở tuổi 19 là điều không hề tầm thường, và Shirone cũng chẳng hề phóng đại khi đánh giá như thế.
Những hợp âm chồng chất lên nhau. Sự trỗi dậy của những hợp âm đó. Và những biến tấu. Tinh thần của Shirone như một con rối bị điều khiển bởi giai điệu, di chuyển theo từng ngón tay của Reina.
Chỉ đến khi bản nhạc kết thúc, Shirone mới nhận ra mình đang ở đâu. Có lẽ vì quá xúc động. Khi tỉnh táo lại, Reina đã quay sang và vẫy tay với cậu.
"Chào em? Em thấy bản sonata piano của chị thế nào?"
Cậu đã đọc về nó trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe trực tiếp. Shirone không dám đưa ra ý kiến về màn trình diễn của Reina.
"Em cứ vào xem cũng được. Chị chưa thấy mặt em bao giờ. Em là quản gia mới đến à?"
"Dạ vâng. Em phụ trách việc phân loại sách trong thư viện. Giờ thì xong rồi ạ."
"A ha! Chị có nghe nói rồi. Em có vẻ rất thông minh đó. Việc phân loại sách đâu phải ai cũng làm được đâu."
Có lẽ vì là một nghệ sĩ. Lời nói và hành động của cô ấy không hề tỏ ra bề trên mà ngược lại còn rất chu đáo.
Shirone lần đầu tiên cảm thấy ghen tị với Rian vì có một người chị như vậy. Rồi cậu bất giác nhớ lại hành động đồi bại mà mình đã gây ra. Khuôn mặt cậu nóng bừng lên khi hình ảnh cậu nhìn thấy ban nãy chồng lên khuôn mặt Reina.
"Ưm!"
"Em không khỏe à? Sao mặt em lại thế kia?"
"À, không ạ."
Shirone ngượng nghịu bước vào phòng. Người ta nói lời nói dối hoàn hảo nhất là lời nói dối mà ngay cả bản thân mình cũng tin vào. Shirone tự nhủ mình không nhìn thấy gì cả và chuyển chủ đề.
"Đây là bản nhạc đúng không ạ?"
"Ừm? Đúng rồi, đây là chương 3 'Trong Màn Đêm' của bản sonata piano số 3 do Schreiman sáng tác. Em có biết chơi piano không?"
"Dạ không, em chưa chơi bao giờ ạ."
"Vậy à? Em ngồi đây đi. Chị sẽ dạy cho em. Bài này cũng không khó lắm đâu."
Shirone cảm thấy có thiện cảm với Reina vì sự dịu dàng của cô ấy. Tất nhiên, cậu cũng hơi ngờ vực vì đã nghe Rian kể rằng chị cậu là một mụ phù thủy tính khí thất thường.
Shirone cẩn thận làm theo những gì Reina chỉ dạy, đặt ngón tay theo đúng vị trí và nhấn phím đàn đầu tiên. Rồi cậu di chuyển ngón tay một cách ngập ngừng để nối sang hợp âm thứ hai.
"Wow! Mắt em nhanh thật đó. Mới chơi lần đầu mà đọc bản nhạc tốt quá."
Việc chơi một bản nhạc chưa từng thấy được gọi là đọc nhạc lần đầu. Nó đòi hỏi kỹ năng nhiều hơn là cảm xúc, và người đọc nhạc lần đầu giỏi thường có tốc độ tư duy nhanh.
Shirone cảm thấy vui khi được Reina khen ngợi. Nhưng cậu nhanh chóng quên đi sự rung động dành cho Reina và hoàn toàn đắm chìm vào cây đàn piano. Đó là một sự tò mò không gì có thể ngăn cản được.
"Xin lỗi chị…"
"Sao thế em?"
"Chị có thể chơi lại một lần nữa được không ạ?"
Khoảnh khắc đó, Reina nhận ra khí chất đặc biệt của Shirone. Chuyện nghệ sĩ thích tài năng chỉ là lời nói dối do các nhà phê bình bịa ra. Thực tế, nghệ sĩ yêu thích sự đam mê hơn.
"Được thôi. Vậy thì em nghe kỹ nhé."
Reina chơi lại ‘Trong Màn Đêm’. Ngay cả một người ngoại đạo như Shirone cũng có thể nhận ra đây là một màn trình diễn tinh tế hơn nhiều so với lần đầu. Đó là sức mạnh của Lược Đồ. Hệ thần kinh của cô ấy, người hiểu rõ cơ thể mình, nhạy bén gấp bội người bình thường.
Sau khi chơi xong, Reina quay đầu lại với vẻ mặt hài lòng. Nhưng Shirone vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, không hề biểu lộ cảm xúc như thể chưa nghe thấy gì cả.
"Em thử được không ạ?"
"Ừm? À, được thôi."
"Nếu nghe khó chịu quá thì chị thông cảm cho em nhé."
"Hì hì, tất nhiên rồi. Ai mới bắt đầu cũng đều như vậy mà."
Hai bàn tay của Shirone nhẹ nhàng đặt lên phím đàn. Ngay khi Reina nghĩ rằng tư thế của cậu bé khá ổn, ngón tay Shirone bắt đầu gõ lên các phím.
Một bản nhạc lạ lùng vang lên, khiến Reina nở một nụ cười khó xử. Nhưng khi đến đoạn giữa, cô ấy dường như nhận ra điều gì đó và bắt đầu lắng nghe chăm chú.
'Cậu bé này là ai vậy? Rốt cuộc cậu ta đang cố làm gì?'
Các nốt nhạc đều lạc điệu. Hoàn toàn sai lệch. Nhưng thật ngạc nhiên là……
Nó giống một cách hoàn hảo.
Dù không thể giải thích được, nhưng sự thật là như vậy. Rõ ràng Shirone không có kỹ năng chơi nhạc thành thạo.
Nhưng bỏ qua yếu tố kỹ thuật, cậu ta đang mô phỏng mọi thứ của Reina như thể cậu ta đã trở thành cô ấy vậy.
Đây không phải là một màn trình diễn để khoe mẽ với ai cả. Trong đầu cậu bé này chỉ có cây đàn piano.
'Thêm chút nữa thôi. Chỉ cần gần hơn một chút nữa.'
Shirone cố gắng hết sức để thâm nhập vào âm nhạc. Vì cố gắng giữ nhịp, tốc độ diễn tấu trở nên quá nhanh. Với kỹ năng đọc nhạc lần đầu của mình, cậu không thể đánh chính xác các nốt nhạc.
Cậu nén chặt sự tập trung vốn dao động theo từng giây. Tinh thần trong trạng thái vô thức bắt đầu bị hút vào Tinh Linh Vực.
Reina nuốt khan. Giữa những âm thanh chói tai, thỉnh thoảng lại có những hợp âm dễ chịu vang lên.
Và cuối cùng, ở đoạn cao trào "tùm tùm tùm tùm!" vang lên, màn trình diễn kéo dài đúng 1.7 giây đã khớp hoàn hảo với bản nhạc.
Reina rùng mình, nín thở. Shirone duy trì trạng thái đó và tiến vào đoạn kết chính thức.
Sau khi đánh nốt chủ âm, cậu nhấc cả hai tay lên và đánh mạnh vào nốt quãng năm như sấm sét. Sau đó, cậu dồn hết nhiệt huyết cả đời vào nốt chủ âm cuối cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm.
Những hợp âm nối tiếp từ quá khứ bốn phút trước tan biến thành bảy nốt nhạc, lan tỏa một dư âm vô tận.