Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 0

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 231

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 709

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1444

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

37 0

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 48-Tên

“Vừa rồi… chị nói gì cơ…?”

Ánh mắt như sắp tắt lịm của cô chủ khiến tim tôi như bị đè nặng bởi một nỗi ân hận khôn nguôi. Tôi chợt nhận ra những lời mình thốt ra ban nãy thật quá thiếu suy nghĩ.

Trong toà dinh thự rộng lớn này, ngoài tôi ra… cô chẳng còn ai cả.

Ít nhất là hiện tại, trong hoàn cảnh này, tôi là người duy nhất mà cô có thể dựa vào. Cô đã lo sợ đến mức nào khi nghe tôi nói mình sẽ rời đi chứ?

Dù lời đó có thể chẳng sao với người khác, nhưng với cô chủ thì không. Tôi không nên đem chuyện như thế ra đùa cợt. Không phải lúc này, khi cô vẫn chưa có ai đứng về phía mình.

Cô chủ cứ thế đứng yên lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Tôi bước lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngoan ngoãn rúc vào lòng tôi, không một chút chống cự.

“Xin lỗi cô… Tôi nói mà không nghĩ, chỉ vì nhất thời tức giận thôi.”

Cô chủ vẫn chẳng nói gì, có lẽ cô đã bị sốc thật sự. Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, mở lời lần nữa.

“Tôi sẽ không rời đi đâu, cô ạ. Dù gì thì… công việc hầu gái riêng cũng kiếm được nhiều mà!”

“…Chị ở lại bên ta chỉ vì tiền thôi sao?”

“À… không không, tôi chỉ đùa thôi mà…”

Ánh mắt cô chủ lại càng lạnh lẽo. Có vẻ như trò đùa đó chẳng giúp xoa dịu không khí chút nào.

Cô siết chặt vòng tay quanh eo tôi. Dù lưng tôi bắt đầu nhức mỏi vì lực siết, tôi biết cô không có ý làm đau, nên chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Qua lớp vải, tôi cảm nhận được từng cơn run nhẹ từ người cô truyền sang. Tôi cúi nhìn.

Cô chủ đang run lên nhè nhẹ, đầu cúi gằm, sắc mặt tái nhợt.

Dù cố giấu đi, nhưng khoé mắt xanh thẳm kia đã ngấn nước. Tôi cứ tưởng cô đã ổn hơn phần nào, nhưng có lẽ những vết thương trong lòng cô vẫn chưa hề lành lại.

Kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Tôi xin lỗi thật lòng, cô chủ. Tôi sẽ không nói mấy lời đó nữa.”

“…Đừng đi.”

Giọng cô khẽ run.

Cô ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt ướt như một chú cún con bị bỏ rơi.

“Chị không được đi đâu cả… Chị là hầu gái của ta… Chị thuộc về ta…”

“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.”

Tôi gật đầu đáp lại.

Cô dường như rất lưu luyến tôi, nhưng không sao cả.

Rồi đây, khi cô bước chân vào học viện, sự lệ thuộc này sẽ dần phai nhạt thôi.

Cô sẽ kết bạn với nhiều người, xây dựng những mối quan hệ quý giá. Dù không thuận lợi ngay, tôi cũng sẽ tìm cách khiến nó thành công.

“Có khi sau này cô ấy lại là người bảo mình đi cũng nên.”

Giống như mấy cô gái tuổi dậy thì hay đẩy mẹ mình ra xa, có thể một ngày nào đó, cô chủ cũng sẽ thấy tôi thật phiền phức.

Khi ấy… có lẽ tôi sẽ buồn đôi chút.

Tôi cúi người, đưa mắt nhìn thẳng vào cô.

Trước đây tôi còn phải quỳ mới có thể nhìn ngang hàng với cô, giờ thì chỉ cần khom nhẹ người là đủ rồi—có vẻ tôi đã cao lên một chút.

“Hức…”

Cô chủ khịt mũi, hai má ửng đỏ, khoé mắt ngân ngấn lệ.

Trông dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu ấy, tôi đưa tay áo lên lau nước mắt cho cô.

“Cô bình tĩnh lại chút nào chưa?”

Cô rụt rè gật đầu.

Tôi cố kìm tiếng cười vì dáng vẻ đáng yêu quá mức đó, rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ mông cô:

“Cô dũng cảm lắm đó, cô chủ.”

“…Đừng nói mấy lời như vậy nữa, Alice.”

Tôi thật sự không nên nói lại lần nào nữa. Tôi không nghĩ cô lại bị ảnh hưởng đến mức ấy.

Nghe thấy âm điệu trầm buồn ấy trong giọng cô, tôi gật đầu không chút do dự.

Cuối cùng, cô chủ cũng dần lấy lại được bình tĩnh.

Ánh mắt xanh dương của cô lại ánh lên như bầu trời đầy sao, và không khí u ám quanh chúng tôi cũng dần tan biến.

Thấy cô chủ trở lại vẻ thường ngày, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Sáng mai tôi làm món thịt cho bữa sáng nhé.”

“…Ừm.”

Nghe nhắc đến thịt, đôi mắt cô chủ khẽ sáng lên.

Cô không cưỡng lại được món thịt—cô chủ nhà ta là thế đấy.

“Giờ mình vào phòng tắm nhé? Tôi giúp cô tắm rửa một chút.”

“…Ừm.”

Tôi nắm lấy bàn tay bé xíu của cô, dẫn cô vào phòng tắm.

Dù vẫn còn cảm nhận được luồng khí nặng nề toả ra từ cô chủ, tôi quyết định tạm gác chuyện đó lại.

“Rồi sẽ ổn thôi, một khi cô vào học viện.”

Vì không có ai bên cạnh ngoài tôi, nên có thể cô đang bám víu vào tôi quá mức. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ khác.

Dù nghĩ theo cách nào đi nữa, giải pháp rõ ràng nhất vẫn là đưa cô đến học viện.

Tôi siết chặt nắm tay, như tự nhắc lại mục tiêu của mình.

“Nước có vừa không?”

“Ừm… được rồi…”

Mái tóc mượt như nhung của cô trôi qua kẽ tay tôi nhẹ bẫng như nước.

So với ba năm trước, nó đã mềm đến kinh ngạc.

Không chỉ là mái tóc. Làn da cô không chỉ trắng mà còn mịn như ngà, không chút tì vết, tựa như búp bê sứ.

Cô vốn đã xinh đẹp, giờ lại càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Có nói là công lao của tôi cũng chẳng quá lời.

Ngày trước người ta còn tránh né cô, giờ đến cả người hầu trong phủ Valaxar cũng phải lén liếc nhìn vẻ đẹp rạng rỡ ấy.

Mỗi lần thấy vậy, tôi lại cảm thấy tự hào vô cùng.

“Khụm.”

Khi tôi đang chìm trong cảm giác mãn nguyện, cô quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc.

Tôi vội ho nhẹ một tiếng, tiếp tục chải tóc cho cô.

Tôi cũng chẳng biết đã ngồi bao lâu trong làn hơi nước mờ ảo này nữa.

Cô bắt đầu có vẻ chán, có lẽ do phải ngâm mình quá lâu.

“Alice, ta chán rồi.”

“Vậy… tôi kể cô nghe một chuyện thú vị nhé?”

“Ừ.”

Ánh mắt cô chủ loé lên chút tò mò.

Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định kể về Lucy.

“Cô có biết chuyện về thánh nữ xuất hiện vài năm trước không? Cô ấy bằng tuổi cô đấy.”

“...Có nghe rồi.”

“Nếu sau này cô vào học viện, có thể sẽ gặp cô ấy. Cô có hứng thú không?”

Tưởng tượng cảnh cô chủ và Lucy đi bên nhau, hẳn là đẹp lắm.

Nhưng khác với mong đợi của tôi, gương mặt cô vẫn không biểu cảm gì nhiều.

“…Không hứng thú lắm.”

“Ơ, cô chủ à, đó là thánh nữ đầu tiên xuất hiện trong đế quốc sau hàng trăm năm đó. Hứng thú một chút đi chứ.”

“…Alice có hứng thú với cô ta à?”

“Ừ thì…”

Là hứng thú với Lucy, không sai.

Ban đầu tôi khá tò mò, nhưng từ khi gặp cô ấy, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cô ấy không mang lại cảm giác hứng khởi như tôi từng tưởng tượng về một nhân vật chính.

“Ban đầu có thể có. Nhưng giờ, tôi nghĩ cô ấy sẽ là một người bạn tốt với cô thôi.”

“…Hừm.”

Tôi thấy má cô giật nhẹ từ phía sau.

Cô chủ thả người ngâm mình trong bồn, khẽ khua tay khiến bọt nước nổi lăn tăn trên mặt nước.

À, đúng rồi…

Trong lúc mải nghĩ về chuyện Lucy, một chuyện khác bỗng hiện lên trong đầu tôi.

“À đúng rồi, cô chủ này. Mấy hôm trước có một hiệp sĩ tỏ tình với tôi đấy.”

“Phụt!”

Cô chủ đang gác chân lên thành bồn tắm thì trượt chân một cái, phát ra tiếng lạ rồi… ục—chìm luôn vào làn nước.

“Ối, cô chủ?!”

Nước bắn tung toé làm ướt cả người và mặt tôi, nhưng tôi chẳng quan tâm, vội kéo cô lên.

“Khụ… khụ khụ…!”

“Cô có sao không? Cô chủ?”

Cô ho sặc sụa một lúc rồi nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“…Khi nào? Ở đâu?”

“Cái gì? À… chắc khoảng một tuần trước? Anh ta nói là thích tôi và muốn làm quen.”

Thịch—

Tôi nghe thấy một âm thanh kỳ quái, như thể sống lưng mình bị xoắn lại.

Tôi ngẩng lên nhìn cô chủ, cô không còn hoảng loạn như trước, nhưng đôi mắt thì như đang tối lại.

“…Vậy, chị trả lời sao?”

“Tất nhiên là tôi từ chối rồi, cô chủ. Tôi làm gì có thời gian yêu đương.”

Tôi đâu có hứng thú.

Tôi là kiểu người không đời nào yêu đương được.

Dù có chết tôi cũng không yêu nổi.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy không hợp rồi.

Nếu không thể quay về Trái Đất nữa… thì chắc tôi sẽ mở quán cà phê sống qua ngày đến già.

Thế là hạnh phúc rồi.

Dù sao thì… tôi cũng không chắc.

“………”

“Cô đừng lo. Nuôi một cô nhóc như cô thôi cũng đủ mệt rồi.”

Ánh mắt cô cuối cùng cũng dịu lại phần nào. Tôi mỉm cười, đưa tay che miệng. Thật là… đáng yêu quá đi mất.

Ghen vì chuyện này ư?

Thật chẳng thể tin nổi.

Tôi lo việc nhà cho cô từ A đến Z. Mà cũng chỉ là đoán thôi, nhưng người gắn bó nhất với tôi lúc này… chắc chắn là cô rồi.

Có lẽ cô sợ bị tôi bỏ mặc.

“Tôi tắm cho cô xong rồi, cô chủ. Tôi ra trước đây.”

Từ cơ thể bé nhỏ ấy bắt đầu toả ra một mùi hương hoa dịu nhẹ.

Tôi cầm khăn lau nhẹ mái tóc còn đẫm nước của cô.

“Tên.”

“…Hử?”

Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi kỳ lạ của cô chủ.

Cô nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, rồi lặp lại rõ ràng:

“Tên. Tên của tên hiệp sĩ đó.”

“À… cái đó thì…”

Không hiểu sao…

Tôi có linh cảm rằng mình… tuyệt đối không nên nói cho cô biết.