Âm thanh trò chuyện rôm rả vang lên khắp nơi—đây chính là khu nhà dành cho các hầu gái. Ở khoảng không gian rộng rãi nhất, phòng ăn tầng một, chị Lani nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
“Em mệt lắm à, Alice?”
“Hở? Em á?”
Tôi vừa cuốn đũa mì trên dĩa, vừa bỏ vào miệng nhai ngon lành. Vị béo ngậy pha chút chua nhẹ đánh thức vị giác tôi một cách đầy kích thích.
‘Ừm... Chắc phải làm món này cho cô chủ thử mới được.’
Nghĩ lại thì, đây là món tôi hay nấu thời còn sống một mình, nên tôi khá tự tin. Vậy mà kỳ lạ thay, đến giờ vẫn chưa từng nấu cho cô chủ lần nào.
Nhưng mà... nói là mệt thì...
Tôi nghiêng đầu, nhìn chị Lani.
“Em trông tệ đến vậy sao?”
“Thật mà, dạo này trông em có vẻ mệt mỏi hơn trước.”
Tôi hơi bất ngờ trước sự tinh ý của chị ấy. Đến mặt mũi mình thay đổi thế nào tôi còn chẳng nhận ra...
Có phải đây là... giác quan thứ sáu của phụ nữ?
“Không có gì đâu chị. Dạo này em chỉ hay thức khuya một chút thôi mà.”
Tôi cười khẽ, còn chị Lani thì nắm lấy tay tôi, ánh mắt như chìm vào một nơi xa xăm.
“...Được rồi. Nhưng nếu có chuyện gì, cứ đến tìm chị bất cứ lúc nào, được không?”
“Dạ, chị Lani. Thật sự không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
Thú thật thì, từ lúc trở thành hầu gái riêng, khối lượng công việc của tôi giảm hẳn, còn cô chủ thì lại hợp tác hơn tôi nghĩ. Mà thật ra, cô ấy... đáng yêu một cách bất ngờ.
Phải nói sao nhỉ... như đang nuôi một con mèo nhỏ, vừa khó chiều vừa nhạy cảm, nhưng lại đáng yêu đến phát rồ.
Tất nhiên, mấy chuyện này tôi chỉ dám giữ trong lòng, chẳng dám nói với chị Lani.
“Ồ, ai đây nhỉ?”
Khi tôi và chị Lani còn đang ăn dở bữa trưa, một giọng nói quen quen vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, miệng còn đầy thức ăn, thì thấy một cô hầu tóc vàng, mặt đầy tàn nhang đang nhìn tôi với vẻ giễu cợt.
“Chẳng phải đây là cái mặt sắp biến mất khỏi lãnh thổ công tước à?”
“À… chào chị.”
Tên cô ta là Andy thì phải?
Chính là người từng bảo tôi đi làm hầu gái riêng cho cô chủ.
“Andy! Đừng nói nhảm nữa!”
Chị Lani đập mạnh bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn cô hầu tóc vàng. Nhưng Andy chỉ hừ mũi rồi nhún vai.
“Lại giả bộ tử tế rồi đấy. Thật ra chị cũng biết con bé đó sẽ ra sao mà, đúng không? Biết rồi mà còn làm bộ thế này, chẳng phải càng đáng khinh hơn sao?”
Lời Andy khiến chị Lani hơi run rẩy.
“Không... chị...”
“Nếu thật sự lo cho con bé, sao chị không làm hầu gái riêng của nó ngay từ đầu? Đợi người khác làm rồi mới quan tâm, thế là đạo đức giả đấy.”
Chị Lani lùi lại một bước, mắt dao động rõ rệt.
Andy cười nhếch mép rồi lấy ngón tay chọc vào vai chị ấy.
“Thôi làm ơn đi. Cái vẻ đạo đức giả đó nhìn phát buồn nôn.”
Chị Lani quay sang tôi với ánh mắt đầy áy náy. Tôi chỉ thở dài khẽ, đưa tay cầm ly nước bỏ dở định uống thì—
“Kyaaah?!”
Không cần chần chừ, tôi hất nguyên ly nước vào mặt Andy, khiến cô ta hét toáng lên rồi bật lùi lại.
“Thấy chị có hơi nóng nảy, nên em chỉ muốn giúp chị hạ hoả chút thôi mà.”
Mặt mày nhăn nhó, Andy bước tới gần tôi.
“Ngươi… ngươi điên rồi à?! Sao dám— với tiền bối như ta..!!”
“Không phải tiền bối nữa đâu. Không biết em đã được chỉ định làm hầu gái riêng à?”
“Thì sao? Cũng sắp chết đến nơi rồi mà…!!”
Rắc!
Một tiếng tát chát chúa vang lên, đầu Andy bị giật ngược về sau.
Trước mặt cô ta, chị Lani đang đứng đó với vẻ mặt tức giận.
“Đủ rồi. Nếu chị còn quá đáng hơn nữa, tôi sẽ báo cáo hết với cô chủ.”
“Cái... con khốn này!!”
Andy giơ tay định tát lại, nhưng tôi nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô ta.
“Không buông ra?”
Tôi kéo cô ta sát lại, nhìn thẳng vào mắt.
“Này, em vẫn đang cố tôn trọng chị là tiền bối đấy, nhưng cũng có giới hạn thôi.”
“M-mày...”
Tôi trợn nhẹ mắt.
“Mày…?”
“...M-mặt… b…”
Mắt Andy bắt đầu run rẩy.
Tôi buông tay ra, cô ta lập tức lùi lại rồi quay đầu bỏ chạy.
“Đồ hề rạp xiếc... Cả hai đứa chúng bây, nhớ mặt tao đó!!”
Và thế là biến mất.
Tôi quay sang mỉm cười với chị Lani, người vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
“Chị không để tâm mấy lời của chị ta đấy chứ?”
Tôi cố tình pha chút trêu chọc trong giọng, khiến má chị ấy cũng hơi ửng đỏ.
Sau bữa trưa có phần hỗn loạn, nơi cô chủ suýt chút nữa tuyệt thực, sau một hồi vật lộn, tôi cũng ép được cô ăn ít canh khoai tây.
Giờ thì, ánh đèn trong dinh thự đều đã tắt hết, để lại bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Kim đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng.
Tôi dụi mắt, rồi vươn vai một cái.
“Àaa~”
Ngáp một cái nhẹ, tôi tự tay rót một tách trà đêm cho mình.
“Khi nào thì bọn họ mới ló mặt ra đây chứ?”
Tôi tuy không còn là đứa ngây thơ khờ dại, nhưng cũng chẳng đến mức ngốc.
Nghe nói, những người từng làm hầu gái riêng cho cô chủ đều bị giết chết hoặc biến mất không dấu vết.
Ai mà nghe mấy chuyện đó rồi còn có thể ngủ ngon được?
Lần đầu gặp cô chủ, cô ấy không nằm ngủ như người ta. Mà là ngồi trên mép giường, ôm chặt thanh kiếm gác cổ mà thiếp đi.
Ban đầu tôi còn thắc mắc sao lại ngủ như thế, nhưng rồi dần dần cũng hiểu.
Đó là vì lo sợ bị ám sát.
Dù còn nhỏ tuổi, cô chủ đã hai lần bị đầu độc. Theo lời mấy chị hầu khác, thỉnh thoảng có người đột nhập vào phòng cô chủ vào ban đêm.
Nếu tên công tước đó chịu quan tâm một chút, thì mấy mối đe doạ này đã biến mất từ lâu… nhưng tôi có trông chờ gì ở hắn ta đâu? Thế là, việc phải dè chừng ám sát trở thành chuyện thường ngày của Adrielle.
“...Thời gian qua không có chuyện gì bất thường chứ?”
Cô chủ từng hỏi tôi vậy—chắc vì nghĩ tôi sẽ lo sợ khi làm hầu gái riêng.
Tôi đoán, có lẽ là lo cho tôi thật.
Hoặc... cũng có thể không.
“Nhưng đúng là, đến giờ vẫn chưa có gì cả...”
Suốt tuần qua, tôi đều thức đêm canh chừng.
Xem thử sát thủ có thật sự mò tới không.
Dù sao thì, sáng cô chủ cũng đi luyện kiếm, lúc đó tôi có thể ngủ bù, nên cũng không quá mệt.
Nhưng kết quả là—không có gì.
Tất nhiên, mới chỉ một tuần thôi. Nhưng suốt chừng đó thời gian, tôi không tìm nổi lấy một sợi tóc của sát thủ.
“Biết làm sao được.”
Dù có đến một lần mỗi năm, nếu không biết khi nào xảy ra, thì cách duy nhất là kiên nhẫn đợi.
Chết rồi thì hết.
Sau này nếu có tiền, tôi sẽ mua mấy món pháp cụ chống ám sát. Nhưng hiện tại... đành chịu.
Chắc phải sống cảnh này cho đến khi cô chủ trưởng thành thật sự.
Thật ra, ở kiếp trước tôi cũng chỉ ngủ bốn, năm tiếng mỗi ngày. Có lần còn ngất xỉu vì làm ba việc một lúc cơ mà… nên giờ thế này cũng không phải vấn đề lớn.
“Ngủ ngon là đặc quyền của người Hàn thôi.”
Tôi uống thêm một ngụm trà, rồi ngả người ra ghế, nhìn lên trần nhà.
Và cứ thế, những giờ khắc âm u của đêm khuya trôi qua...
Ngay lúc tôi nghĩ rằng hôm nay lại là một ngày vô nghĩa nữa—
Két—
Dù âm thanh rất nhỏ, tôi vẫn nghe rõ tiếng cửa sổ hành lang bị mở ra.
Tôi lập tức mở mắt, bật dậy khỏi ghế.
Bước đi cẩn trọng, không gây tiếng động, tôi lặng lẽ khép cánh cửa phòng đang hé.
Tôi ghé đầu ra nhìn—và mắt mở to khi thấy một người mà tôi đã đợi cả tuần.
Kẻ đó mặc áo choàng đen kín mít từ đầu đến chân, dù cố làm ra vẻ bình thường nhưng vẫn trông khả nghi vô cùng.
Hắn đang rón rén bước về phía phòng cô chủ.
Dù là sát thủ, nhưng từ phía sau trông hắn khá vạm vỡ, khiến tim tôi đập nhanh như một thiếu nữ gặp mối tình đầu.
Đây là cảm giác hồi hộp ư?
Mà nghĩ thế trong tình huống này thì... cũng hơi kỳ.
Nhưng ít nhất, nụ cười không ngừng nở trên môi tôi là bằng chứng cho thấy công sức suốt tuần qua không phí hoài.
Tôi khẽ cười, bắt đầu bám theo kẻ áo đen.
Không rõ hắn không cảm thấy sự hiện diện của tôi, hay quá tự tin, mà cứ mải mê loay hoay với tay nắm cửa phòng cô chủ.
“Khoá kỹ quá chừng. Phiền thật.”
“Chứ sao. Chính tay tôi khoá mà,” tôi lên tiếng.
“Ờ ờ, cảm ơn vì đã gây khó dễ nha…”
Hắn chưa kịp nói hết thì lập tức khựng lại.
Đầu hắn quay phắt về phía tôi, rồi lùi lại ngay tức khắc như gặp quỷ.
“Cái... ai đấy?!”
Tôi nhăn mặt, đưa tay đặt lên môi ra hiệu.
“Suỵt. Đánh thức cô chủ bây giờ.”
Sát thủ kiểu gì mà hậu đậu thế?
Dưới lớp áo choàng đen, tôi tranh thủ quan sát kỹ.
Mắt nâu.
Nốt ruồi dưới lông mày.
Thân hình to khoẻ, không giống người chuyên nghề ám sát cho lắm.
Sau khi ghi nhớ mọi đặc điểm, tôi mỉm cười.
“Vì ngươi, tôi phải thức trắng cả tuần. Định bù cho tôi thế nào đây?”
“N-ngươi... nếu không tránh ra, sẽ hối hận đấy.”
Hắn rút kiếm dài ra, chỉa thẳng vào tôi, ánh mắt đầy sát khí.
“Ngươi định giết tôi đấy à?”
Hắn liếc tôi từ đầu đến chân rồi bật cười khinh bỉ.
“Thông thường thì nhân chứng đều bị xử lý, nhưng... ngươi có gương mặt quá xinh để chết thế này. Ta sẽ ban cho ngươi ân huệ đặc biệt.”
Trời ạ, thoại hoành tráng thế này...
Không ổn rồi.
Tôi biết, nói chuyện nữa cũng chẳng ích gì. Vậy nên, tôi từ từ tiến lại gần.
“Đừng làm ồn đấy. Kẻo đánh thức cô chủ.”
Gương mặt hắn cau lại vì khó chịu. Hắn đưa kiếm ra.
“Lại thêm một đứa hầu gái ,ippms biến thành xác chết à.”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nhìn thoáng qua vầng trăng tròn ngoài cửa sổ.
“Hmm... đây là lần đầu tôi đấu với người thật. Nhưng chắc cũng không khác gì mấy.”
Dù gì thì... né và đánh vẫn thế thôi.
Tôi thu lại ánh nhìn, mỉm cười với hắn.
“Mở ra, Sesame.”