Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 295

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 648

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2957

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1305

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 4

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 17-Ăn cùng nhau nhé

Tại một sân huấn luyện rộng lớn nơi các kỵ sĩ của Valaxar ngày ngày rèn luyện, phía sau đó là một khu vực còn đặc biệt hơn nhiều.

Tòa nhà kia, với lớp đá cẩm thạch trắng muốt và khí chất trang nhã, được xây dựng chỉ để phục vụ cho việc huấn luyện của hai người.

Một trong số đó là chủ nhân của Valaxar, người được mệnh danh là Vương giả phương Bắc — Arvian Valaxar. Thực tế mà nói, ngài không còn cần phải trau dồi thêm sức mạnh nữa, cho nên việc nơi này chỉ dành riêng cho một người xem ra là điều hợp lẽ.

Choang!

Tiếng kim loại va chạm vang lên sắc lẹm, dội khắp sân tập.

“Dạo này xem ra cô sung sức đấy nhỉ. Chắc hẳn đang vui vì chuyện gì?”

Một kỵ sĩ trung niên với dáng vẻ từng trải vừa điều chỉnh thế kiếm, vừa lên tiếng.

“Lo chuyện của mình đi.”

Câu đáp trả khô khốc vang lên từ một cô bé, thậm chí trông còn chẳng buồn nhấc kiếm lên.

Mái tóc trắng như tuyết của cô, không khác gì những bông tuyết phủ khắp phương Bắc, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thân phận ấy.

Kỵ sĩ trung niên bật cười khẽ, rồi bất ngờ lao thẳng đến.

“Dù có cố gắng thế nào thì cô cũng chẳng thể khiến Điện hạ để mắt tới đâu.”

Choang!

Lại một lần nữa, kiếm của hai người va vào nhau dữ dội.

Ngay sau đó, thân hình vạm vỡ của kỵ sĩ và vóc dáng nhỏ nhắn, tóc trắng của cô bé bắt đầu lao vào một trận giao đấu nghẹt thở, không lời qua tiếng lại.

Với người ngoài, cảnh tượng ấy thật khó hiểu. Một kỵ sĩ lừng danh vì phẩm hạnh, cớ sao lại ra tay không nương với một đứa trẻ như thế?

Thế nhưng, kỵ sĩ kia chẳng mảy may bận tâm. Cô bé ấy mang huyết thống Valaxar, hơn nữa còn là một trong những huyết mạch ưu tú nhất trong lịch sử gia tộc—một thiên tài không hơn không kém.

Khi ông ta siết chặt chuôi kiếm, luồng ma lực hùng hậu bắt đầu xoáy tụ quanh mũi kiếm.

Ông ta lao tới, vung kiếm mạnh mẽ. Cô bé không hề né tránh mà trực diện đón lấy đòn công kích.

“Ư…!!”

Kiếm chạm kiếm, máu văng ra từ tay cô bé đang nắm chặt chuôi kiếm. Gương mặt cô nhăn lại vì đau đớn.

“Đồ ngu ngốc!”

Gã kỵ sĩ bật cười chế giễu rồi tung cú đánh tiếp theo với toàn lực, hất văng cô bé ngã nhào ra đất.

Tưởng như đã kết thúc, ông ta ung dung bước đến gần cô bé đang nằm bất động và buông giọng lạnh lùng.

“Chỉ vậy thôi sao? Nếu Điện hạ biết được, hẳn sẽ rất thất vọng.”

“Hừm.”

Bất ngờ thay, trước khi ông ta kịp phản ứng, cô bé tưởng như đã bất tỉnh liền bật dậy, vung kiếm về phía mặt kỵ sĩ với tốc độ kinh ngạc.

“..Cái gì?!”

Lẽ ra cô phải ngất rồi chứ? Nhưng không hiểu sao, lúc này cô lại trông còn sung sức hơn khi nãy.

Bị bất ngờ, ông ta lùi lại bản năng, nhưng mũi kiếm kia đã áp sát ngay trước mũi.

May thay, cô bé đổi hướng kịp thời, lưỡi kiếm chỉ sượt qua má ông ta.

Ực…

Trong khoảnh khắc đầu ông suýt bị xuyên thủng, vị kỵ sĩ nuốt khan một ngụm nước bọt.

Tuy vậy, ngay sau đó, ông ta đập mạnh kiếm xuống đất. Lực chấn động làm cô bé văng ra một lần nữa, lăn lộn trên nền đất.

“Tập kích bất ngờ à? Huyết mạch Valaxar không bao giờ làm chuyện hèn hạ như thế.”

“Buổi huấn luyện hôm nay đến đây thôi. Hy vọng lần sau sẽ là một trận đấu danh dự hơn.”

Không chờ cô bé đáp lời, ông ta quay lưng rời khỏi sàn đấu.

Bước ra khỏi tòa nhà cẩm thạch trắng tinh ấy, ông ta vừa xoa nhẹ cổ vừa lẩm bẩm.

“…Tốc độ và sức mạnh thật khủng khiếp.”

Chỉ trong thoáng chốc, ông hoàn toàn không bắt kịp chuyển động của cô bé. Pha phản công ấy thật sự là một đòn bộc phát đáng gờm.

Nếu bị tấn công như vậy thêm lần nữa… ngay cả ông — đội trưởng kỵ sĩ Valaxar — cũng chưa chắc tránh được.

*****

“Hả…?”

Tôi chớp mắt ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ bé vừa vụt qua sát mặt mình.

Cô bé đột ngột vung tay như muốn tát tôi.

Tôi xoay mặt bản năng để tránh bị vả thẳng vào má.

Không thể nào để một đứa bé đầu còn chưa ráo máu đánh trúng được.

Ngay lần đầu gặp đã ném dao vào tôi… giờ lại giở trò gì nữa đây?

“À… tôi đã làm gì khiến cô không vui sao?”

Không hiểu sao hôm nay cô chủ nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh hơn mọi khi.

“…Đúng là cô bé này có phần kỳ quặc.”

Tôi vốn chẳng mong cô chủ ngoan ngoãn như bao đứa trẻ khác, nhưng cũng mong cô đừng cứ động tay động chân bất thình lình thế.

Mà thôi, giờ cũng chẳng thay đổi được gì.

Đã một tuần kể từ khi tôi chính thức trở thành hầu gái riêng của cô chủ.

Giờ thì tôi đã hoàn toàn thích nghi với công việc chăm sóc cô ấy.

Dù vậy, cách cô đối xử với tôi cũng không thay đổi gì mấy so với hôm đầu gặp mặt…

Nhưng có một điểm khác biệt rõ rệt — cô chủ không còn tỏ vẻ miễn cưỡng khi ăn món tôi nấu nữa.

Khi tôi nấu ăn trước mặt và đưa tận tay, cô đều ăn sạch không để sót chút gì.

Sau một tuần, sắc mặt cô bé rõ ràng đã khá hơn.

Đôi môi từng tái nhợt giờ đã ánh lên sắc đỏ hồng nhẹ. Gương mặt trước đây trắng bệch giờ cũng có chút hồng hào khỏe mạnh.

Điều quan trọng nhất là thân thể gầy gò ngày trước, giờ đã bắt đầu đầy đặn hơn đôi chút.

Mà tất cả là nhờ ai? Nhờ tôi chứ còn ai!

Hehe…

Tôi không ngờ mình lại có năng khiếu nuôi trẻ đến vậy đấy.

“Ngươi.”

“Dạ?”

Tôi nghiêng đầu khi nghe cô chủ gọi, thấy cô hơi ngập ngừng một lúc rồi cẩn trọng hỏi:

“…Dạo này có xảy ra chuyện gì bất thường không?”

“Dạ? Ý cô là sao ạ?”

“Có thể là lúc ngươi ngủ… đêm qua có ai đến không?”

Tôi chớp mắt ngạc nhiên nhìn cô chủ.

“Ban đêm thì ai đến tìm tôi được chứ?”

“…Không có gì.”

Câu nói kèm theo ánh nhìn giễu cợt của cô chủ khiến tôi nhíu mày khó hiểu.

Chúng tôi nhìn nhau một hồi trong im lặng. Rồi cô là người đầu tiên quay mặt đi.

“Ta đã cảnh báo rồi, đừng làm người hầu nữa. Giờ ngươi đã chọn thì đừng trách sau này.”

“Vâng, tất nhiên.”

Lẽ ra tôi nên chần chừ một chút?

Vì phản ứng quá nhanh nên cô chủ có vẻ hơi bối rối.

Tôi đoán được điều cô muốn nói, nhưng vẫn cố tình không nhắc ra.

“Cô đừng lo lắng quá, cô chủ.”

Tôi mỉm cười nhẹ, bắt đầu lần lượt lấy nguyên liệu chuẩn bị cho bữa trưa.

“Vì sáng nay cô đã ăn thịt rồi nên trưa tôi sẽ làm salad hoa quả cho nhẹ bụng.”

“…Ta không thích rau.”

“Dạ?”

Tôi chớp mắt bối rối khi thấy vẻ mặt kiên quyết của cô chủ.

Không phải mới tuần trước cô còn ăn cả nguyên liệu chưa rửa sao?

Giờ đã biết kén chọn món ăn rồi à?

“Con người đúng là dễ thay đổi…”

Trước kia cái gì cô cũng ăn, giờ thì bắt đầu kén cá chọn canh.

Mà salad hoa quả thì có gì sai? Vừa ngon vừa bổ dưỡng.

Tôi khoanh tay, nghiêm giọng nói với cô chủ:

“Đừng làm mình làm mẩy chỉ vì mấy món rau, cô chủ. Nếu cứ ăn uống theo ý thích thì sức khỏe sẽ yếu đi nhanh lắm.”

Cô chủ không đáp, chỉ lạnh lùng quay đầu đi.

Dù cô có phản ứng hay không, tôi vẫn chăm chú chuẩn bị món ăn với nguyên liệu trên xe đẩy.

Rửa rau củ quả sạch sẽ, cắt tỉa trước mặt cô, rồi trộn nước sốt, bày biện salad thật đẹp mắt.

Tôi cũng làm phần của mình, vừa ăn vừa đưa cho cô một cái nĩa.

“Khi nào ăn xong thì gọi tôi, cô chủ. Tôi cũng cần đi ăn trưa.”

“Ngươi chưa ăn sao?”

“Tôi phải xuống khu nhà hầu. Tôi chuẩn bị trước cho tiện, thưa cô.”

Cô chủ cắm nĩa vào đĩa salad, né tránh ánh mắt tôi, rồi nói khẽ:

“…Cùng ăn đi.”

“Dạ?”

“Ngươi không nghe thấy sao?”

Cô chủ lườm tôi, ánh nhìn sắc như dao.

Tôi không thể bảo là không nghe được…

Nhưng lời cô vừa nói thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Cô chủ… đề nghị cùng ăn sao?

‘Cô ấy vốn luôn lạnh lùng, xa cách kia mà?’

Trái tim tôi như rung lên vì xúc động trước lời nói đầy ấm áp ấy.

“Cô chủ… thật sự khiến tôi cảm động quá.”

“C-có gì đâu mà cảm động.”

“Nhưng không sao, hôm nay tôi đã hẹn ăn trưa với tiền bối Lani rồi. Dù vậy, cảm ơn cô chủ đã rủ tôi.”

Tôi thật lòng biết ơn, nhưng tiếc là đã có hẹn từ trước, nên đành từ chối.

Chỉ riêng việc cô chủ mở lời với tôi như vậy đã khiến tôi vui lắm rồi.

“…Gì cơ?”

“Tôi thực sự rất cảm động. Lần sau mình ăn cùng nhau nhé.”

“…Ra ngoài.”

“Ra ngoài… ăn ạ?”

Không hiểu sao ánh mắt cô chủ bỗng trở nên lạnh buốt như băng.

Cô đóng cửa lại với khí thế lạnh lẽo đến rợn người.

“Ra ngoài ngay. Đây là lệnh.”

“Ơ… Cô chủ? Cô đang giận sao?”

“Còn chưa đi?”

Luồng ma lực bắt đầu xoáy tụ quanh chiếc nĩa trên tay cô chủ khiến tôi nuốt khan một cái.

Sao cô chủ lại nổi giận đến mức này chứ?

Không… quan trọng hơn…

‘Cô chủ… biết điều khiển ma lực tới mức đó sao…?’