Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 1

Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

(Đang ra)

Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Ai Riia

Cái chuyện tinh thần "nô lệ công sở" đã ăn sâu vào máu thịt khiến cơ thể bé con này không kham nổi thì cũng xin lượng thứ cho qua vậy.Bé loli tộc Elf, Megu, sẽ dốc hết sức mình!

11 1

The Theory of Queerbaiting

(Hoàn thành)

The Theory of Queerbaiting

劲风的我

“CP là giả, nhưng hạnh phúc là thật.”

45 1

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

5 1

Ta không phải là một ma pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Ta không phải là một ma pháp thiếu nữ

吃土的书语,Sách ăn đất

Tại sao siêu năng lực của người khác lại ngầu và ngầu như vậy, còn tôi thì phải trở thành một ma pháp thiếu nữ để chiến đấu? Tại sao tổ chức lại quyết định chọn tôi làm đại sứ sau khi các anh hùng trở

42 1

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 12-Tin sốc đối với mọi người

Bầu không khí nơi thư phòng nhà Valaxar toát lên vẻ sang trọng và thanh lịch.

Khác với những kỵ sĩ khác đang nghỉ ngơi sau một tháng chinh chiến, hắn lập tức bước vào thư phòng cùng với Chỉ huy Kỵ sĩ của Valaxar.

“Được rồi. Tình hình thế nào?”

Trước câu hỏi đó, Chỉ huy Kỵ sĩ cúi đầu kính cẩn đáp lời.

“Việc huấn luyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Tiểu thư tỏ ra có năng khiếu vượt trội ở các môn như lịch sử, toán học, đặc biệt là võ nghệ và ma thuật, thể hiện thiên tư hiếm có.”

“Vào thẳng vấn đề đi. Nó có đủ khả năng đánh bại kỵ sĩ nhà Valaxar không?”

Công tước lạnh lùng cắt ngang lời vị cận thần, chẳng buồn che giấu sự thờ ơ trong giọng nói.

Trước câu hỏi ấy, Chỉ huy Kỵ sĩ thoáng bối rối đáp lại:

“Thưa ngài… Tiểu thư còn chưa đầy chín tuổi.”

“Nếu mang dòng máu Valaxar, lẽ ra phải có năng lực ở mức đó chứ?”

Chỉ huy Kỵ sĩ lặng thinh, không biết nên đáp thế nào.

Vốn dĩ ông ta là người giỏi ăn nói, nhưng mỗi khi liên quan đến Tiểu thư, Công tước luôn trở nên nghiêm khắc đến mức cực đoan.

Dù là thiên tài kiếm thuật đi nữa, nhưng yêu cầu một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi đánh bại những kỵ sĩ đã được rèn luyện mấy chục năm thì quả thật là điều không tưởng.

“Dựa vào việc nó phá vỡ bức tượng, có vẻ như vẫn còn sức đấy. Nếu thế thì hoàn toàn có khả năng. Ta nói sai sao, Chỉ huy?”

“…Không, thưa Công tước.”

Công tước khẽ thở dài như thể đang tiếc nuối điều gì, tay gõ nhịp lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, môi ông ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh buốt.

“Có vẻ dạo này nó bắt đầu quên mất vị trí của mình rồi. Phải nhắc nhở lại một chút mới được.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Nghĩ lại thì, vị trí hầu gái riêng của Tiểu thư hiện vẫn còn trống, đúng không?”

Câu nói mỉa mai ấy khiến toàn thân Chỉ huy Kỵ sĩ khẽ run.

Quả thật, đã lâu lắm rồi Tiểu thư không có hầu gái riêng.

Từ sau khi người hầu trước bị phát hiện chết sau dinh thự, chẳng ai dám tình nguyện đảm nhận vị trí đó nữa.

Từ đó về sau, tất cả người hầu đều cư xử với Tiểu thư như thể cô bé là một bóng ma.

Chưa từng có ai gặp điều gì tốt đẹp khi dính líu đến cô.

Adrielle là người có quyền lực chỉ đứng sau Công tước trong dinh thự, nhưng trớ trêu thay, cô lại chính là đứa trẻ mà ai nấy đều khiếp sợ.

“Có vẻ con gái ta đang thiếu người hỗ trợ. Bảo quản gia sắp xếp cho nó một hầu gái đi.”

Nghe qua thì tưởng như một lời quan tâm của người cha dành cho con gái, nhưng từ miệng Công tước, chẳng bao giờ có điều gì thật lòng hướng đến Tiểu thư.

Chắc hẳn ông ta vẫn còn nhớ những lời cuối cùng của người hầu trước khi chết.

Đây chỉ là một cách để lại khiến Tiểu thư thất vọng lần nữa – không hơn không kém.

Đó là sự tàn nhẫn cố ý, và quản gia thì chẳng dám làm trái ý ông chủ.

Phần vì ông ta cũng chẳng có thiện cảm gì với Tiểu thư.

‘Tội nghiệp cô hầu gái sắp bị đem ra làm vật hy sinh…’

Chỉ huy Kỵ sĩ thầm thở dài tiếc thương cho người hầu vô danh sắp bị đưa tới, rồi cúi đầu trước Công tước.

Sáng sớm rực rỡ phủ lên dinh thự Công tước.

Không có tiếng chim hót, nhưng ánh nắng ấm áp và làn gió nhẹ đủ để báo hiệu một ngày mới dễ chịu.

Dĩ nhiên, tâm trạng tôi thì ngược lại hoàn toàn.

“Cái quái gì đây?”

Tôi run run cầm lấy cuộn giấy da.

[Tên: Alice]

[Giới tính: Nữ]

[Tuổi: 15]

[Chỉ số: Sức mạnh (B), Tốc độ (A), Trí tuệ (C-), Khéo léo (A+), Ma lực (D), Quyến rũ (F)]

Không có nhiều thay đổi lắm.

Những chỉ số này được tôi tích góp qua mấy ngày lén lút phiêu lưu nhỏ lẻ.

Tôi nghĩ nhiêu đây cũng đủ để sống sót ở thế giới kỳ ảo này rồi.

Đặc biệt, mỗi khi nhìn vào tốc độ và độ khéo léo của mình, tôi không khỏi cảm thấy tự hào.

Thế nhưng…

“Sao trí tuệ của mình lại tụt xuống?”

Tôi nhìn cuộn giấy mà mặt mũi ngơ ngác.

Bị quản gia phạt xong, hai chân ngứa ngáy khó chịu, nên tôi mới lấy ra kiểm tra xem có gì bất thường không – may mà thể chất vẫn ổn.

Nhưng vấn đề là... trí tuệ của tôi lại tụt không lý do.

“Không hiểu nổi luôn… C đã là tệ rồi, còn thêm dấu trừ là sao chứ?”

Dù hồi nhỏ nghèo khổ, không được đến trường, nhưng tôi đâu có ngu.

Tôi tự học, tự mày mò, thậm chí còn vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Tất nhiên, không có tiền thì chẳng thể vào đại học.

Có khi nào do làm hầu gái gần một tháng nên não tôi mòn đi không…?

‘Chắc sau này nó sẽ thay đổi lại thôi.’

Tôi cố gạt đi cảm giác khó chịu, tự nhủ là lỗi hệ thống gì đấy.

Rồi tôi lấy từ túi áo sau ra một món đồ.

Đó là chiếc hộp bạc trang trí cầu kỳ mà tôi nhặt được trong văn phòng quản gia lúc sáng sớm.

Bên trong là lọ thuốc mỡ nhìn qua là biết không hề rẻ tiền.

Nhờ có nó mà vết thương tôi đỡ hẳn, nhưng vì không biết ai đưa nên tôi cứ thấy lấn cấn.

“Ai mà lại tốt với mình chứ…?”

Trong dinh thự này, người đối xử tử tế với tôi không nhiều.

Nếu phải đoán, chắc chỉ có Quản gia phu nhân hoặc chị Lani – người hầu cấp cao.

Quản gia phu nhân thì suốt ngày ở bên tôi, nên không thể nào bà ấy để lại thuốc mà không nói.

Vậy... có phải chị Lani không?

Chị ấy là tiểu thư quý tộc, có món hàng cao cấp như thế cũng không lạ.

Nhưng tính chị ấy mà, có gì thì thường đưa trực tiếp, chứ đâu có kiểu âm thầm đặt trước cửa.

…Hay là?

Một nhân vật khác thoáng hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi lắc đầu ngay, cười gượng.

‘Suy nghĩ hoang đường thật.’

Người đó đời nào tốt với tôi.

Tin con chim sẻ bay qua làm rơi còn đáng tin hơn.

Tôi hít sâu một hơi, bước đến trước gương toàn thân.

Tự tay cởi đồ, thay vào bộ đồng phục hầu gái treo trong tủ.

Lúc mới đến còn lúng túng phải nhờ người giúp, giờ thì tôi đã quen tay lắm rồi.

“Mình đúng là đã chểnh mảng…”

Trên bắp chân vẫn còn hằn rõ dấu tích bị phạt.

Vết bầm hiện lên xanh tím, kéo dài một vệt ngang chân.

Hơi khó chịu, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt.

Ít nhất thì nhờ có quản gia phu nhân mà tôi còn giữ được chút thể diện.

Giờ thì tôi không quan tâm nữa.

Dù là tai nạn hay cố ý, tôi vẫn sẽ làm việc của mình.

Tự tát nhẹ vài cái lên má, tôi lấy lại tinh thần.

Mỉm cười tươi rói, tôi mở cửa rời khỏi phòng.

Dãy hành lang vắng lặng đón tôi bằng sự im lặng thường lệ.

Tôi dậy sớm hơn hẳn giờ thức của các hầu gái, chắc mọi người vẫn còn đang ngủ.

Vậy là tôi bắt tay vào xử lý những công việc dọn dẹp phiền phức trước khi các chị thức dậy.

Dù gì tôi cũng gây phiền toái không chỉ cho quản gia mà còn cho các chị khác, nên chuyện này là điều nên làm.

Đang loay hoay lau bụi dọc hành lang và bệ cửa sổ thì chị Lani bước ra, vừa ngáp vừa dụi mắt.

“Chào buổi sáng, chị Lani.”

Chị ấy liếc nhìn tôi, thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã giấu đi biểu cảm và nở một nụ cười nhẹ.

“…Ừ, chào em. Em lau sạch cả hành lang một mình à?”

“Em dậy sớm thôi. Làm cho đỡ chán ấy mà.”

“Vậy à. Vất vả cho em rồi.”

Chị Lani dường như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Chị đi trước nhé. Nhớ có mặt đúng giờ trong buổi điểm danh sáng đấy.”

“À… vâng. Cảm ơn chị vì thuốc mỡ nhé.”

“Hử? Thuốc mỡ?”

“À… ừm… không có gì đâu ạ.”

Không phải chị ấy cho tôi sao?

…Vậy thì ai chứ?

“…Ừ, gặp sau nha.”

Chị ấy chỉ chào nhẹ rồi rời đi.

Bình thường, chúng tôi vẫn hay trò chuyện dăm ba câu.

Nhưng lúc này, tôi cảm nhận rõ chị đang tránh mặt mình.

Cũng phải thôi.

Tôi đã buông lời xúc phạm chủ nhân của nơi này một cách công khai – sao chị ấy có thể nhìn tôi như trước kia được nữa.

Nhưng không sao.

Tôi tin, nếu tiếp tục sống tử tế và làm tốt, mọi chuyện rồi sẽ trở lại như xưa.

Chẳng mấy chốc, giờ điểm danh sáng dưới sự giám sát của quản gia phu nhân đã đến.

Các chị lớn bắt đầu lần lượt rời phòng.

Tôi cũng rón rén đi theo sau như chuột, không dám gây sự chú ý.

Khi đến hành lang tầng một, đã có khoảng hai mươi người hầu tụ tập để nghe thông báo sáng.

Và ở giữa, là quản gia phu nhân.

Chưa thể đoán chắc, nhưng sắc mặt bà trông có vẻ không tốt.

“…Có lệnh từ Công tước.”

Giọng bà trầm xuống, nặng nề, như thể sắp nói đến điều gì đó chẳng mấy dễ chịu.

Những người xung quanh bắt đầu cảm nhận được sự bất ổn trong không khí, ai nấy đều lặng lẽ quan sát bà quản gia, ánh mắt dần trở nên dè chừng.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Chính chị Lani là người cất tiếng hỏi trong bầu không khí đang chìm xuống nặng nề.

Khi chị Lani lên tiếng, bà quản gia khẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi ngắn rồi đáp lời bằng giọng điệu đầy miễn cưỡng:

“Ngài Công tước đã ra lệnh bổ nhiệm hầu gái riêng cho Tiểu thư.”

“…Xin lỗi, cô vừa nói gì ạ?”

Đôi mắt đen điềm tĩnh của chị Lani khẽ run lên thấy rõ.

Nhưng không chỉ mình chị ấy.

Tất cả các chị hầu khác đang đứng quanh đó đều trợn tròn mắt, không thể tin vào điều mình vừa nghe.

“Nghĩa là... một trong số các cô sẽ được chọn làm hầu gái riêng của Tiểu thư.”

Ngay khi lời ấy thốt ra, sắc mặt mọi người đồng loạt tái nhợt như gặp phải tai họa giáng đầu. Biểu cảm kinh hoàng lan khắp cả hàng ngũ.