Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 126

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1993

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What] - Chương 49 - Yêu Cầu

Sau khi xử lý bảy tám tên gnoll đã vào trong nhà, ra ngoài mới là lúc hơi vất vả.

Nếu giống như những dwarf khác, cứ đánh gục những tên gnoll lao tới, rồi chẳng mấy chốc mình cũng bị đánh gục, cháy hết mình rồi, cháy đến tận cùng rồi, tạm biệt em yêu, thế là ổn, thì chắc cũng được, nhưng đối với tôi, tất nhiên là tôi không muốn vậy.

Tôi định sẽ chấm dứt Bão Gnoll này. Tất nhiên, nếu tiêu diệt hết gnoll thì nó sẽ dừng lại, nhưng đó là một cách làm không thực tế. Phải tìm một phương pháp khác. Vì vậy, phải thoát ra khỏi đây. Cố gắng hết sức không chiến đấu với những tên gnoll tép riu. Triệt để né tránh.

Tuy rất muốn làm vậy, nhưng bọn gnoll lại ồ ạt kéo đến không quan tâm. Số lượng kinh khủng. Đường hầm của Gnoll hẹp nên còn dễ thở. Vương Quốc Thiết Huyết cũng là một đường hầm lớn, nhưng trần nhà cao và đường cũng rộng. Bọn gnoll còn chui ra từ nhà của các dwarf, thật sự là không có điểm dừng.

“Lâu đài ở đâu! Cung điện à!? Cái nào cũng được!”

Tôi vừa bắn hạ một tên gnoll lao tới vừa hét lên, và Willich, vừa dùng súng đập chết một tên gnoll, vừa...

“Bên này...!”

...trả lời rồi bắt đầu chạy.

Dù nói vậy, nhưng hướng đó cũng có gnoll.

“Momohina!”

Tôi ra chỉ thị, và Momohina đã ngay lập tức...

“Okie~! DELM-HEL-EN-BALK-ZEL-ARVE...!”

ĐOÀNG—GG!

Ma pháp Blast [Phát Nổ] đã thổi bay vài tên gnoll ở hướng mà Willich đang định đến.

Willich lao qua con đường đã được mở.

Chúng tôi đi theo Willich.

Một tên gnoll đuổi theo đã bị Millyryl...

“Ya...!”

...chém gục.

Momohina cũng dùng trượng để quét sạch những tên gnoll đang áp sát.

Heinemarie có lẽ vì chỉ xua đuổi thôi thì bị dồn nén, nên đã chạy song song với Willich và bắt đầu tiêu diệt những tên gnoll cản đường.

Còn Ichika thì chỉ biết chạy.

Cả tôi và Gottheld đều không bắn những viên đạn vô ích.

Các dwarf hoặc là ở lại chiến đấu, hoặc là đuổi theo gnoll. Không có ai di chuyển như chúng tôi, nên rất nổi bật. Nổi bật thì tất nhiên sẽ bị nhắm đến.

Vậy mà, cũng không thể dừng lại được. Chúng tôi đã ở trong tình trạng như đang dẫn theo cả một bầy gnoll lớn. Nếu dừng lại, chắc chắn sẽ bị một số lượng gnoll kinh khủng đó vây lại.

Nếu không muốn chết thì chỉ có thể tiếp tục di chuyển.

Không ai có thời gian để nói gì cả. Hầu như cũng không thể suy nghĩ được. Ngay cả tôi đây, đầu óc cũng không hoạt động được nhiều.

Vẫn chưa đến à?

Vẫn chưa đến lâu đài à?

Tôi thì không sao. Chạy thì không thích bằng đi bộ, nhưng dù sao thì đó cũng là tôi. Tôi rất khỏe. Nhưng con nhỏ Ichika đã khá mệt rồi.

“Willich...!”

Không thể chịu đựng được nữa, tôi đã hét lên.

“Sắp đến rồi!”

Người trả lời, không phải là Willich, mà là Heinemarie.

Heinemarie tăng tốc, dùng hai con dao găm chém nát một tên gnoll, rồi đá bay một tên khác.

Rẽ ở góc.

Willich và rồi chúng tôi theo sau.

Một con đường lớn.

Không thể nghĩ đây là một đường hầm. Rộng đến vài chục mét và trần nhà chắc cũng phải cao đến mười mét.

Ở cuối con đường lớn dốc xuống, một cánh cửa đen khổng lồ sừng sững.

“Đại Môn Thiết Vương.”

Gottheld nói nhỏ.

“Đó là lối vào của Cung Điện Thiết.”

Trước cổng có những dwarf đang xếp hàng. Tất cả đều cầm thương rìu và đại thuẫn, mặc áo giáp và mũ sắt màu đen, và ngay cả bộ râu dài cũng màu đen.

“Cận vệ...!”

Heinemarie hét lên.

Bọn họ là quân đội của vua dwarf à.

“Ichika, còn một chút nữa thôi, cố lên!”

Tôi động viên, và Ichika...

“V-vâng...!”

...ngoan ngoãn gật đầu. Cô ấy đang cố gắng hết sức để cử động tay chân, và cũng vì vậy, mà chiếc áo hoodie quấn quanh hông cô ấy đã bị bung ra. Nút buộc có thể tuột ra bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ có lẽ không nên nói.

“Cố lên...!”

Tôi động viên thêm một lần nữa, rồi cũng chạy hết tốc lực.

Cận vệ đã di chuyển.

Trong hàng ngũ xuất hiện một khoảng trống.

Tôi hiểu rằng, đó là để chúng tôi đi qua.

“Đi qua đi...!”

Đầu tiên là Heinemarie, rồi Willich, sau đó là Millyryl, Momohina, tôi, Ichika, Gottheld đã chạy vào khoảng trống trong hàng ngũ của cận vệ.

Bọn gnoll cũng đuổi theo.

Nhưng chúng không thể đuổi kịp chúng tôi.

Bởi vì cận vệ đã dàn thương rìu ra để đón đánh bọn gnoll.

Cận vệ không một tiếng hò hét, im lặng, như thể đó là việc đương nhiên, là việc tự nhiên, đã xiên chết hàng chục tên gnoll.

“...Đ-được cứu... rồi...”

Ichika ngồi thụp xuống.

Ngay lúc đó, chiếc áo hoodie đã tuột ra.

...nhưng mà, có vẻ Ichika không nhận ra.

Mông lộ ra hết rồi kìa.

Tôi đã định nhắc, nhưng trước đó...

“Thường dân, có việc gì ở Cung Điện Thiết của Thiết Vương Bệ hạ.”

Một dwarf từ sâu trong hàng ngũ bước ra.

Dwarf... à?

Khi hắn bước ra, hàng ngũ đã tách ra như bị đẩy sang hai bên.

Tôi không thể không nghĩ, thì cũng phải thôi.

Cao lớn.

Cao đến mức nào à, cao hơn cả tôi, cả Ichika.

Chắc chắn, phải một mét bảy lăm.

Gottheld cũng là một dwarf cao so với dwarf, nhưng cũng không đến một mét sáu. Có một dwarf cao hơn một mét bảy lăm à?

“...Đội trưởng Đội cận vệ Rowen.”

Willich nói bằng một giọng gầm gừ.

“Ồ. Xem ai đây nào.”

Rowen, có vẻ là Đội trưởng Đội cận vệ, nhìn xuống Willich, rồi cười khẩy.

“Chẳng phải là cựu Đội trưởng Hắc Kiếm của Cận vệ, Willich đó sao. Không ngờ lại phải gặp lại cái bộ mặt xấu xí của nhà ngươi.”

“Nư...”

Willich không nói lại gì mà chỉ cúi đầu.

Dường như, Willich từng thuộc cận vệ, và cũng ở một vị trí khá cao. Và rồi đã từ chức hoặc là bị đuổi. Tôi không biết đã có chuyện gì, nhưng có vẻ có ẩn tình.

Dù sao đi nữa, theo phán đoán của tôi, Rowen có vẻ là một kẻ khó ưa.

Đồng thời, không nói đến chức danh, hắn có vẻ không phải là người tầm thường.

“Với vóc dáng bất thường đối với một dwarf, lại thêm thân hình cơ bắp đến độ con người không thể có được, thì chắc chắn phải là một kẻ sở hữu sức mạnh kinh khủng. Không chỉ vậy, hắn còn toát ra không khí rằng ta đây rất giỏi võ nghệ một cách khó ưa.”

Mà chắc cũng chỉ là một kẻ tầm thường có sức mạnh phi thường thôi.

Bởi vì thử nghĩ mà xem.

Nếu Rowen là một người vĩ đại như tôi, thì dù có ở vị trí Đội trưởng Đội cận vệ hay có nhiệm vụ gì đi nữa, có ở đây mà vênh váo không?

Không.

Những kẻ bị bó buộc trong một cái khung như vậy, chung quy cũng chỉ là hạng hai.

“Rowen.”

Tôi gọi thẳng tên, và Rowen đã giật mình, khuôn mặt nghiêm nghị được trang trí bởi chiếc mũ sắt lộng lẫy đã cứng lại.

“Cái gì cơ? Cả con người cũng có mặt à? Hạng người yếu đuối mà dám gọi tên ta đây à, thật là hỗn l...”

“Im đi, đồ tép riu.”

“...Ta nghe nhầm sao? Ngươi vừa nói gì hả?”

“Không nghe thấy à? Tôi nói là đồ tép riu đó.”

Không chỉ Rowen. Các dwarf trong cận vệ đồng loạt sát khí đằng đằng.

Ichika thì mông lộ ra hết và đang run rẩy, còn Momohina thì...

“Hanyanya~...?”

...phát ra những lời khó hiểu, có vẻ hơi bất an.

Millyryl thì bị các dwarf vây quanh, một mình một elf nên có vẻ rất khó xử, Heinemarie thì đang lúng túng, chỉ có Gottheld là có vẻ bình tĩnh, nhưng người đàn ông này chắc chỉ là không dễ để lộ cảm xúc ra ngoài.

“Oắt con loài người.”

Rowen khác với những cận vệ khác, không cầm thương rìu mà là một thanh đại kiếm. Không mang khiên.

Mũi của thanh kiếm khổng lồ đó đã kề vào mũi tôi. Một động tác nhẹ nhàng đến mức đáng sợ.

“Quên cả ơn cứu mạng, quá là ngạo mạn. Câu bất kính ngàn lần chính là dành cho ngươi đó. Giúp những kẻ làm ô danh cận vệ, con người, cả elf, cuối cùng là cả những kẻ hèn nhát làm ra thứ vũ khí tầm xa hèn hạ như súng để vấy bẩn lòng tự trọng của dwarf, lẽ ra đã không nên cứu các ngươi. Hay là chết ở đây luôn nhé?”

“Đồ đần độn.”

Tôi dùng tay không đẩy thanh đại kiếm của Rowen ra.

“Chết cái gì mà chết. Tôi khác với các người, bận rộn lắm đấy. Từ bây giờ phải đi giết tên Gnoll King thứ hai rồi chấm dứt Bão Gnoll đây.”

Cận vệ xôn xao.

Ichika và những người khác, cả Gottheld, Willich, Heinemarie cũng có vẻ kinh ngạc.

“Thứ hai, á...?”

Rowen cười khẩy một tiếng, "Fuhah".

“Nói cứ như thể đã giết được một tên Gnoll King rồi vậy.”

“Giết rồi!”

Willich gầm lên, rồi chỉ vào tôi.

“Người đàn ông này, dũng sĩ của loài người, anh hùng Kisaragi, đã giết Gnoll King! Ta đã thấy bằng chính mắt mình! Ta đúng là một người không xứng đáng với cận vệ, nhưng ta không nói dối! Chuyện đó, đội trưởng Rowen, cả ông cũng phải biết chứ!”

Khi cận vệ bắt đầu xôn xao, Rowen...

“Im lặng!”

...quát một tiếng và bắt họ im lặng.

“Nói những lời vô lý! Hiện tại Bão Gnoll vẫn chưa kết thúc! Đó không phải là bằng chứng cho việc Gnoll King vẫn còn sống sao!”

“Thì đã bảo là vẫn còn mà.”

Cuối cùng cũng đã đến lúc tôi công bố giả thuyết của mình.

“Tôi đã giết Gnoll King. Bọn gnoll đã khóc thương cho cái chết đó. Đó là Gnoll King. Nhưng Bão Gnoll vẫn chưa dừng lại. Nếu Gnoll King biến mất, Bão Gnoll đáng lẽ phải kết thúc, đúng không? Vậy thì câu trả lời chỉ có một. Trước đây có lẽ không phải vậy, nhưng lần này, Gnoll King không phải chỉ có một. Mà là hai, không, là hơn hai tên.”

“...Bằng chứng!”

Rowen gầm lên. Chỉ có vậy mà đã mất bình tĩnh. Đúng là tầm thường.

“Bằng chứng cho việc có hai Gnoll King, ở đâu!”

“Hơn hai tên nhé.”

Tôi ung dung đính chính.

“Chuyện đó thì cứ tìm ra Gnoll King rồi đập chết hắn là biết ngay thôi. Vớ vẩn. Quan trọng hơn, tôi có chuyện hệ trọng muốn nói, nên nghe cho kỹ đây. Rõ chưa? Vị Đại Anh Hùng này có một yêu cầu.”

Rowen đang lườm tôi với một khuôn mặt như sắp phun ra lửa.

Chỉ cần vung nhẹ thanh đại kiếm đó, thì tôi, chắc là, sẽ chết dễ như bỡn.

Rowen có thể làm vậy.

Nhưng hắn sẽ không làm.

Tôi biết. Tôi có tự tin.

“Cho tôi gặp vua. Mất thời gian lắm. Phải là ngay bây giờ luôn.”