Các dwarf tạo thành một bức tường thịt và thép, gắng sức ngăn chặn bọn gnoll tràn vào đường hầm.
Lợi thế là đường hầm hẹp nên dễ phòng thủ, nhưng cũng chính vì hẹp mà họ không thể vung những chiếc rìu chiến đáng tự hào của mình một cách thỏa thích. Thực tế thì nói gì đến vung, chỉ cần vung nhẹ thôi cũng đã khó, đâm ra rồi rút về, lại đâm ra là đã là kịch kim rồi.
Rìu chiến của Đội Râu Đỏ không có mũi nhọn như của một cây thương rìu, nhưng phần lưỡi nhọn của đầu rìu vẫn có thể dùng để đâm. Họ dùng nó để xiên bọn gnoll, nhưng nếu không đâm trúng chỗ hiểm hay đâm không đủ mạnh, vết thương sẽ không đủ để gây chết người.
Mà bọn gnoll cứ thế điên cuồng lao tới, nên đôi khi chúng cũng tự đâm đầu vào mà chết, nhưng vấn đề là số lượng của chúng quá đông. Chúng tấn công liên tục, hết lớp này đến lớp khác, không có điểm dừng.
Ngược lại, phía chúng tôi chỉ cần mất một người đã là tổn thất lớn. Hiện tại mới chỉ có một người chết, một người bị thương nặng được đưa về phía sau cho Ichika chữa trị, nhưng nếu bốn người bị giết, chúng tôi sẽ mất đi một phần mười chiến lực. Thực tế là, sức nặng của mỗi mạng người bên phía chúng tôi khác một trời một vực so với chúng.
Chĩa súng qua kẽ hở của các dwarf phía trước để bắn ư? Tôi đã nghĩ đến, nhưng làm vậy cũng chẳng thay đổi được tình hình.
“UOOOOOOOOOOOH...!”
“OOOOOOOOOOOOH...!”
“ZUOOOOOOOOOOOOOOOOOOH...!”
“HÒ DÔ TA...!”
“GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!”
“XÔNG LÊNNNNNNN...!”
Axbeld, Willich và các dwarf trong Đội Râu Đỏ đang hăng máu, nhưng cứ thế này dù có cầm cự được một, hai tiếng hay thậm chí lâu hơn nữa cũng chẳng giải quyết được gì. Cứ từng người, từng người một ngã xuống và cuối cùng tất cả sẽ bị tiêu diệt. Thật vô nghĩa.
Tôi đã đánh giá sai. Gnoll Queen. Ả còn nguy hiểm hơn cả Gnoll King. Cái tiếng "Bắn" đó là sao chứ? Là lỗi của tôi à? Phải. Chết tiệt. Chết tiệt. Mẹ kiếp. Đồ khốn nạn.
Nào, đã hả giận chưa? Ừ, hả giận rồi. Hối hận cũng chẳng ích gì. Chuyện đó cứ để sau, lúc nào có thời gian thì từ từ mà làm. Phải tính nước tiếp theo.
“Làm sao bây giờ?”
Bị Gottheld hỏi, tôi đưa ra quyết định.
“Chia làm hai đội. Một đội ở lại đây, đội còn lại sẽ đi từ lối vào của nhánh hầm Stephan để nhắm đến sảnh lớn. Chỗ này sẽ giao cho Axbeld và Willich. Nhóm Stephan sẽ do tôi chỉ huy. Sẽ mang theo ông, Momohina, Millyryl và sáu người của Đội Râu Đỏ có súng nạp đạn từ phía sau.”
“Heinemarie cũng đi cùng!”
Biết ngay mà.
Tôi và Gottheld nhìn nhau, rồi tôi gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
“Còn tôi thì sao!?”
Ichika, có vẻ đã chữa trị xong cho người bị thương, hét lên.
Tôi lắc đầu.
“Bà ở lại đây. Nếu có ai bị thương, hãy chữa trị cho họ ngay lập tức.”
“...Cậu cũng có thể bị thương mà.”
“Không bị đâu.”
“Cậu đã bị rồi còn gì!”
“Sẽ không bị nữa.”
“Tôi đang hỏi là nếu cậu bị thì sao!”
“Lúc đó thì tính sau. Nếu không cầm chân được địch ở đây thì kế hoạch này căn bản không thể thành công. Kẻ địch đang tập trung vào hướng này, nên thiệt hại bên này chắc chắn sẽ lớn hơn. Bà ở lại đây.”
“Ở thì ở! Ở là được chứ gì!”
Con nhỏ này sao mà cứ cáu kỉnh thế nhỉ? Bộ ngốc à?
“Râu Đỏ-dono!”
Tôi gọi Axbeld đang chỉ huy ở phía trước.
“Tôi sẽ vòng ra phía sau để kết liễu Gnoll Queen! Tôi mượn sáu người của Đội Râu Đỏ đây! Chỗ này nhờ cả vào ông!”
“Rõ! Ta sẽ cầm cự được một giờ!”
“Từng đó là quá đủ rồi! Willich! Đừng có chết đấy!”
“Cậu cũng vậy!”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi cùng với Momohina, Millyryl, Gottheld, Heinemarie và sáu thành viên Đội Râu Đỏ cầm súng nạp đạn sau, tổng cộng mười một người, rời khỏi đó.
Chúng tôi vội vã quay trở lại lối vào của nhánh hầm Katteruben, rồi tức tốc đến lối vào của nhánh Stephan. Trên đường đi, bọn gnoll tấn công không biết bao nhiêu lần, nhưng chúng tôi cơ bản là lờ đi, chỉ có Millyryl và Heinemarie chém gục vài tên.
Dwarf rành rọt về đường hầm của Gnoll nằm trong số những thành viên Đội Râu Đỏ cầm súng nạp đạn sau, nên sau khi vào đường hầm từ nhánh Stephan, chúng tôi tiến lên một cách suôn sẻ.
Bọn gnoll hiện đang tập trung ở sảnh lớn, tấn công nhóm của Axbeld. Lẽ ra con đường này phải đầy rẫy gnoll trước khi chúng tôi bắt đầu tấn công, nhưng đúng như dự đoán, giờ đây nó trống trơn.
Axbeld nói sẽ cầm cự được một giờ. Trong số các dwarf, có những người giỏi chế tác đồ tinh xảo hơn là rèn. So với con người và elf, dwarf chính xác hơn về mặt thời gian và có cảm nhận thời gian nhạy bén hơn nhiều. Một giờ.
Chắc chắn là chưa đến một giờ.
Dù vậy, vẫn phải khẩn trương từng phút từng giây. Nhanh lên. Nhanh lên. Nhanh lên.
Sảnh lớn.
Ngay phía trước.
Lửa đang cháy sáng rực. Tiếng của bọn gnoll vọng lại. Cả tiếng gầm của các dwarf nữa.
“Dừng lại.”
Trước khi bước vào sảnh lớn, tôi tạm thời cho tất cả mọi người dừng lại.
“Nghe đây. Thắng bại sẽ được định đoạt trong chốc lát. Chúng ta sẽ kết thúc trong một đòn. Đập chết Gnoll Queen. Việc chúng ta dùng vũ khí tầm xa, sau này có thể sẽ có mấy thằng ngu lải nhải phàn nàn. Nhưng kệ chúng. Vinh quang mà chúng ta giành được là của chúng ta. Chỉ chúng ta mới có thể giương cao nó. Cứ để cho những thằng ngu không làm gì cả được quyền nói. Tôi biết. Tôi biết các người dũng cảm đến mức nào, là đại trượng phu giữa những bậc đại trượng phu. Đừng lo lắng gì cả. Chết ở đây cũng được. Tôi cho phép. Nếu muốn chết, thì đây chính là lúc. Nếu đã chết, hãy chết sau khi hạ gục Gnoll Queen. Rõ chưa? Đi nào. Đập tan nát chúng nó. Theo tôi. Tôi sẽ cho các người thấy chiến thắng. Các người sắp chiến thắng. Chắc chắn sẽ thắng. Vì các người là những người đàn ông đích thực. Không cần trả lời. Giữ lấy khí thế đó đi. Trút toàn bộ lên Gnoll Queen. Xung phong, áp sát, rồi bắn đồng loạt. Đừng bắn cho đến khi tôi ra hiệu. Rõ chưa?”
Tất cả đều im lặng gật đầu. Những người lính tuyệt vời. Có thể tin tưởng được bọn họ.
“Heinemarie. Đừng rời khỏi tôi và Gottheld.”
“Tôi biết rồi. Sẽ không rời đi.”
“Ừm. Trả lời tốt lắm. Momohina. Trước khi bọn tôi bắn, hãy cho một phát 'ĐÙNG' thật to nhé.”
“Okie~. Một phát 'ĐÙNG' thật to chứ gì.”
“Millyryl, trong trường hợp xấu nhất thì.”
“Vâng, Kisaragi-sama. Dù có phải đổi cả mạng sống này, tiểu nữ cũng sẽ bảo vệ ngài.”
Không cần đến mức đó đâu, nhưng dù có cản thì Millyryl cũng sẽ làm thôi. Nếu đó là mong muốn của cô ấy, tôi không có quyền xen vào. Mà chuyện đó cũng sẽ không xảy ra đâu.
Một khi đã làm, tôi không nghĩ đến chuyện có thể không được, có thể thất bại. Sẽ làm được. Sẽ thành công. Tôi sẽ làm cho nó thành công. Sợ á? Chẳng có gì phải sợ. Dù sao thì cũng sẽ kết thúc nhanh thôi. Chỉ có một lần tấn công. Không có lần thứ hai. Cược tất cả vào đòn tấn công này. Dốc hết toàn bộ sức lực.
“Nhanh thôi. Cùng tận hưởng nào.”
Tôi liếm môi.
Nhắm mắt, rồi mở ra.
“Xung phong!”
Nào, đi thôi. Chạy. Chạy đi. Gnoll Queen. Ả ở kia. Ả khác với Gnoll King. Không xông lên phía trước. Ở phía sau. Ả đang điều khiển bọn gnoll trong cơn điên loạn. Xung quanh ả luôn có bọn gnoll. Bọn gnoll cuộn lại như một vòng xoáy. Một đầu của vòng xoáy đó đang hướng về phía nhóm của Axbeld.
Gnoll Queen và bọn gnoll chưa nhận ra chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng phải đột phá qua vòng xoáy lớn đó ở một mức độ nào đó. Nếu không thì không thể tiếp cận ả. Bắn đồng loạt mà trượt thì ả sẽ tạm thời lui lại, và nếu để ả trốn thoát thì rất khó truy kích. Vì vậy, phải tiếp cận càng gần càng tốt rồi mới bắn. Bắn nát đầu ả. Giết một cách chắc chắn. Tôi đã mô phỏng tình huống này không biết bao nhiêu lần. Không cần phải suy nghĩ nữa. Đi. Đi. Cứ đi thôi.
Một tên gnoll nhận ra rồi. Hắn quay về phía này. Thì cũng phải thôi. Đã quá gần rồi. Tôi đá văng hắn. Lại đá bay một tên gnoll khác để tiến lên. Millyryl đang vung thanh kiếm mythril. Momohina dùng trượng đâm ngã bọn gnoll. Gottheld và Heinemarie dùng báng súng để đập bọn gnoll. Sáu người của Đội Râu Đỏ hóa thành những đầu đạn bằng thịt và thép để đẩy lùi bọn gnoll. Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.
Gnoll Queen ở ngay kia. Khoảng năm mét. Kia rồi. Chính là ngươi. Gnoll Queen. Ta ở đây. Ngay cạnh ngươi đây. Thấy rồi. Thấy rồi. Gnoll Queen đã thấy tôi. Đôi mắt vàng của ả. Tôi vừa đá một tên gnoll vừa chĩa súng về phía Gnoll Queen.
Gnoll Queen là một đối thủ đáng gờm. Thông minh hơn Gnoll King. Ả đã lùi lại. Ả biết. Ả biết thứ vũ khí này nguy hiểm. Ả nhận ra rằng nếu đối đầu trực diện thì ngay cả bản thân ả cũng gặp nguy hiểm. Đúng vậy. Nhà ngươi biết rõ lắm. Ánh mắt ả, sự chú ý của ả, đang dán chặt vào khẩu súng của tôi, của chúng tôi. Ngươi thông minh hơn Gnoll King nhiều. Tuy nhiên, thứ mà nhà ngươi cần cảnh giác không chỉ có súng đâu.
“MOMOHINA!”
“DELM-HEL-EN-BALK-ZEL-ARVE...!”
Momohina kích hoạt ma thuật Blast [Phát Nổ]. ĐÙNGGGG...! Một vụ nổ xảy ra ở gần vai phải của Gnoll Queen. Do hắn đang định quay lưng lại với chúng tôi, nên cú nổ đã hơi lệch.
Momohina kêu lên:
“Ai da.”
“Không vấn đề.”
Tôi đặt ngón trỏ lên cò súng.
“BẮN—...!”
Gnoll Queen, theo tôi nghĩ đó là một quyết định đúng đắn, đang cố gắng chạy trốn. Nhưng ả đã bị ma thuật của Momohina cản trở.
Tôi, chúng tôi, đã bắn. Những viên đạn chúng tôi bắn ra tập trung vào Gnoll Queen.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bắt đầu nạp viên đạn mới.
Gnoll Queen không phải dạng tầm thường. Phản xạ siêu tốc. Ả ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm đầu để tự vệ. Với tư thế đó, có lẽ ả không bị trúng đạn vào chỗ hiểm. Rồi nhân tiện hay sao đó, ả lại gào lên cái lệnh "Bắn" kia.
Chúng tôi đã không thể kết liễu ả.
Và rồi, bọn gnoll điên cuồng thay vì tấn công nhóm của Axbeld, lại quay sang tấn công chúng tôi.
Nếu vậy, chúng tôi sẽ không thể chống cự nổi.
Sẽ bị đè bẹp.
Có lẽ, sẽ không còn lại dấu vết gì.
Tôi cười.
“Ngon...!”