Thiết Vương không trả lời. Nàng chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Mãi một lúc sau, nàng mới mở lời:
“Giao binh lính cho ngươi thì có thể chấm dứt được Bão Gnoll sao?”
“Thì tôi đã bảo là sẽ chấm dứt nó còn gì.”
“Không có gì đảm bảo cả, Trẫm không thể giao binh lính cho ngươi.”
“Cô tự mình đảm bảo đi.”
“...Gì cơ?”
“Cô chỉ cần tin tôi là được. Mặc kệ ai nói gì, tôi sẽ đập chết Gnoll King và chấm dứt Bão Gnoll. Hãy tin lời tôi. Cô là vua cơ mà. Chỉ cần cô quyết định, chắc chắn sẽ làm được. Hãy quyết đoán đi, vì để bảo vệ mạng sống của những dwarf không muốn chết.”
“Chuyện không đơn giản thế đâu.”
Thiết Vương khẽ chau đôi mày thanh tú.
“Ngươi là người ăn nói thẳng thắn. Vì vậy, Trẫm cũng sẽ nói thẳng. Trẫm là vua của Vương Quốc Thiết Huyết này, nhưng không phải mọi chuyện đều theo ý Trẫm.”
“Là do Rowen à?”
“Phải. Đặc biệt là các võ quan và binh lính đều nằm dưới ảnh hưởng của Rowen. Ngay cả Trẫm cũng không thể hạ một mệnh lệnh mà không cân nhắc đến ý muốn của lão ta.”
“Tại sao lão ta lại cứ đóng quân trước lâu đài như vậy mà không hành động?”
“Bão Gnoll đối với một số kẻ lại là một lễ hội mà chúng mong chờ. Nếu sớm kết thúc nó, sẽ có những kẻ bất mãn.”
“Và những kẻ đó thuộc phe Rowen, đúng không? Nói tóm lại, lão ta sẽ để cho lũ gnoll mặc sức tung hoành cho đến khi khoảng hai mươi phần trăm dân số dwarf chết đi, hoặc đến khi lũ dwarf ngốc nghếch đó chết hết hay chán lễ hội rồi, Rowen mới chịu điều động đội cận vệ. Và rồi, chính lão ta sẽ kết liễu Gnoll King. Lão sẽ giành được võ danh, còn lũ dwarf ngốc nghếch kia thì vỗ tay hoan hô. Đó là kịch bản của lão à?”
“Ngươi đoán nhanh thật đấy. Đúng là như vậy.”
“Vớ vẩn. Sa thải ngay cái thằng ngu đó đi.”
“Không thể.”
“Vì không muốn gây xáo trộn trong nước, phải không?”
“Phải. Cai trị đất nước là trách nhiệm của Trẫm với tư cách là vua.”
“Cái đất nước đó chẳng phải được tạo nên từ dân chúng sao? Dân của cô đang chết hàng loạt kia kìa.”
“Ngươi đã nói là có những kẻ muốn chết. Số người mong muốn điều đó không phải là ít.”
“Còn cô thì sao? Nhìn những dwarf chết la liệt như rác rưởi như vậy, cô không cảm thấy gì à?”
“Trước khi Trẫm trở thành vua,” Thiết Vương cụp mắt xuống. “Với tư cách là một thiếu nữ bình thường, Trẫm đã từng trải qua Bão Gnoll. Không ai biết Trẫm thuộc gia tộc Thiết Vương. Gia tộc chúng ta thường che giấu thân phận và lớn lên giữa thường dân như vậy. Trẫm cũng đã cầm vũ khí và chiến đấu với lũ gnoll. Rất nhiều dwarf đã chết ngay trước mắt Trẫm. Cũng có người đã bỏ mạng để bảo vệ Trẫm khi đó vẫn còn là một cô gái. Trẫm vẫn nhớ như in cảnh tượng đó.”
“Nói tóm lại là cô thấy nó thảm khốc, đúng không?”
Tôi không kiềm chế mà tặc lưỡi.
“Vậy thì mau làm những gì có thể làm để chấm dứt nó đi.”
“Kể cả khi Trẫm ra lệnh, Rowen cũng sẽ chỉ 'bề ngoài tuân lệnh, bên trong chống đối'.”
“Nghĩa là chỉ giả vờ nghe rồi không thực sự hành động?”
“Đội cận vệ và quân đội sẽ đi theo Rowen.”
“Rốt cuộc, cô chẳng thể làm được gì cả, đúng chứ?”
Thiết Vương không trả lời. Trông nàng có vẻ mặt đau khổ.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi nhún vai và cười khẩy.
“Tôi vốn không thích kiểu nói chuyện vòng vo. Thôi, đừng để tâm. Tôi không bắt cô làm những việc không thể đâu. Ngoài quân đội ra, cô có thể cho ai hợp tác với tôi không?”
Thiết Vương khẽ gật đầu.
“Trong phạm vi quyền hạn của Râu Đỏ.”
“Là lão già Axbeld à. Thế thì đáng tin cậy đấy. Đã đủ rồi.”
Tôi giơ một tay lên. Việc đã xong. Tôi vừa quay gót định bước ra khỏi tấm mành thì...
“Đợi đã.”
Thiết Vương gọi tôi lại.
Tôi quay người.
“Gì nữa? Còn chuyện gì à?”
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Ngươi là con người, phải không? Dù chúng ta và Vương quốc Arabakia có giao hảo đồng minh...”
“Tôi không rõ về cái Vương quốc Arabakia gì đó lắm.”
“Vậy, là vì ngươi là lính tình nguyện sao?”
“Chắc vẫn còn là lính tập sự. Mà chuyện đó sao cũng được. Tôi cũng quên béng mất rồi.”
“Một lính tình nguyện tập sự của loài người, tại sao lại muốn chấm dứt Bão Gnoll? Ngươi chẳng có quan hệ họ hàng gì với dwarf cả.”
“Ý cô là, tôi chẳng có lý do gì để thấy tội nghiệp hay đồng cảm, vậy tại sao lại làm đến mức này, phải không?”
“Phải.”
“Hô~”
Tôi nhìn xuống Thiết Vương đang ngồi trên ngai vàng.
“Vậy là sao? Những ai không đáng thương hay không phải người thân quan trọng thì không được cứu à? Tôi chỉ được phép cứu những người mà tôi thấy đáng thương, hoặc là đồng đội, bạn bè thôi sao? Không có một lý do to tát nào thì không nên giúp đỡ người khác à? Đang đi trên đường mà thấy có người gặp khó khăn, nếu không có đủ lý do để giúp thì ngay cả việc hỏi thăm cũng không được làm hay sao?”
“Trẫm không hề có ý đó...”
Tôi chỉ thẳng ngón trỏ vào Thiết Vương.
“Đừng có dùng luật lệ của cô để đo đếm tôi. Tôi hành động theo luật của tôi. Khi tôi muốn làm, tôi sẽ làm. Khi tôi cảm thấy nên làm, tôi sẽ làm tới cùng. Mấy cái lý lẽ hay hoàn cảnh dễ hiểu gì đó, tôi đếch quan tâm. Tóm lại, tôi sẽ chấm dứt Bão Gnoll theo ý chí của tôi. Vì tôi muốn thế. Hiểu chưa?”
“H-hiểu rồi.”
“Câu vừa rồi nghe hơi dễ thương đấy.”
“Ng...”
“Ồ. Mặt đỏ lên như thế lại càng dễ thương hơn.”
“Ng...”
“Cô, tên gì?”
“Ể. A... T-tôi... Tr-Trẫm là, Thiết Vương...”
“Không phải cái đó, là tên của cô.”
“E-Elzehilda... ạ.”
“Dwarf toàn có tên dài thế à? Khó gọi quá. Gọi là Hilda được không?”
“K-khoan, ể...”
“Hẹn gặp lại nhé, Hilda.”
Tôi bước ra khỏi tấm mành.
Chẳng hiểu sao, Ichika đang lườm tôi.
Willich, Axbeld, Heinemarie và cả Gottheld nữa, tất cả đều trông như chết lặng.
“Vất vả rồi nha!”
Momohina nhảy tưng tưng.
“Mừng ngài đã trở về.”
Millyryl cúi đầu chào đón tôi một cách lịch sự.
Chuyện này cũng không quan trọng lắm, nhưng mỗi lần cô ấy cúi chào là bộ ngực lại mang tính hủy diệt thật. Dù đã quen mắt rồi mà lần nào nhìn cũng phải trầm trồ, kể ra cũng tài ghê.
“Ừ.”
Tôi đáp gọn lỏn rồi vỗ vai Axbeld.
“Thế nhé, Râu Đỏ-dono. Tôi đã có lời hứa của Hilda rồi đấy. Nhờ ông hợp tác nhé.”
“...Ngài dám gọi Bệ hạ bằng cái tên đó ư!”
“Hửm?”
Tôi quay lại nhìn về phía tấm mành.
“Này, Hilda. Tôi gọi cô là Hilda không được à?”
Một lúc sau, có tiếng trả lời vọng ra.
“...Trẫm cho phép.”
Tôi quay lại phía Axbeld.
“Đấy, ông nghe rồi chứ. Chính chủ đã đồng ý thì còn vấn đề gì nữa.”
“...Ta á khẩu, không thể nói nên lời.”
“Thế mà ông vẫn đang nói đấy thôi.”
“Trời ạ! Hợp tác là hợp tác cái gì! Như Bệ hạ đã giải thích, ta không thể điều động quân đội được!”
“Ông vẫn có binh lính mà ông có thể ra lệnh đúng không? Mấy người mặc giáp đỏ là thuộc hạ của ông mà.”
“Hửm? Đội Râu Đỏ à? Đó là đội vệ binh của ta...”
“Kiểu như quân đội riêng bán chính thức à?”
“Ừm, nói thẳng ra thì là vậy.”
“Có bao nhiêu người?”
“Không thể so với đội cận vệ được. Khoảng ba mươi người thôi. Không thể gọi là quân đội được.”
“Ba mươi người à.”
Tôi khoanh tay suy nghĩ một lúc.
“Ừm. Từng đó là đủ xoay xở rồi.”
Axbeld trợn tròn mắt.
“Ngài nghiêm túc đấy à?”
“Chuyện như thế này mà không nghiêm túc thì còn gì nữa.”
Kế hoạch gần như đã hình thành trong đầu tôi. Có đội cận vệ thì sẽ dễ dàng hơn, nhưng nếu có ba mươi dwarf được huấn luyện bài bản thì cũng làm được khối việc.
Mà có những việc đội cận vệ khó làm, nhưng đội Râu Đỏ lại có thể. Chỉ cần bên đó sắp xếp được, thì số lượng không cần nhiều.
“...Nưưư...”
Axbeld ôm đầu.
“Ta có lẽ đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn. Lẽ ra ta không nên để một kẻ như ngài diện kiến Bệ hạ...”
Đồ ngốc à.
Muộn rồi.
Ván đã đóng thành thuyền rồi.