Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 127

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1993

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What] - Chương 48 - Đừng Khóc

Gnoll.

Gnoll.

Gnoll.

Gnoll. Gnoll. Gnoll.

Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll.

Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll.

Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll. Gnoll.

Số lượng gnoll có lẽ còn nhiều hơn cả dwarf. Khắp nơi đều là gnoll, đầy rẫy gnoll sống và gnoll chết. Vương Quốc Thiết Huyết đã bị gnoll bao phủ.

“Bao nhiêu vậy trời, cái lũ gnoll này...”

Một người vạn phu bất địch, thiên hạ vô song như tôi cũng chỉ biết chết lặng.

“Không rõ số lượng.”

Gottheld vừa lôi hộp đạn ra vừa nói.

Chúng tôi đang ở nhà của Gottheld và Heinemarie. Sau khi từ hố gnoll ở Brookbeck quay về Vương Quốc Thiết Huyết, chúng tôi đã bắn khá nhiều gnoll. Vì gnoll quá đông nên cứ bắn là trúng, nhưng chẳng mấy chốc hộp đạn đã sắp hết. Chúng tôi đã quay về nhà để bổ sung. Mà trong nhà cũng đã bị bọn gnoll phá tan hoang, và ngoài súng và hộp đạn được cất trong kho phía sau có khóa, thì không còn thứ gì có thể dùng được.

Gottheld vừa ném cho tôi một hộp chứa đạn, vừa nói:

“Vương Quốc Thiết Huyết cũng rất rộng lớn, nhưng nghe nói đường hầm của gnoll còn rộng hơn nữa. Hầu hết các dwarf không muốn thừa nhận, nhưng riêng khả năng đào hầm của chúng thì không thể xem thường được. Với cả khả năng sinh sản nữa.”

“Bọn chúng ấy à,” Willich vì chém quá nhiều gnoll nên đại kiếm đã bị mẻ, và đã dùng tạm vũ khí lăn lóc đâu đó, nhưng tất cả đều đã hỏng. Bây giờ ông ta có vẻ đang thử xem khẩu súng kiểu cũ mà Gottheld đã làm có thể dùng thay kiếm được không. Không, đừng có vung mà hãy bắn đi chứ. “Từ lúc sinh ra, chỉ cần hai ba năm là đã lớn. Và từ lúc đó đã là những tên trộm.”

“...Nhưng giết được Gnoll King thì Bão Gnoll sẽ kết thúc mà...”

Ichika vẫn còn lải nhải.

“Hừm... không được!”

Heinemarie từ phòng mình bước ra.

“Ta đã định tìm cho ngươi một thứ gì đó giống như quần, nhưng không may là tất cả đều đã bị gnoll lấy mất rồi...!”

“...Kh-không có à. Vậy là...”

Ichika giữ chiếc áo hoodie đang quấn quanh hông.

“Nư~”

Momohina nhíu mày.

“Itchon-chon, không-quần-mát-mẻ ha~. Sẽ bị cảm lạnh đó~”

“...Đừng có nói không quần, Momohina.”

“Dù có nói vậy, nhưng không mặc quần thì biết làm sao.”

Tôi nói và Ichika mặt đỏ bừng.

“Đã bảo là đừng có cố tình nói ra mà! Tôi đang cố gắng không để ý đến nó mà...”

“Kisaragi-sama.”

Millyryl làm một vẻ mặt nghiêm túc, tiến lại gần tôi.

“Từ bây giờ, chúng ta nên làm gì ạ?”

“Thôi cũng được, nhưng mà tại sao cô lại kẹp một miếng vải giữa hai bầu ngực vậy.”

“A, c-cái này, thì...”

Millyryl định dùng tay để che ngực, nhưng với bộ ngực đó thì không thể che hết được.

“Th-thật xấu hổ, ở đây khá là nóng, và vì bị hầm hơi nên, tiểu nữ đã lỡ...”

“Hờ. Ngực to thì cũng có cái khổ của nó nhỉ?”

“...Ngực...”

Heinemarie cúi đầu, dùng hai tay sờ ngực mình.

“Ngực... Heinemarie, gần như không có... Momohina thì cũng có một chút... Kisaragi!”

“Hả?”

“Kisaragi thích ngực to à!?”

“Ừm~. Ai biết được. Mà người ta hay nói, to hơn thì tốt hơn, và to hơn thì có nhiều ứng dụng hơn đúng không?”

“Ứ-ứng dụng...!? Không lẽ nào, ngực cũng có phần cơ bản và phần ứng dụng à...!? Ví dụ như, là như thế nào ạ...!?”

“Không, tôi không biết.”

“Kisaragi.”

“...Đã bảo là đừng có chĩa súng vào tôi mà, Gottheld.”

“Khư...!”

Heinemarie đá xuống sàn.

“Nếu Heinemarie này cũng có ngực! Chỉ cần có ngực...! Thì đã không ra nông nỗi này...!”

“Tôi không nghĩ đó là vấn đề của ngực đâu...”

“Vậy thì là lỗi của cái gì!?”

“Chẳng phải lỗi của cái gì cả. Cô cứ là cô là được rồi.”

“Ch-chuyện đó...! Tức là, cứ là Heinemarie như thế này, cũng, th-thích à. Dù không có ngực...!?“

“Ít nhất, tôi không câu nệ chuyện ngực.”

“V-vậy à. Tốt quá... Vì việc ngực to lên là chuyện không có hy vọng, nên Heinemarie đã nghĩ là hết cách rồi...”

Tôi không phải là không nghĩ, có lẽ đầu óc của cô mới là vấn đề, nhưng vì phiền phức lắm nên tôi đã không nói ra.

“Từ bây giờ làm gì á.”

Tôi kiểm tra hộp đạn. Số lượng đạn ít hơn lúc đầu. Nếu không tiết kiệm thì toang.

“Đã đâm lao thì phải theo lao. Sao có thể rút lui ở đây được. Tôi sẽ chấm dứt Bão Gnoll này.”

“Nhưng làm thế nào...?”

Ichika có vẻ mặt như sắp chết.

Mà nghĩ lại thì, con nhỏ này, bị gnoll bắt, rồi được cứu, rồi lại tham gia vào việc giết Gnoll King... bảo sao lại thế.

“Phương pháp thì.”

Tôi đã định tặc lưỡi, rồi lại thôi.

Chết tiệt.

Trong đầu tôi có một giả thuyết. Chỉ là, nó chỉ là một giả thuyết.

“Không biết, nhưng mà sẽ xoay sở được thôi.”

“...Cậu, lúc nào cũng vậy.”

Ichika cúi đầu, cắn môi.

“Lúc nào cũng sẽ xoay xở được, sẽ đâu vào đó thôi. Cậu có thực sự suy nghĩ không vậy? Có kế hoạch nào không? Cậu chẳng bao giờ giải thích gì cả, chỉ có thể nghĩ là hành động tới đâu hay tới đó thôi! Thử đặt mình vào vị trí của người khác một lần xem! Tôi sợ lắm, cậu hiểu không? Sợ đến chết đi được! Cậu cứ chê tôi là đồ nhát gan, nhưng sợ hãi thì có gì sai trái chứ? Sợ hãi thì lạ lắm à? Ai mà muốn gặp chuyện đáng sợ cơ chứ! Tôi lạ lắm sao? Chắc chắn là không rồi, đúng không? Nhưng mà...”

Chắc lại khóc nữa đây.

Con nhỏ này lúc nào cũng khóc.

Việc dự đoán của tôi bị sai, đúng là một chuyện hiếm thấy.

“Nhưng mà.”

Ichika ngẩng mặt lên, tuy trông như sắp khóc đến nơi, nhưng lại không khóc, ngược lại, cô ấy còn nhếch hai bên mép lên, nheo đôi mắt lấp lánh lại, và mỉm cười.

Tôi đã bất giác, tim đập thịch một cái.

Dù trời đất có rộng lớn, nhưng chắc chỉ có con nhỏ này mới có thể làm được một vẻ mặt như vậy.

“Nhưng mà, nói gì thì cũng vô ích thôi đúng không? Cậu thì chẳng bao giờ nghe lời người khác nói. Nhưng nếu cứ thế mà bỏ mặc cậu rồi để cậu chết, thì tôi sẽ không ngủ ngon được... nên tôi sẽ đi theo. Cũng không cần cậu phải cảm ơn. Mà cậu thì chắc chẳng nói gì đâu. Tôi làm thế này là vì tôi muốn. Tôi sẽ không để cậu chết đâu. Vì tôi, là một tu sĩ.”

Tôi khịt mũi một tiếng.

Tôi muốn nói lại gì đó, nhưng không hiểu sao lại không thốt nên lời.

“Mà...”

Cuối cùng cũng chỉ nói được có vậy. Mà là cái gì? Mà là sao đây?

Không hiểu rõ nữa.

Tóm lại, không phải là lúc để ý chuyện đó.

Tôi cầm súng lên.

Chĩa nòng súng về phía lối ra vào.

Ngay sau đó, cánh cửa ra vào bị thổi bay. Bọn gnoll ồ ạt tràn vào. Tôi bắn một phát, rồi ngay lập tức nạp viên đạn tiếp theo. Gottheld cũng bắn. Willich dùng súng để đập một tên gnoll.

“Ở đây thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt!”

Tôi vừa bắn chết một tên gnoll vừa hét lên.

“Ra ngoài thôi...!”