Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 127

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1993

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What] - Chương 45 - Gnoll King

Nói một cách ngắn gọn, là một cảnh tượng địa ngục.

Ở phía trước nơi rất nhiều dwarf đang vung rìu chiến, đại kiếm, và búa lao tới, có hắn.

Chiều cao chắc khoảng hai mét. So với những dwarf chưa đến một mét rưỡi, thì đó là một thân hình khổng lồ. Nếu so với những tên gnoll nhỏ hơn nữa, thì nói là một thân hình cao chọc trời cũng không phải là quá lời.

Màu xám, là da... à? Trông cứng như đá. Không, khác với đá à? Không có vẻ gì là gồ ghề.

Phải nói sao nhỉ, khiếp đảm.

Cơ bắp cuồn cuộn một cách kinh khủng. Ngay cả mặt cũng đầy cơ bắp, và mái tóc đen thì như dây thép.

Cánh tay rất dài. Vai thì phồng lên như một ngọn đồi nhỏ.

Hắn trang trí toàn thân bằng đủ thứ, nhưng chẳng có cái nào hợp cả. Gu thẩm mỹ của hắn có vẻ không chỉ là con số không, mà còn đã đi sâu vào thế giới âm. Tóm lại là hắn đeo đầy những thứ vàng chóe, bạc loáng hay đen bóng, cứ như thể còn thiếu ấy. Tất cả đều là đồ ăn trộm từ dwarf nhưng vì vóc dáng quá khác biệt nên không vừa vặn. Vì vậy mà hắn đeo những thứ đáng lẽ phải quấn quanh hông lên tay, hoặc đeo vòng cổ lên tai hay mũi.

Xấu xí.

Quả là xấu xí đến ghê tởm.

Tôi thậm chí có thể quả quyết rằng, trong số những thứ tôi đã từng thấy, không có thứ gì xấu xí đến ghê tởm bằng hắn.

Gnoll King.

Vua của bọn gnoll.

Mà khoan, đó có phải là gnoll không vậy. Màu da và mắt và cả việc có hình người, ngoài những điểm chung đó ra thì chẳng có gì giống gnoll cả.

Chỉ có thể nghĩ đó là một sinh vật khác loài, nhưng không sai được, bọn gnoll đang phục tùng Gnoll King.

Gnoll King chiếm giữ vị trí trung tâm của sảnh, và đang xé nát rồi ném đi những dwarf đang lao tới. Nhân tiện, cái "xé nát rồi ném đi" này không phải là một phép ẩn dụ. Hắn thực sự dùng đôi tay dài của mình để túm lấy một dwarf, rồi xé đứt cánh tay, chân, hay cổ, rồi ném đi.

Không, nói là ném vào thì đúng hơn.

Mục tiêu là?

Đương nhiên là đám dwarf khác rồi.

Thứ rơi xuống đám dwarf không chỉ có máu của đồng đội. Mà còn có cả cánh tay, chân và đầu. Cuối cùng là cả những cái xác không đầu.

Dù vậy, đám dwarf vẫn không hề nao núng mà lao vào Gnoll King, nhưng lại bị bọn gnoll từ phía sâu bên trong tràn ra cản trở. Gây rối. Chúng cứ mặc kệ dù bị đám dwarf chém gục, vẫn điên cuồng lao tới, dù có chết hay bị giết, chúng vẫn cứ lớp này đến lớp khác kéo đến không ngớt.

Gnoll King đang dùng chính đồng loại của mình làm lá chắn và khéo léo tàn sát các dwarf. Ozvan và Siegbern đã ra sao ư? Với tình hình này, có lẽ chẳng cần nghĩ cũng biết.

“...Ự...”

Ichika dùng tay che miệng. Có lẽ cô ấy đang buồn nôn.

Mà cũng đành chịu thôi. Đến cả tôi mà cũng phải công nhận cảnh tượng này quá sức tàn khốc. Mùi cũng nồng nặc nữa. Không còn ở mức tanh tưởi mùi máu nữa rồi, mà là mùi máu tanh hòa cùng với mùi phân và nước tiểu. Vô số dwarf và gnoll chết với nội tạng lòi ra, và nếu chết như vậy thì chắc những thứ trong bụng cũng sẽ trào ra hết.

“...Chiến tranh mà nhỉ? Chuyện này... đúng là.”

Giọng Millyryl cũng cứng lại.

“Unya~”

Momohina đang nhăn mặt, nhưng có thể nói là khá bình tĩnh. Vẫn can đảm như mọi khi.

“Tên kia, làm sao để hạ gục ha~?”

“Không cần phải nghĩ!”

Heinemarie đập hai con dao găm trong tay vào nhau.

“Cứ x-x-xông vào, rồi, k-kết, liễu, hắn! Ch-chứ, còn cách nào khác sao...!?”

“Đang sợ đúng không?”

Tôi bắt bẻ, và Heinemarie đã giậm chân.

“S-s-s-s-sợ cái gì chứ! Đ-đ-đ-đ-đây là, run rẩy vì phấn khích chiến đấu đó!”

“Run cũng phải có mức độ chứ.”

“Ch-ch-ch-chừng đó, là, l-l-l-l-lòng, d-d-d-d-dũng, c-c-c-c-cảm, đ-đ-đ-đang, tr-tr-tràn trề đó!?”

“Sao lại có cả dấu hỏi vậy?”

“Kh-kh-kh-không phải là do cậu tưởng tượng à!?”

“Tôi thì không nghĩ là do tưởng tượng đâu.”

“Tiểu thư.”

Willich mặt mày hung ác làm một vẻ mặt của một tên đại ác nhân rồi gọi Heinemarie.

“Không cần phải sợ hãi việc sợ hãi. Một chiến binh không biết sợ hãi là một kẻ ngốc.”

“Im, im, im đi!”

Heinemarie lắc đầu lia lịa.

“Im!? Không phải, im đi! Đúng! Heinemarie này phải là một chiến binh không biết sợ hãi! Giống như mẹ và các anh đã khuất...! Heinemarie này khác với gã đàn ông đó! Không phải là một kẻ hèn nhát nghĩ đến việc dùng vũ khí tầm xa để tiếc mạng sống...!”

“Đúng vậy.”

Gottheld gật đầu.

“Ta tiếc mạng sống của mình. Kisaragi.”

“À.”

“Gnoll King vẫn chưa phát hiện ra chúng ta. Nhưng nếu bị phát hiện, bọn gnoll sẽ ồ ạt kéo đến.”

“Chắc là vậy.”

Tôi thở ra một hơi, "phù", rồi thả lỏng vai.

“Phải kết liễu hắn trước khi bị phát hiện. Chuyện này cứ để tôi, ông và cả Momohina lo.”

“Rõ.”

“Vâng vâng~”

“Willich và Millyryl, nếu có gnoll đến đây thì ngay lập tức loại bỏ.”

“Ồ.”

“Tiểu nữ đã rõ, Kisaragi-sama.”

“Heinemarie.”

“...Gì?”

Tôi dùng tay trái nâng cằm Heinemarie đang cúi đầu lên, rồi bắt cô ta ngẩng mặt lên.

“Ng-ngươi làm gì vậy.”

“Tôi có thói quen là khi nói chuyện nghiêm túc thì phải nhìn vào mắt đối phương.”

“...Kh-không cần phải làm vậy cũng...”

“Thôi được rồi, nghe đi.”

“Đang nghe đây còn gì!”

“Im lặng mà nghe.”

“Ng-nghe thì nghe... nhưng, bỏ tay ra đi. Sao mà, ừm... có một cảm giác kỳ lạ. Không biết rõ, nhưng mà...”

“Ừm. À. Hiểu rồi.”

“...Phù.”

“Nghe đây, Heinemarie.”

“V-vâng.”

“Vâng?”

“Không! V-vừa rồi là nhầm đó!”

“Mà sao cũng được. Tôi và cô là người dưng. Bảo cô làm này làm nọ, tôi không có quyền đó, cũng không có nghĩa vụ phải nói. Nếu muốn chết thì cứ tự nhiên.”

“Kh-không cần ngươi nói cũng...”

“Tuy nhiên.”

Tôi ra hiệu bằng mắt về phía Ichika.

“Nhờ có cô giúp đỡ, mà mạng sống của con nhỏ đó đã được cứu. Đó là sự thật không thể chối cãi, và tôi nợ cô một ân tình. Cho đến khi trả được món nợ đó, tôi không muốn cô chết. Đây không phải là lời khuyên, và dĩ nhiên cũng không phải là mệnh lệnh. Tôi chỉ đơn thuần là đang nhờ cô thôi. Heinemarie. Đừng chết. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”

Heinemarie nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Đôi mắt màu xanh lá đó, lại đang, khẽ rung động.

“...Heinemarie, phải làm gì?”

“Ừm.”

Tôi cười một chút rồi định vỗ nhẹ vào gáy Heinemarie, thì...

“Hyan.”

...cô ta kêu lên một tiếng kỳ lạ rồi co rúm người lại, khiến tôi hơi bất ngờ.

“...G-gì vậy? Sao thế?”

“Kh-không biết. Không, không phải là không biết, nhưng mà... h-hơi nhột, hay sao đó.”

“Kisaragi.”

Không hiểu sao Gottheld lại chĩa nòng súng về phía tôi.

“Cậu phải chịu trách nhiệm đó.”

“...Hả? Trách nhiệm? Trách nhiệm cái gfi chứ?”

“Chính vì cậu là cái loại đàn ông đó ấy!”

Ichika đang tức giận đùng đùng. Bộ ngốc à?

Gottheld đã ngay lập tức hạ súng xuống, và vì chuyện Ichika ngốc nghếch cũng là lẽ thường tình, nên tôi cũng chẳng bận tâm.

“Heinemarie, nhiệm vụ của cô là bảo vệ Ichika. Cô ấy là một tu sĩ, có thể dùng ma thuật chữa trị, chính là huyết mạch của cả đội. Đây là một vai trò cực kỳ quan trọng, nên tôi trông cậy cả vào cô đấy.”

“Là cực kỳ quan trọng à! Yosh, được rồi! Cứ giao cho ta!”

“Tôi rất thích những người ngoan ngoãn.”

“Th-th-thích...!? Th-thích Heinemarie à...!?”

“Nghe không giống vậy à?”

“H-hừm. Vậy à. Kisaragi, thích Heinemarie à...”

“Kisaragi.”

Nòng súng của Gottheld lại đang nhắm vào tôi. Thêm vào đó, Ichika cũng đang lườm tôi nữa. Rốt cuộc là sao đây. Mà kệ xác mấy người.

Tôi lại thở ra một hơi, "phù". Vai tôi đã gồng cứng lên từ lúc nào không hay. Tôi thả lỏng bớt, nhưng không hoàn toàn lơ là. Dù sao thì quá căng thẳng cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng một chút áp lực vừa phải cũng không tệ.

“Vậy thì vào việc thôi.”