Nghe mà sốc này.
Bão Gnoll nghe nói khoảng bảy hay tám năm mới xảy ra một lần, nhưng một khi đã bắt đầu thì phải mất đến ba ngày mới kết thúc.
Trong thời gian đó, tộc dwarf gần như không ngủ, chỉ ăn uống tối thiểu và giết bọn gnoll trong tình trạng kiệt quệ. Và tất nhiên, những dwarf đó cũng bị bọn gnoll giết.
Nghe đâu, trong trận Bão Gnoll lần trước, có đến hai mươi phần trăm tổng dân số của Vương Quốc Thiết Huyết đã "hy sinh anh dũng".
Hai mươi phần trăm.
Năm người thì có một.
Một con số kinh khủng.
Vậy mà tộc dwarf lại không sợ Bão Gnoll. Ngược lại, họ còn mong chờ nó.
Bởi vì bọn gnoll bình thường, một khi nhận thấy bất lợi sẽ ngay lập tức bỏ chạy. Khi các dwarf tấn công vào hố gnoll và có một, hai trận chiến ác liệt, chúng sẽ chạy tán loạn và biến mất.
Vì là những kẻ như vậy, nên việc giết gnoll theo ý muốn là rất khó. Họ không thể thỏa sức tận hưởng "thú vui" kiếm kill rồi khoe khoang.
Đối với tộc dwarf, Bão Gnoll là một lễ hội. Khi Bão Gnoll đến, họ không thiếu cơ hội để giết kẻ thù. Họ có thể chiến đấu hết mình, và chết trong cảm giác thăng hoa tột độ của adrenaline. Đối với dwarf, đó có lẽ là một cái chết tuyệt vời nhất. Ít nhất là mọi chuyện được định sẵn như vậy.
Dường như, không phải tất cả các dwarf đều muốn chết.
Tôi dẫn theo Ichika, Momohina, Millyryl và các dwarf khác và bắt đầu công việc nắm bắt vị trí và tình hình của các hố gnoll.
Để làm được điều đó, tôi vừa di chuyển khắp vương quốc, vừa quan sát hành động của các dwarf.
Kết quả là, cũng là chuyện đương nhiên, nhưng tôi đã nhận ra rằng, dwarf cũng có muôn hình vạn trạng, có đủ loại người.
Đúng là hầu hết các dwarf, cả già lẫn trẻ, cả nam lẫn nữ, như thể được sinh ra để giết gnoll, họ chiến đấu, giết chóc và bị giết một cách cuồng nhiệt, như bị ma ám.
Nhưng nếu chú ý quan sát, sẽ nhận ra rằng, cái "hầu hết" đó không nhất thiết là "hầu hết" dân số của Vương Quốc Thiết Huyết. Chỉ là vì những kẻ cuồng chiến la hét ầm ĩ quá nổi bật nên mới có cảm giác như vậy, chứ thực ra cũng có những dwarf nhốt mình trong nhà, cũng có những dwarf cố gắng ngăn cản gia đình và bạn bè. Cũng có những đứa trẻ khóc lóc cầu xin cha và cũng có những người chồng có vẻ đang đỏ mắt tìm vợ.
Về số lượng thì bên nào nhiều hơn. Tỷ lệ ra sao.
Chuyện đó không rõ.
Chỉ là cái quan điểm của dwarf cho rằng, chiến đấu một cách dũng cảm đến độ liều lĩnh rồi chết là một vinh dự, tuy nó phổ biến nhưng không phải là tuyệt đối, cái đó có vẻ không sai.
Nói cách khác, không chỉ có những dwarf ngốc. Cũng có những dwarf bình thường.
Tóm lại, tôi đã tự mình kiểm tra bảy cái hố gnoll.
“Là cái thứ năm.”
Tôi quả quyết, và Ichika đã nghi ngờ.
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Đã bảo là bằng trực giác rồi mà.”
“Kandagawa~”
Momohina vui vẻ la hét.
“Kandagawa?”
Tôi nhíu mày.
“Nghe có vẻ quen quen. Nó là cái gì vậy?”
“Ừm~. Tớ không biết~. A, nhưng mà, nhưng mà nhé, cũng có cái là kandata~ đó?”
“Cái đó chắc cũng không hiểu nghĩa đúng không?”
Momohina ưỡn ngực.
“Ừm!”
“Nhưng mà, nói mới nhớ...”
Millyryl dùng ngón tay thon dài véo môi.
Bộ ngực hở ra khá nhiều đó.
Tôi đã định nhắc, thì Ichika đã nhanh chóng nhét bộ ngực của Millyryl vào trong băng quấn ngực.
Millyryl co rúm người lại.
“X-xin lỗi ạ. Đ-đã để mọi người thấy thứ khó coi...”
“K-không, cũng không sao... nhưng mà. Tôi nghĩ cô nên chú ý hơn...”
“Nhân tiện Ichika, bà cũng vậy đó. Bị tuột xuống rồi kìa. Khá nhiều đó.”
“Ể...!?”
Ichika vội vàng buộc lại tay áo hoodie.
“Nếu là cái thứ năm, thì là hố gnoll ở nhánh hầm Brookbeck à.”
Gottheld nói một cách tĩnh lặng.
“Đúng là so với những cái khác thì số lượng gnoll ở đó nhiều hơn.”
Cứ như vậy, chúng tôi đã hướng đến cái hố gnoll ở nhánh hầm Brookbeck đó.
Trên đường đi, tôi đã gọi những dwarf đang vung rìu chiến, đại kiếm hay búa.
“Đã tìm thấy Gnoll King rồi! Có ai muốn lấy đầu hắn để thể hiện khí phách đàn ông không! Những người đàn ông muốn trở thành đàn ông đích thực thì hãy theo tôi...!”
“Nhưng mà, chúng ta còn chưa tìm thấy mà! Lỡ như không có ở đó thì sao!?”
Ichika là một người lúc nào cũng lo lắng thái quá.
“Bà ngốc à.”
Tôi giật nhẹ chiếc áo hoodie mà Ichika đang quấn quanh hông.
“Ch-chờ đã! C-cậu làm gì vậy!? S-sẽ thấy...”
“Tìm thấy rồi mới tập hợp quân số thì đã muộn rồi. Nếu không chuẩn bị lực lượng ở một mức độ nào đó, thì có thể sẽ không thể chiến đấu được đâu.”
“...A, vậy à.”
“Khác với bà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều đó. ...Đến đây, hỡi những người đàn ông của tộc dwarf! Đàn ông đích thực! Hãy để cho triệu triệu đàn ông đích thực vang dội khắp trời đất...”
Mà tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa, nhưng tóm lại là đám dwarf rất yếu lòng trước từ "Otoko".
Chúng mê Otoko đến mức khiến người ta không thể không nghĩ rằng đầu óc chúng chỉ bằng một con côn trùng, và nếu bị kích động bởi từ Otoko, chúng có thể sẽ sẵn sàng cởi truồng, trồng cây chuối và nhảy múa rồi đáp lại một cách vui vẻ, "Rõ! Vì ta đây chính là Otoko!".
Và bây giờ, lũ dwarf khốn kiếp đang muốn trở thành Otoko lại đang bị máu của gnoll và đồng đội làm cho phấn khích tột độ, và trí thông minh lại càng giảm sút hơn.
Nếu là bình thường, chắc cũng sẽ có những tên dwarf bạch tuộc nhìn vào khẩu súng mà tôi và Gottheld đang cầm rồi nói những lời như,
“Cái gì đây, có không phải Otoko đâu!”
...nhưng bây giờ thì không sao. Chúng chỉ đang nghĩ đến việc giết gnoll để trở thành Otoko. Hay đúng hơn là chỉ có thể nghĩ đến việc đó.
Vậy thì tôi sẽ thực hiện mong muốn của chúng.
Cái quan điểm chung của dwarf, có thể gọi là tư tưởng Otoko, tôi cho là vớ vẩn. Nhưng không vì thế mà tôi lại nghĩ đến việc chỉnh đốn bọn chúng, dấy chỉ là việc thừa thãi thôi.
Nếu muốn chiến đấu, nở một bông hoa Otoko rồi chết, thì cứ làm vậy đi.
Nhân tiện nếu việc đó có ích cho tôi, thì còn gì bằng.
Càng có nhiều dwarf khốn kiếp theo tôi, thì lại càng có nhiều dwarf khốn kiếp mới tham gia vào hàng ngũ. Là tâm lý "đừng để lỡ con sóng lớn này!" à? Vốn dĩ chúng đã có tâm trạng lễ hội, nên cũng có thể là do tình hình dễ dàng bị cuốn theo.
Nhược điểm là, lũ dwarf khốn kiếp mỗi khi thấy gnoll là chắc chắn sẽ cố gắng giết.
Tuy nhiên, những tên dwarf khốn kiếp trước đây chỉ biết chiến đấu một cách riêng lẻ, chẳng hề phối hợp, thì nay một khi đã hợp thành một đoàn quân, sức phá hoại của chúng lại ở một đẳng cấp khác hẳn. Sức đột phá của chúng đúng là không thể xem thường. Bọn gnoll bị nghiền nát như thể bị xay.
“Hỡi những người đàn ông!”
Tôi đã kích động chúng hết mức.
“Không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa! Cứ thế này mà đánh bại Gnoll King! Nice Otoko...!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Nice Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“Otoko!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
“O! TO! KO!”
Một dàn hợp xướng Otoko. Một khối Otoko thuần chất. Cả thế giới này như được tạo nên từ Otoko, và quân đoàn Otoko đó đang thẳng tiến.
Sắp đến hố gnoll ở nhánh hầm Brookbeck rồi.
Quả nhiên là vậy. Đông. Số lượng gnoll. Chúng đang tràn ra khỏi hố gnoll với một tốc độ kinh hoàng.
Tôi ra hiệu bằng mắt cho Momohina, Millyryl và Gottheld. Gottheld túm lấy tay Heinemarie, và tôi nắm lấy cổ tay Ichika.
“...Ể!? G-gì vậy!?”
“Đến đây!”
Tôi kéo Ichika, sang trái. Millyryl cũng đến đây.
Gottheld, Heinemarie, Willich và Momohina thì sang phải.
Siegbern và Ozvan thì không rẽ trái cũng không rẽ phải. Có vẻ họ đã quá phấn khích và quên mất bản thân. Kệ xác lũ ngốc.
Tôi hét lên.
“Xông vào đi, hỡi những người đàn ông đích thực...!”
Chẳng cần tôi phải ra lệnh, lũ dwarf khốn kiếp, với Siegbern và Ozvan dẫn đầu, vừa gào thét "Otoko" vừa lướt qua chúng tôi rồi lao thẳng vào hố gnoll. Cái sự hăng máu của chúng đúng là không có giới hạn. Lũ ngốc đó, phải nói là ngốc đến mức sảng khoái. Bọn gnoll hoặc là bị hất văng, hoặc là bị chém thành từng mảnh. Chẳng mấy chốc, cái hố gnoll đã bị lấp đầy bởi lũ dwarf khốn kiếp.
Kandagawa - Thần Điền Xuyên vừa là tên của một con sông nổi tiếng ở Tokyo, vừa là tựa đề của một bài hát dân ca của Nhật. Kandata là tên của một nhân vật trong tác phẩm văn học của Nhật là The Spider's Thread.