Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

145 1848

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

108 1316

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

23 39

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

149 1817

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

92 468

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: - Chương 043: Gã Vạm Vỡ

Cảm nhận được sự khác thường trên người, Trương Văn Đạt hé một mắt ra, liền thấy một con mèo đen nhỏ, đầu và đuôi nối vào nhau tạo thành một cái bánh mèo dẹt, vừa vặn che kín rốn của cậu.

Nhìn kỹ lại, Trương Văn Đạt phát hiện, con mèo này dường như là con mèo ở Cung Thiếu Nhi.

“Vẫn là mày thương tao nhất.” Trương Văn Đạt ôm đầu con mèo hôn một cái, rồi nằm xuống đất ngủ thiếp đi.

Thành thực mà nói, giấc ngủ này rất không thoải mái. Dù là sàn nhà cứng đờ, hay là đủ loại giấc mơ cứ hiện lên trong đầu, tất thảy đều khiến Trương Văn Đạt trằn trọc, luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Dường như đã qua rất lâu rất lâu, Trương Văn Đạt bị những tiếng rung động từng hồi một làm cho tỉnh giấc.

“Nhà ai mà sáng sớm đã sửa sang vậy?” Cảm thấy ngủ còn mệt hơn không ngủ, Trương Văn Đạt ôm cái đầu hơi nhức của mình mà chống người dậy.

Cậu thoạt tiên nhìn về phía Tống Kiến Quốc, kết quả lại phát hiện nơi đó chỉ còn lại những con mèo đen nằm sõng soài, Tống Kiến Quốc đã biến mất.

“Ừm? Mấy giờ rồi? Tuyệt đối không thể đi trễ được.” Trương Văn Đạt mông lung quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng rung động.

Ngay sau đó, cậu trông thấy một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang ghì chặt Tống Kiến Quốc vào tường!

“Đệt!!” Cảnh tượng này gần như khiến cơn buồn ngủ trên người Trương Văn Đạt biến mất không dấu vết ngay lập tức.

Gần như trong nháy mắt, cậu rút ngay đèn pin ra, dùng chuôi đèn pin đập vào Hồng Hạch. “Xì” một tiếng, thanh kiếm ánh sáng chói mắt lập tức phóng ra.

“Hây!” Trương Văn Đạt dùng sức ở hai chân, liền nhảy vọt một cái, nhảy thẳng lên người gã đàn ông vạm vỡ, kiếm ánh sáng trong tay đâm thẳng vào cơ thể đối phương.

“Phập” một tiếng, máu tươi từ vết thương phun ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ phần màu trắng trên chiếc quần đồng phục xanh trắng của Trương Văn Đạt.

“Mẹ mày! Cút cho tao!” Cùng với một lực cực mạnh ập đến, Trương Văn Đạt bị hất bay ra ngoài, đập vào tường nhà cây.

Chưa kịp để Trương Văn Đạt rơi xuống, một bàn tay to lớn đầy lông lá đã đập tới, trực tiếp dộng Trương Văn Đạt lún vào bức tường bừa bộn ấy.

Cơn đau dữ dội ở bụng suýt thì khiến Trương Văn Đạt nghẹt thở. Cậu có thể cảm thấy tiếng xương gãy. Chỉ mấy cú vừa rồi, xương sườn của cậu ít nhất cũng gãy vài chiếc!

Sức của đối phương thật sự lớn quá đỗi, thậm chí còn lớn hơn cả sức của cậu sau khi đã được Hồng Hạch cường hóa. Nếu không phải cậu rất giỏi chịu đau, thì cú vừa rồi, cậu đã ngất lịm rồi.

Nắm ngược đèn pin, Trương Văn Đạt dùng sức vung một nhát, nắm đấm rộng nửa mét của đối phương liền bị chém đứa lìa.

Gã đàn ông vạm vỡ tức thì đau đớn, lùi lại mấy bước liền, điều này cho Trương Văn Đạt một cơ hội để thở dốc.

Cậu từ trên tường rơi xuống, khuỵu một gối, một tay ôm lấy bụng đang đau quằn quại, nhìn chằm chằm đối phương.

Mà đối phương lúc này cũng ôm bàn tay bị đứt, hung tợn nhìn Trương Văn Đạt. Bầu không khí trong phòng tức thì trở nên vô cùng căng thẳng.

Hơi thở của cả hai dần trở nên nặng nề. Ngay khi họ đồng thời gầm lên lao về phía đối phương thì bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai của Tống Kiến Quốc.

“Phiền chết đi được! Dừng lại hết cho tôi!!”

Nghe lời Tống Kiến Quốc nói, cả hai liền đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn cô bé cau có mặt mày.

Tống Kiến Quốc chỉ tay vào gã vãm vỡ, bực mình giải thích với Trương Văn Đạt: “Mày đánh dì ấy làm gì, Tao có nói dì ấy là kẻ thù hả?”

“Ông ta không phải là kẻ thù á?” Trương Văn Đạt sốc trợn tròn mắt.

“Dì ấy là bà dì của tao!!”

“Hả?!” Trương Văn Đạt không kìm được há hốc mồm, đèn pin trong tay tuột ra, “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất. “Mày nói... bà ta là... cái gì của mày?”

“Mẹ kiếp, làm cái quần què gì vậy! Điếc rồi hả? Ta là bà dì của nó!” Gã vạm vỡ tức tối lườm Trương Văn Đạt một cái, quay người đi nhặt bàn tay bị đứt của mình.

Cũng vào lúc này, Trương Văn Đạt mới để ý, gã vạm vỡ đó tuy trông râu ria xồm xoàm, thân hình lực lưỡng, nhưng quần áo của bà ta đích thị là của phụ nữ. Nửa thân dưới là một chiếc váy dài màu đỏ, mặc y hệt Hồng tỷ.

Khi nhận ra đối phương là gì, Trương Văn Đạt sốc đến mức giọng cũng trở nên the thé.

“Vãi?! Bà dì thành tinh rồi á?!”

Trong vài phút tiếp theo, Trương Văn Đạt lắng nghe Tống Kiến Quốc giải thích, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà ngắt lời.

“Mày nói cái của nợ này là bà dì của mày? Hàng tháng đều đến mấy ngày như thế này, làm cho mày khó chịu sao?”

Bà dì hừ một tiếng, tay phải giơ lên, thụi cù chỏ vào bụng Tống Kiến Quốc.

“Hỏi bao nhiêu lần rồi! Rốt cuộc là chỗ nào nghe không hiểu hả? Chẳng lẽ mày là đồ thiểu năng à?”

“Không phải, sao bà ta có thể là dì của mày được, bà ta... bà ta... bà ta với mày giọng cũng đâu có giống nhau.” Chẳng biết nên nói gì, Trương Văn Đạt miễn cưỡng đưa ra một lý do.

Lúc này, Trương Văn Đạt phát hiện, bàn tay của đối phương đã dễ dàng nối lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có, xem ra quả thực không giống người.

“Bà dì của người khác cũng như vậy à?” Trương Văn Đạt tiếp tục ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, chỉ có tao là như vậy thôi.” Tống Kiến Quốc sắc mặt có chút tái nhợt, một tay ôm bụng nhẹ nhàng xoa. “Tao là vì một vài chuyện, nên cơ thể xuất hiện một vài thay đổi ngoài ý muốn.”

Chợt, Trương Văn Đạt muộn màng nhận ra điều gì đó. Cậu thoáng kinh ngạc nhìn Tống Kiến Quốc. “Vậy nên lúc đầu mày cướp phiếu dị năng của tao, là để muốn nhờ dị năng thoát khỏi bà dì của mày?!!”

“Cái gì?!” Gã vạm vỡ bên cạnh sững sốt nhìn Tống Kiến Quốc. “Mimi, ta đối xử với con tốt như vậy, mà con lại không muốn gặp lại ta nữa sao? Được! Ta đi!!”

Nói rồi, bà ta rưng rưng nước mắt đứng phắt dậy, nhặt chiếc túi xách màu đỏ dưới đất lên, hờn dỗi đi về phía nhà cây đã bị ép cho biến dạng.

Tống Kiến Quốc gần như bò trên lưng bà dì, như một miếng dán tủ lạnh, cố gắng ngăn cản đối phương rời đi.

“Không có, không có! Dì ơi, dì ơi, dì đừng nghe nó nói bậy! Con đâu có muốn thoát khỏi dì! Con chỉ muốn tìm lại trí nhớ của mình thôi!”

“Trí nhớ? Con bị mất trí nhớ ư?”

Khó khăn lắm mới dỗ được bà dì, Tống Kiến Quốc ngồi bệt xuống đất, tức tối nói: “Dạ phải, con không chỉ bị mất trí nhớ, trên đầu con còn mọc thêm một cái tai mèo. Con chỉ muốn tìm lại trí nhớ của mình, và còn muốn thoát khỏi cái tai mèo của mình!”

“Nói cách khác, mày là vì một vài chuyện nào đó, mới mọc ra tai mèo, mới mất đi trí nhớ, mới khiến bà dì thành tinh?”

“Đúng.” Tống Kiến Quốc vừa dứt lời đã biết là hỏng bét, cuống quýt sửa lại.

“Không phải, không phải, dì ơi dì đừng khóc. Con có muốn thoát khỏi dì đâu. Con thích dì lắm, con thật sự mong dì ngày nào cũng đến.”

Nhìn Tống Kiến Quốc đang ôm bà dì như ôm một con bóng Long Xuyên, Trương Văn Đạt hơi bối rối gãi đầu. “Kỳ kinh nguyệt cũng có thể nhân cách hóa được à? Sao lại kỳ quái thế này?”

Tống Kiến Quốc đang dỗ dành bà dì, bực bội lườm Trương Văn Đạt một cái. “Thế giới người lớn của mày còn kỳ quái hơn được chưa, còn có mặt mũi nói tao kỳ quái!”

Biết được đầu đuôi câu chuyện, Trương Văn Đạt giờ mới tắt đèn pin, thở phào một hơi nói: “Mày nói sớm có phải không, hại tao với bà dì của mày đánh một trận, mày xem kìa, làm tao dính đầy máu.”

Bà dì (大姨妈 - dàyímā) trong tiếng Trung nghĩa đen là "bà dì", vừa là tiếng lóng phổ biến nhất để chỉ "kỳ kinh nguyệt". Hồ Vĩ thực sự biến “bà dì” thành bà dì thật với giọng địa phương Mân Nam, Đài Loan. Đại mẫu 0 (大母0 – Tạm dịch: con bóng Long Xuyên): tức là chỉ "0" trong mối quan hệ đồng tính nam, tức là vai thụ – người có xu hướng đóng vai trò giống phụ nữ. Chỉ những người quá mức nữ tính, điệu đà, từng cử chỉ lời nói đều toát lên khí chất “mẫu tính”.