Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

145 1848

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

108 1316

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

23 39

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

149 1817

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

92 468

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: - Chương 044: Bài Tập Về Nhà

“Bốp, bốp, bốp.” Trương Văn Đạt nhìn bà dì trước mặt đang ấn Tống Kiến Quốc vào tường mà điên cuồng thụi cùi chỏ, đến nỗi bụng của cậu cũng bắt đầu thấy hơi đau.

“Không phải chứ, có nhất thiết phải như vậy không?” Trương Văn Đạt cạn lời nhìn bà dì đã được hiện hữu hóa trước mắt.

Tuy đã biết kẻ này là bà dì của Tống Kiến Quốc, nhưng nhìn hành vi cử chỉ thô bạo như vậy của đối phương, cậu vẫn có chút không đành lòng.

Dù sao đi nữa, cũng coi như đã cùng mình hoạn nạn có nhau. Vả lại cứ đánh như thế này cũng ảnh hưởng đến hiệu suất diệt tứ hại nữa.

Tống Kiến Quốc trên tường đau đớn vịn vào tay bà dì, từ từ trượt xuống.

“Hầy... không sao, ngày đầu tiên là đau nhất, mấy ngày sau sẽ đỡ hơn.”

“Vậy mày có từng nghĩ đến việc hối lộ bà dì một chút để bả không đánh mày chưa?” Trương Văn Đạt sốt sắng bày mưu tính kế cho đối phương.

Bà dì ngoảnh đầu lại, lườm Tống Kiến Quốc một cái. “Đây là công việc của bố mày! Mày con nít con nôi đừng có xen vào được không.”

“Nếu không đánh thì sẽ thế nào? Bà có bị trừng phạt gì không? Có phải bà cũng có quy tắc bắt buộc gì đó không? Truyện kinh dị đô thị về quy tắc bà dì?” Trương Văn Đạt không kìm được hỏi.

“Ngứa đòn phải không? Ở đây hỏi đông hỏi tây! Ranh con nhà mi còn lảm nhảm nữa, tin bà cho mi nếm thử cảm giác phụ nữ chảy máu không!”

Bà dì râu ria xồm xoàm bẻ khớp tay, ánh mắt không thiện chí đi về phía Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt cũng chẳng hề nao núng, ngẩng đầu tò mò nhìn đối phương.

“Bà không có tên à? Hay tên của bà chính là Bà Dì luôn? Cái tên này nghe không đúng lắm. Theo cách nói của trường phái tu tiên, bà thế này cũng xem là bà dì thành tinh, vậy thì bà nên được gọi là Dì Tinh mới phải.”

“Đệt mợ nhà mi!” Bà dì mặt đầy tức giận tung một cú đấm tới.

Mắt thấy lại sắp đánh nhau, Tống Kiến Quốc mặt mày tái mét ôm bụng đau đớn nói: “Đồ chuột chết, mày còn rảnh rỗi ở đây tán gẫu à? Mày thật sự không cần đi học sao?”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt lập tức dẹp đi lòng hiếu kỳ sục sôi, cầm lấy áo đồng phục rồi đi ra ngoài.

“Chết tiệt, mày không nói tao suýt quên mất. Mấy giờ rồi? Chả nhẽ lại sắp muộn nữa chứ?”

Vừa đến cửa nhà cây, Trương Văn Đạt liền thấy Tống Kiến Quốc cũng cầm cây thương, loạng choạng đi theo. “Mày đi đâu đấy?”

Tống Kiến Quốc cắn môi, hung tợn nhìn cậu, nói với giọng mỉa mai: “Không phải mày nói, phải đi diệt tứ hại sao?”

Nhìn cơ thể lảo đảo của đối phương, Trương Văn Đạt lắc đầu. “Thôi thôi, mày đã ra nông nỗi này rồi, còn đi làm cái gì. Thế này đi, tao đại phát từ bi dời ngày nghỉ thứ Bảy sang hôm nay, hôm nay mày cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Vậy thì mày tốt bụng thật đấy...” Thấy Tống Kiến Quốc như xì hết hơi nằm vật ra đất, Trương Văn Đạt cầm lấy bộ đồng phục học sinh rồi nhảy thẳng xuống.

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ vuông ở trung tâm thị trấn, phát hiện đã sắp đến tám giờ, lập tức chẳng màng gì khác, điên cuồng chạy về phía trường học.

Trên suốt quãng đường vừa chạy vừa vội, cậu thậm chí còn sử dụng cả chút Hồng Hạch vừa mới hồi phục. Cuối cùng, trước khi chuông vào lớp vang lên, cậu đã mồ hôi đầm đìa ngồi vào chỗ, thở hổn hển.

“Gay cấn quá, không được, phải nghĩ cách kiếm một cái đồng hồ mới được. Ngày nào cũng chạy như thế này, sao mà chịu nổi.”

“Tí, tối qua ông đi đâu thế? Tui đến nhà gọi ông sao không thấy?” Thằng Mập với miệng phồng má hóp, tò mò nhìn bộ dạng thảm hại của Trương Văn Đạt.

“Hầy, đừng nhắc nữa.” Chạy đến cả người nóng bừng, Trương Văn Đạt đưa tay kéo cổ áo, lười giải thích với đối phương. Giải thích rồi e rằng nó cũng chẳng hiểu.

Cậu bạn Mắt Kính bên cạnh xích lại gần, giọng đầy tò mò hỏi: “À này, bài tập về nhà thứ Bảy, Chủ Nhật đã làm bù chưa? Cô Âu Dương hôm nay đòi đấy.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt lập tức cảm thấy tê dại. Khó khăn lắm mới đến kịp, kết quả lại còn có kiếp nạn này.

“Vãi, suýt nữa quên mất chuyện này.” Được nhắc nhở, Trương Văn Đạt vội lấy bài tập ra, lại bắt đầu viết.

Cùng với cục tẩy khắc chữ ABCD điên cuồng bay lượn trong không trung, ngòi bút của Trương Văn Đạt cũng lướt đi vun vút trên trang giấy.

Khi nghe thấy tiếng chuông “reng reng reng” đã vang lên, tay của Trương Văn Đạt càng nhanh hơn, gần như tạo ra cả tàn ảnh. Cảnh tượng này khiến các bạn học gần đó đều nhìn đến ngây người.

Cuối cùng, ngay trước khoảnh khắc cô giáo đến bục giảng, Trương Văn Đạt đã hoàn thành toàn bộ bài tập. Tạm thời đừng quan tâm đúng hay sai, cứ nói xem có nhanh không đã.

Song, điều tiếp theo khiến Trương Văn Đạt dở khóc dở cười là cô giáo trên bục giảng căn bản không có ý định kiểm tra bài tập của cậu.

Có lẽ cô Âu Dương vốn chẳng quan tâm cậu có viết bài tập hay không, chỉ muốn dọa cậu một chút mà thôi.

“Ngày thường mình phải đối phó với đủ thứ chuyện vớ vẩn kỳ quặc đã đành, giờ lại còn phải chạy deadline làm bài tập. Chuyện này biết phân bua với ai đây?” Trương Văn Đạt ôm cổ tay đang mỏi nhừ, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng dù có mệt đến mấy, cậu cũng không dám không làm. Trước khi giải quyết triệt để con quái vật lưỡi hái đó, mình vẫn phải hành xử theo quy tắc, dù sao thì đau thật mà.

Tuy nhiên, Trương Văn Đạt lúc này đã thầm hạ quyết tâm rằng ngày cậu giải quyết triệt để con quái vật lưỡi hái đó cũng chính là ngày cậu hoàn toàn thoát khỏi nỗi khổ bài tập về nhà.

“Mình đã từng này tuổi đầu rồi mà còn phải viết thứ này, nói xem có vô lý không?”

Trương Văn Đạt tùy lật xem sách giáo khoa toán học, kết quả phát hiện môn toán tiểu học bây giờ lại nâng thêm một bậc độ khó.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, Trương Văn Đạt vốn tối qua đã không ngủ ngon, giờ cơn buồn ngủ cũng ập đến. Cậu liếc nhìn ông thầy trên bục giảng, lấy một quyển sách giáo khoa dựng đứng phía trước, rồi núp phía sau lén lút chợp mắt.

Giấc này Trương Văn Đạt ngủ vô cùng sảng khoái, thậm chí còn thoải mái hơn cả cái tổ chim của Tống Kiến Quốc, có lẽ là vì bên tai có tiếng thầy giáo hát ru chăng.

Trương Văn Đạt đói mà thức giấc. Cậu không ăn sáng, giờ gần trưa rồi, bụng thậm chí đói đến hơi đau.

Cậu ôm bụng tỉnh dậy, ngẩng đầu liếc nhìn thầy giáo trên bục giảng, phát hiện là một ông thầy già mà mình không quen biết. Sau đó, cậu bứt một mẩu tẩy nhỏ, ném vào đầu thằng Mập ở cách đó không xa.

“Này~ Mập, bây giờ là tiết mấy rồi? Mấy giờ rồi?” Trương Văn Đạt hạ thấp giọng hỏi Phan Đông Tử đang dòm mình.

“Tiết cuối rồi, còn 10 phút nữa là tan học.” Phan Đông Tử khoe chiếc đồng hồ điện tử của nó.

“Cô Âu Dương đến chưa?” Trương Văn Đạt lại hỏi. Cậu không quên nhiệm vụ nâng cao thực lực của mình. Đối với thế giới này, cậu vẫn chưa đủ hiểu biết, chỉ có thể hỏi người khác. Hiện tại người lớn có thể tin tưởng được ngoài gã thỏ thì chỉ còn cô Âu Dương.

Mình có lẽ có thể từ cổ biết được nhiều hơn về thế giới người lớn.

“Không có, hôm nay đâu có tiết của cô Âu Dương?”

“Hả? Không có á?! Vậy ông có biết cổ ở đâu không?”

“Vụt vụt”, hai mẩu phấn bay tới, chuẩn xác nện trúng đầu Trương Văn Đạt và Phan Đông Tử.

“Còn dám xúm đầu xúm xít à? Ra sau đứng mà nghe giảng!”