Vào giờ tan học buổi trưa, Trương Văn Đạt một mình đi trong hành lang trường vắng lặng, thỉnh thoảng gặp vài người thì cố tình tránh đi.
Trước đó, cậu còn đang cân nhắc việc tăng trưởng Hoàng Hạch rốt cuộc là thỏa mãn dục vọng của bản thân hay là bù đắp tiếc nuối, thì cậu sực nghĩ ra một cách.
Mình hoàn toàn không cần phải suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, bởi vì có một nơi có thể dễ dàng tìm thấy mọi câu trả lời: Thư viện!
Nói cho cùng, Hoàng Hạch vẫn là do thư viện cho mình. Với lớp bảo đảm này, giờ mình đi đến thư viện sẽ an toàn hơn nhiều so với trước đây.
Hơn nữa, dù cậu biết thư viện có rủi ro, nhưng so với con quái vật quy tắc luôn bám theo mình mọi lúc, cậu vẫn cần phải đến thư viện thêm một chuyến nữa.
Mang theo ý nghĩ tìm kiếm thư viện, Trương Văn Đạt đi đi dừng dừng, tìm kiếm lối vào.
Có kinh nghiệm từ lần đầu, lần này Trương Văn Đạt tìm thấy nhanh hơn nhiều. Chỉ khoảng 10 phút ngắn ngủi, Trương Văn Đạt lại nhìn thấy cánh cửa kỳ lạ đó trên bức tường đối diện.
Cậu bỗng chốc vui mừng khôn xiết, bước nhanh tới. Tuy nhiên, khi đến gần, cậu phát hiện ra cánh cửa này không giống như lần trước.
Lúc này, cánh cửa như một ảo ảnh, trở nên hư hư thực thực. Trương Văn Đạt chầm chậm đưa tay chạm vào, nhưng lại trực tiếp xuyên qua cánh cửa đó, chạm thẳng vào bức tường phía sau.
Trương Văn Đạt nhìn cảnh này, hơi sững người. “Mình không vào được? Tại sao?”
Cậu không khỏi nhớ lại lời của cô giáo Âu Dương trước đó. “Người lớn không nhìn thấy được thư viện.”
“Mình mới thành người lớn có mười phút thôi, thế này cũng tính sao?!" Trương Văn Đạt mặt đầy kinh ngạc nhìn cánh cửa đang lay động.
1 giờ chiều hôm đó, Tống Kiến Quốc đang nằm thẳng cẳng trong nhà cây thì nhìn thấy Trương Văn Đạt trưng ra bộ mặt hằm hằm trèo vào.
“Mày sao thế?” Tống Kiến Quốc yếu ớt hỏi.
“Đừng nhắc nữa.” Trương Văn Đạt lấy từ trong cặp ra một hộp cơm chiên đưa cho Tống Kiến Quốc. Nhân lúc không có việc gì, cậu đặc biệt đến đây một chuyến, để tránh con nhỏ này chết dí trong ổ.
“Tao không có khẩu vị.” Tống Kiến Quốc ôm bụng, cong người lại như một con tôm.
“Mày ăn hay không thì tùy.” Trương Văn Đạt đặt hộp xốp vuông trắng bên cạnh cô bé, tiếp tục lục lọi đồ đạc trong cặp sách.
Bà dì đang dọn dẹp nhà cây bên cạnh bắt gặp cảnh này, tò mò lại gần, dùng cùi chỏ huých nhẹ Tống Kiến Quốc. “Mimi? Con với thằng nhóc này có quan hệ gì thế?”
“Kẻ thù!” Tống Kiến Quốc vùi chặt mặt xuống đất, yếu ớt nói.
“Mimi?” Trương Văn Đạt dứt lời, cười khà khà hai tiếng.
Vừa cười xong, cậu liền cảm nhận được ánh mắt địch ý từ bên cạnh chiếu tới.
“Ranh con, mi nghe cho rõ đây. Mimi chỉ có mình tao được gọi, biết chưa? Mi có phải họ hàng gì của nó đâu.” Bà dì chống nạnh, mặt đầy vẻ đe dọa nói.
Trương Văn Đạt không nói gì, chỉ thò tay vào túi lấy ra một lon nước đường đỏ đã pha sẵn, đưa cho bà dì.
“Cho ta là có ý gì thế?”
“Dùng để giảm đau, cho bà uống đấy. Thử xem sao, biết đâu lại có hiệu quả. Đời là phải thử nghiệm mà.” Trương Văn Đạt lại đưa lon nước về phía bà dì.
Bà dì nhận lấy, vặn nắp ra, cẩn thận nếm thử hai ngụm. “Hơi nhạt.”
“Vậy à?” Trương Văn Đạt lôi ra hai viên nang giảm đau Ibuprofen, ném vào trong lon nước đường đỏ. “Bà uống lại xem.”
Bà dì lại nếm thử, rồi hài lòng gật đầu. “Ừm, thế này khá hơn nhiều rồi.”
Nói rồi, bà dì lấy từ trong túi của mình ra một chiếc tách trà nhỏ tinh xảo, rồi nhâm nhi nước đường đỏ pha Ibuprofen như thể đang thưởng thức trà chiều.
Nhìn cái dáng vẻ của đối phương, với ngón tay uốn cong như hoa lan kẹp vào quai tách trà, Trương Văn Đạt ngồi bệt xuống đất, lầm bầm: "Bà còn có cả bộ trà cụ á? Tôi chịu bà luôn đấy."
“Sao nào? Ta sống tinh tế một chút không được à?” Dường như là vì Trương Văn Đạt mang đồ đến cho, thái độ của bà dì đối với cậu đã tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng.
“À mà này, mi với Mimi quen nhau thế nào vậy?” Bà dì hỏi với ánh mắt đầy tò mò.
Trương Văn Đạt vén mái tóc ngắn của Tống Kiến Quốc lên, để lộ chiếc vòng cổ trên cổ. “Quen nhau qua nô dịch.”
Sau đó, Trương Văn Đạt cứ thế tám chuyện phiếm qua lại với bà dì của Tống Kiến Quốc. Thành thực mà nói, tính tình của bà dì của Tống Kiến Quốc rõ ràng tốt hơn Tống Kiến Quốc rất nhiều, chí ít là trong trường hợp không bị cưỡng chế bằng vũ lực thì vẫn có thể giao tiếp được.
Khi nghe thấy tiếng nhai, Trương Văn Đạt đang tán gẫu ngoảnh đầu lại, liền thấy Tống Kiến Quốc vừa nãy còn đang nằm thẳng cẳng đã bò dậy ăn cơm chiên rồi. Xem ra vẫn có hiệu quả.
Thấy cô bé ăn có vẻ hơi khô, bà dì chu đáo đưa lon nước đường đỏ còn lại một nửa qua. Bà ta quay đầu nhìn Trương Văn Đạt. “Yên tâm đi, ở đây có ta trông rồi, Mimi nó sẽ không sao đâu.”
“Vậy được, tôi đi đây, chiều tôi còn phải đi học nữa.” Trương Văn Đạt dứt lời đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Lời của Tống Kiến Quốc khiến Trương Văn Đạt đứng lại. “Vừa nãy sao mặt mày lại cau có thế?”
“Còn chẳng phải là vấn đề cũ, đang tìm cách nâng cao thực lực chứ sao. Tao vốn định đến thư viện, không ngờ nơi đó lại không cho tao vào nữa, chịu thật.”
Tống Kiến Quốc vừa nhai cơm rang vừa nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc. "Cái này thì tao chả giúp gì được."
“Không trông mong mày giúp đâu, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng để ảnh hưởng đến công việc ngày mai là được.” Trương Văn Đạt bước ra ngoài, định men theo cột điện mà leo xuống.
Ngay khi cậu sắp tiếp đất, bỗng nghe thấy tiếng của bà dì vọng ra từ nhà cây. “Cái này thì hỏi ta này, ta biết nơi nào có thể nâng cao thực lực đấy.”
“Cái gì?! Bà biết?!”
Khi Trương Văn Đạt kinh ngạc thò đầu vào lại từ cái lỗ, liền thấy Tống Kiến Quốc cầm đũa gõ mạnh vào cánh tay bà dì.
“Dì ấy không biết đâu, mày đừng tin dì ấy, dì ấy nói bậy đấy.”
Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi vu vơ, Trương Văn Đạt nghe vậy liền dừng bước. Cậu ngồi lại, nghiêm túc nhìn hai người. "Rốt cuộc hai người bị sao vậy?"
“Ta không biết đâu, ta nói bậy đó.” Bà dì chớp chớp mắt nhìn Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt dời ánh mắt sang Tống Kiến Quốc. “Chết tiệt, tao đã mang cơm cho mày, lại mang nước đường đỏ cho mày, tao đâu có bạc đãi mày phải chứ? Mày biết rõ tao đang gặp khó khăn trong việc làm thế nào để nâng cao thực lực, vậy mà mày lại biết mà không nói cho tao biết?"
Thấy thực sự không thể giấu được nữa, Tống Kiến Quốc tức giận đặt hộp cơm xuống.
“Trên đời làm gì có chuyện chỉ toàn lợi ích! Mọi thứ cũng có cái giá của nó được chưa! Nếu thật sự có nơi tốt như vậy, có đến lượt mày sao? Chỗ đó nguy hiểm lắm!! Nguy hiểm hơn thư viện nhiều!”
Nói rồi, cô bé tức giận tháo bao tay ra, đưa cánh tay đầy hình xăm màu đen đến trước mặt Trương Văn Đạt. “Mày cũng muốn biến thành thế này à?”
Trương Văn Đạt đưa tay cạy cạy, xác định đó không phải là do Tống Kiến Quốc quá lâu không rửa tay mà bị bẩn, lúc này mới đổi giọng hỏi: “Mày bị cái gì thế này?”
“Đây là virus máy tính, tao bị nhiễm virus máy tính rồi! Mày cũng muốn bị nhiễm à?”