Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

145 1848

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

108 1316

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

23 39

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

149 1813

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

92 468

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: - Chương 045: Tăng Trưởng

Bị thầy giáo gọi tên phạt đứng, Phan Đông Tử ném cho Trương Văn Đạt một ánh mắt oán trách, rồi bước về phía sau dưới cái nhìn cười trộm của những người khác.

Thấy ông thầy đầu to hơn hẳn mấy lần trên bục giảng đang trừng mắt nhìn mình, Trương Văn Đạt không muốn chọc vào, cười trừ, cũng cầm sách đi về phía sau.

Bị phạt đứng, Trương Văn Đạt cũng chẳng có cách nào hỏi chuyện được nữa. May mà chỉ còn 10 phút nữa là tan học, cậu đành kiên nhẫn chờ đợi.

Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo kẹp sách rời đi. Phan Đông Tử lập tức phàn nàn: “Tại ông cả đấy, hại tui đứng mỏi cả chân.”

Đối với thằng này, Trương Văn Đạt biết điểm yếu của nó, liền đeo cặp lên. “Đi, tui mời đi ăn vặt.”

Phan Đông Tử vừa nãy còn nhăn nhó như cái bánh bao, nghe vậy mặt mày tức thì hớn hở. “Được thôi, mời tui ăn vặt thì ông vẫn là anh em tốt của tui! Ông định mời tui ăn gì?”

Rất nhanh, bên ngoài bức tường trắng của trường học, trước một gánh hàng rong dùng nồi inox đựng đồ ăn vặt, hai que tre được cắm vào khối kẹo mạch nha trong suốt, khuấy đều cuối cùng tạo thành một viên kẹo nhỏ, được nhét vào miệng Phan Đông Tử.

Mạch nha dẻo mềm tan ra trong miệng, khoang miệng tức thì tràn ngập hương thơm ngọt ngào của ngũ cốc.

“Ưm! Ngọt thật! Ngon thật đấy.” Mắt nó tức thì sáng rực lên, không kìm được mà kêu lên thành tiếng.

Trương Văn Đạt bên cạnh có chút ngượng ngùng nhìn màn biểu diễn thái quá của đối phương.

“Ngọt chứ? Bây giờ có thể cho tui biết nhà cô Âu Dương ở đâu chưa?” Trương Văn Đạt tiếp tục chủ đề còn dang dở từ giờ ra chơi.

Phan Đông Tử đưa tay chỉ vào những cốc canh ngêu trong cốc dùng một lần trong suốt trên chiếc xe đạp bên cạnh. “Tui vì ông mà bị phạt đứng đấy, tui còn muốn ăn cái này, ăn xong tui sẽ nói cho ông biết.”

Thấy một phần chỉ có 3 xu, Trương Văn Đạt liền hào phóng nói: “Ăn, tui mời.”

Khi Trương Văn Đạt từ trong túi lôi ra hẳn một tờ một tệ, ngay tức khắc khiến các học sinh khác đứng cạnh ghen tị đỏ mắt, ai nấy đều nhìn cậu với ánh mắt thèm muốn.

Trương Văn Đạt mua hai cốc canh ngêu, một phần cho thằng Mập, một phần cho chính cậu. Cậu cũng đói rồi, có lẽ vì đang trong tuổi lớn nên giờ cậu rất mau đói.

Ngêu trong canh chỉ nhỏ bằng móng tay út, thịt cũng bé tí, nhưng thịt lại rất mềm, nước dùng cũng đặc biệt thơm ngon, ngon hơn hẳn tất cả các loại canh mà Trương Văn Đạt từng ăn ở những nhà hàng cao cấp ngày trước.

“Chà... vị này được đấy.” Trương Văn Đạt có chút kinh ngạc nhìn con ngêu trong tay.

“Phải chứ, ông yên tâm, đồ tui chọn đều ngon cả. Những thứ khác có thể qua loa, chứ ăn uống thì tuyệt đối không thể xuề xòa được.” Phan Đông Tử vô cùng tự hào nói.

Ngay lúc cả hai đang húp canh sùm sụp, Trương Văn Đạt đột nhiên thấy bên cạnh có một cô bé mặc quần áo vá, cố ý đi rất chậm, nuốt nước bọt nhìn trộm họ.

Khi Trương Văn Đạt bắt gặp ánh mắt khao khát của đối phương, cùng với bộ dạng ấy, cậu chợt ngẩn người. Vào giờ khắc này, cậu như đã nhìn thấy chính mình ngày xưa.

Cậu suýt nữa đã quên mất, rằng đã có lúc, mình cũng giống như đối phương, nhìn người khác mua đồ ăn mà lặng lẽ nuốt nước bọt.

Ký ức quá nhạt nhòa, cậu chỉ nhớ khi ấy mình rất rất nhỏ, nhỏ đến mức bản thân suýt quên đi khát vọng lúc bấy giờ.

“Em... có ăn không?” Trương Văn Đạt đưa cốc canh trong tay qua, đối phương rõ ràng giật mình.

Khi thấy Trương Văn Đạt nói thật, không hề có ý khinh miệt nào, cô bé lập tức hớn hở nhận lấy, vừa mút ngêu vừa đi về nhà.

Thấy đối phương vui như vậy, Trương Văn Đạt chợt khẽ cười. Cậu cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy rất vui, cứ như thể đã uống niềm vui thể lỏng vậy.

“Tí, ông cho nó làm gì? Ông không ăn à? Ông không ăn thì cho tui.” Phan Đông Tử bên cạnh phàn nàn.

Lời của thằng Mập kéo dòng suy nghĩ của Trương Văn Đạt trở về hiện tại. Cậu nhìn những người bán hàng rong bên ngoài bức tường trường học, mỗi quầy hàng đều bày bán đủ loại đồ ăn trông thật hấp dẫn trong mắt học sinh: bánh đúc hấp, bánh gạo chiên, bánh rau cải muối, bột xí muội, thịt Đường Tăng, Hoa Hoa Đan.

Trước đây, những thứ này trong mắt cậu chỉ là quà vặt ven đường, mà còn là loại không vệ sinh.

Nhưng giờ phút này, những thứ này trong mắt cậu dần trở nên sống động, vừa trở nên hấp dẫn hơn lại còn mang theo chút lấp lánh.

Cứ như thể những món đồ này lúc này đã hoàn toàn thay đổi diện mạo trước mặt Trương Văn Đạt vậy.

“Đi, anh dẫn chú đi ăn hết cả con phố này!” Trương Văn Đạt kéo thằng Mập đi về phía người bán hàng rong bên cạnh. Những thứ này rất rẻ, thậm chí rất không vệ sinh, nhưng Trương Văn Đạt chưa bao giờ cảm thấy ngon miệng đến vậy.

Đủ loại quà vặt, được Trương Văn Đạt nếm thử từng món một. Sau khi đi làm, không phải cậu chưa từng ăn đồ ngon, nhưng lúc này cậu phát hiện những thứ đó chẳng thể sánh bằng những món ăn vặt vỉa hè này.

Khi cậu nhét một nắm thịt Đường Tăng trộn với bột xí muội vào miệng, Trương Văn Đạt nhất thời cảm thấy thật thỏa mãn.

Thằng Mập kế bên cũng đã ăn đến quên trời đất. “Đã quá! Ăn đã quá, Tí, ông đúng là anh em ruột của tui!”

Trương Văn Đạt chẳng đoái hoài đến đối phương, mà lặng lẽ cảm nhận sự thỏa mãn trong lòng.

Chợt, cậu cảm thấy sự thỏa mãn trong lòng mình đang chuyển dịch xuống cổ tay.

Sau đó, cậu nhìn thấy Hoàng Hạch của mình đang từ từ tăng lên, cuối cùng tăng được khoảng một phần mười.

Trương Văn Đạt dần dần tỉnh táo lại sau cảm giác thỏa mãn ấy, kinh ngạc nhìn Hoàng Hạch trên cánh tay mình. Ngay vào giờ khắc này, cậu chợt nhận ra mình dường như đã tìm thấy cách để tăng cường sức mạnh.

“Là thỏa mãn dục vọng của chính mình sao? Hay là gì khác?”

“Tí, đi thôi, tui dẫn ông đi tìm cô Âu Dương! Ông quá là anh em rồi!” Phan Đông Tử, miệng còn đang nhét đầy thức ăn, vừa định kéo Trương Văn Đạt đi thì lại không kéo được.

“Ông về trước đi, tui thấy không cần tìm cô Âu Dương nữa rồi.” Trương Văn Đạt dứt lời, lại đến những quầy hàng khác mà ăn lấy ăn để.

Vô tình cắm liễu liễu lại xanh, cậu phát hiện thứ mình cần tìm đã tìm thấy rồi.

Sự tăng trưởng của Hoàng Hạch tuyệt đối có tác dụng lớn đối với việc tăng cường thực lực của mình. Mình cần phải thực hiện thêm nhiều thử nghiệm nữa.

Tất cả những món chưa từng ăn, cậu đều thử hết một lượt, ăn đến mức gần như bội thực.

Song, lần này lại khác so với trước. Dù Trương Văn Đạt vẫn ăn những món ăn trước đây chưa từng thử, nhưng Hoàng Hạch chẳng hề có chút thay đổi nào, cứ như thể những gì cậu trải qua chỉ là ảo giác.

“Sao thế này?” Trương Văn Đạt nhìn Hoàng Hạch, thoáng ngây người. “Chả nhẽ phải là thật tâm mãn nguyện mới có hiệu quả chăng? Sao cách tăng trưởng của Hoàng Hạch này lại kỳ quái thế nhỉ?”

Đối với việc sử dụng Hoàng Hạch, trong tình huống không có bất kỳ giáo viên nào hướng dẫn, cậu chỉ có thể tiến hành các thử nghiệm khác nhau.

Trương Văn Đạt ngồi trên bậc thềm bên cạnh suy nghĩ. “Ừm... vậy bây giờ mình cần làm thế nào để thỏa mãn nội tâm, để tăng trưởng Hoàng Hạch đây?”