Đối phương vừa dứt lời, đằng kia Bói Toán Vi Tính đã cho ra số quay hôm nay: 14232212.
Thấy cảnh này, những người khác ùn ùn chạy về phía một cây gậy sắt gần đó. Họ đồng thời nắm lấy cây gậy, hợp sức quay số trên cái đĩa tròn trên trần nhà, y hệt như đang quay số điện thoại bàn.
“Vãi, còn có thể như vậy à?” Trương Văn Đạt cũng chạy qua giúp.
Sau khi quay xong, những người khác lập tức giải tán. Song, xung quanh vẫn chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Ngay lúc Trương Văn Đạt tưởng rằng vị đạo sĩ đó là kẻ lừa đảo, khi cậu quay lại đường cũ, liền bắt gặp một cảnh tượng vượt ngoài dự liệu.
So với con phố cũ kỹ trước đó, giờ đây hiện ra trước mắt Trương Văn Đạt là một cảnh tượng hỗn loạn mà hùng vĩ.
Phóng tầm mắt ra xa, bầu trời là một mảng pixel hỗn độn, đủ loại ký tự và mã lệnh trôi nổi trên trời, thậm chí còn có một vài con sâu đang bay.
Lúc này, nơi đây cũng chẳng còn mặt đất, chỉ có một lớp “bùn đất” đen kịt được tạo thành bởi dòng lũ mã nhị phân vô biên vô tận từ chi chít các số 0 và 1.
Men theo lớp bùn đất nhị phân trải dài, Trương Văn Đạt nhìn thấy ở đường chân trời một ngọn đồi có hình dáng giống hệt biểu tượng “Thùng Rác” khổng lồ, sung phồng. Bề mặt của nó đang nứt ra, không ngừng có các biểu tượng vỡ vụn và mảnh vụn tệp tin rơi ra từ bên trong.
“Vãi chưởng.” Trương Văn Đạt bàng hoàng. Sự kỳ quặc của thế giới Mạng chẳng hề kém cạnh so với thế giới người lớn.
Nhưng may mà Trương Văn Đạt cũng đã từng trải, không còn giật mình sửng sốt như lúc mới đến nữa. Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cậu nhìn sang bà dì bên cạnh.
“Cảm ơn bà dì. Tôi cần tìm một vài thứ tăng cường thực lực, nên đi đâu tìm đây? Dù là dị năng hay là khí công đều được.”
Nghe vậy, bà dì không dẫn đường ngay mà nghiêm túc nói: “Nhóc, dẫn mi đi thì được, nhưng trước tiên, có một vài chuyện của Mạng mà mi nhất định phải tuân thủ.”
“Bà cứ nói.”
“Thứ nhất, ở đây có rất nhiều người đầy địch ý. Cố gắng hết sức đừng tiếp xúc với người khác. Nếu họ tùy tiện tiếp xúc với chúng ta, nói không chừng họ có bí mật không thể tiết lộ đấy.”
“Tôi biết rồi, chuyện này chẳng phải bà đã nói trước đó rồi sao? Bà đã nói rồi, tôi đã ghi nhớ. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu chúng ta chết ở đây, có thật là chết luôn không?”
Khi nghe lời này, bà dì lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.
Khi thấy bà dì từ từ gật đầu, Trương Văn Đạt lập tức tập trung cao độ. Quả nhiên, lợi nhuận cao đi kèm rủi ro cao.
“Nhớ hết rồi chứ? Vậy được rồi, đi lối này.” Bà dì đi về phía mấy thanh tiến trình nằm trên nền đất không xa.
Khi Trương Văn Đạt học theo đối phương cùng nắm lấy thanh tiến trình, cùng với sự di chuyển nhanh chóng của nó, Trương Văn Đạt như ngồi trên tàu cao tốc, khung cảnh xung quanh lùi nhanh về sau.
“Còn có thể như vậy à?!” Trương Văn Đạt đội gió lớn, kinh ngạc hét với bà dì.
Dùng thân mình che chắn cho Tống Kiến Quốc ở phía sau, bà dì đắc ý hừ một tiếng. “Coi thường ta hửm? Hừ hừ, ta đổ máu còn nhiều hơn cơm mi ăn đấy.”
Đây là một địa bàn hoàn toàn xa lạ, Trương Văn Đạt không màng gì khác, vội vàng nhìn xung quanh, cố hết sức để thích nghi với môi trường.
Theo thanh tiến trình lướt đi nhanh chóng, đủ loại cảnh vật hiện ra không ngớt, từ thành phố, sông ngòi, núi non cho đến cả một vùng phế tích.
Khi đến gần phế tích, Trương Văn Đạt trông thấy một tấm biển. Nhân cơ hội thoáng qua, cậu miễn cưỡng đọc được nội dung trên đó. “Di tích người phương Bắc cổ đại săn bắt người phương Nam.”
“Cái quái gì vậy?” Lượng thông tin quá lớn khiến Trương Văn Đạt có chút ngơ ngác.
Còn chưa kịp hiểu ra, thì trên một thảo nguyên xanh kỹ thuật số, Trương Văn Đạt lại nhìn thấy một tấm biển. “Cộng hòa Aminos chào mừng quý khách.”
Còn vị Đào đạo sĩ từng có duyên gặp mặt với cậu, lúc này đang đội mũ lệch, đứng trên thảo nguyên của Aminos hát rap.
“Yo yo~ Chú ngay cả thành viên QQ cũng không phải, chú đấu với ta thế nào...”
“Toàn là cái gì thế này?” Trương Văn Đạt mông lung tiếp nhận những kiến thức hỗn loạn này.
Nhưng rất nhanh, cậu đành phải dừng lại. Tất thảy những điều này quá nhiều, quá loạn, đầu óc cậu căn bản không thể nhớ nổi.
Bà dì thấy cảnh này, không kìm được mà cùng Tống Kiến Quốc đứng một bên cười trộm. “Nhóc à, ở thế giới Mạng không thể cái gì cũng xem đâu. Cứ làm tốt việc của mình là được rồi, nếu không mi căn bản không xem xuể đâu.”
“Vậy sao bà không nói sớm?” Trương Văn Đạt lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ đống kiến thức vô dụng đó ra khỏi đầu.
“Phạt mi tí, ai biểu mi bắt nạt Mimi của ta?”
“Giờ chúng ta đi đâu?” Trương Văn Đạt tiếp tục hỏi.
“Đến một thành phố, ở đó chắc sẽ có quầy tư vấn, có thể tìm kiếm được thứ mi muốn!”
Không đợi Trương Văn Đạt mở miệng, chợt thanh tiến trình dưới chân đột ngột phanh gấp, đám người Trương Văn Đạt liền bị ném văng ra.
Trong lúc đang bị lộn ngược, cậu nhìn thấy một tấm bảng hiệu đèn neon khổng lồ: “MC Thành phố Đa Mỹ Thể.” Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm, đó chính là chữ “Mỹ” trong “mỹ lệ”.
“Sao thế này?” Trương Văn Đạt vừa gắng gượng bò dậy, trên đầu bỗng tối sầm lại. Khi ngẩng đầu lên, cậu lập tức thấy một chữ “Mẹ” to hơn cả hai người cậu cộng lại đang đập thẳng xuống.
“Nguy hiểm!” Trương Văn Đạt đạp mạnh hai chân xuống đất, dùng sức lao về phía trước.
Ngay khi cậu vừa tránh được chữ “Mẹ” khổng lồ trước mặt, chữ “Nó” ngay sau đó cũng bay tới.
Đến ẩn nấp sau một khối pixel, Trương Văn Đạt cẩn thận thò đầu ra nhìn bên ngoài, liền thấy cả thành phố hoàn toàn rối tung thành một mớ bòng bong.
Đủ loại người thi nhau há miệng chửi rủa người khác. Tất cả những lời chửi thề nói ra đều biến thành những ký tự hữu hình, lao vào kẻ thù.
Những ký tự có “hàm lượng từ mẹ” cực cao bay lượn và va chạm khắp nơi trên trời dưới đất, khiến một thành phố đèn neon vốn xinh đẹp hoàn toàn tan nát, thủng lỗ chỗ. Các tòa nhà cao chót vót đổ rạp, biến nơi đây thành một chiến trường ác liệt đúng nghĩa.
“Bà chắc là chúng ta tìm đến đúng nơi không?” Trương Văn Đạt kinh ngạc hỏi.
Song, lúc này bà dì rõ ràng cũng rất lấy làm bất ngờ. “Lúc trước ta với Mimi đến đây đâu phải như thế này.”
Nghe đến đây, Trương Văn Đạt liền nổi đóa. “Bà có thể đáng tin cậy hơn chút không?!”
Bà dì lập tức không nhận cái nồi này. “Ta làm sao biết sẽ thành ra thế này. Trách ta á? Ta cũng chỉ mới đến một lần thôi.”
“Cẩn thận!” Tống Kiến Quốc chỉ tay lên trên đầu. Hai câu chửi bới va vào nhau trên đầu họ, những mảnh vỡ của chúng như mưa sao băng rơi xuống.
Bầy mèo đen nhanh chóng biến thành một chiếc ô đen lớn, chặn đứng những lời chửi bới, bảo vệ ba người.
Lén thò đầu ra từ sau chiếc ô lớn, Trương Văn Đạt thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó chỉ là một phen hú vía. Trong tình huống này, cậu lười tranh cãi với đối phương. Sau khi xác định sơ bộ phương hướng, cậu nói với hai người còn lại: “Chúng ta đi, rời khỏi thành phố này trước đã hẵng nói, ở đây quá nguy hiểm!”
“Nhóc, ta còn quên nói một câu, ở thế giới Mạng này, có những chuyện không thể dùng quy tắc của thế giới hiện thực để so sánh.”
“Chuyện này còn cần bà nói sao?! Mắt tôi đâu có mù! Dù ở đây có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tôi cũng không ngạc nhiên đâu!”
Trương Văn Đạt vừa dứt lời, chân liền trượt, đá phải một chiếc cốc trà bằng gốm bên cạnh. Kèm theo một làn khói đen, một người đàn ông xuất hiện từ bên trong. Ông ta mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, đeo kính mai rùa, trông giống hệt một lão lãnh đạo.
Người đàn ông hiện ra từ chiếc cốc trà bằng gốm có nửa thân dưới là sương khói. Nửa thân trên, trong tay cũng đang bưng một chiếc cốc trà bằng gốm sứ màu trắng.
Lơ lửng giữa không trung, ông ta nhìn xuống Trương Văn Đạt đang kinh ngạc, nhấp một ngụm trà, trang trọng nói: “Chàng trai trẻ, chào ngươi! Ta là Thần Đèn!”
“Hả?! Thế này mà cũng gặp được Thần Đèn á?!”
Trương Văn Đạt ngây người ra, nhưng rất nhanh lại vui mừng khôn xiết. Thần Đèn đó! Cậu đã biết đối phương tiếp theo sẽ nói gì rồi! Ông ta sẽ giúp mình hoàn thành ba điều ước!
Dưới ánh mắt ngóng chờ của Trương Văn Đạt, Thần Đèn mở lời. “Chàng trai trẻ, vì ngươi đã thả ta ra, tốt lắm, thế nên ngươi cần hoàn thành 3 điều ước của ta.”
“MD Thành phố Đa Mỹ Thể.” (MD多美体城): okok hít thở sâu… bắt đầu. Theo t tác giả ghi sai chính tả MD (đúng là MC = multimedia city), ngay cả tên thành phố cũng là chơi chữ: “Đa Mỹ Thể” (多美体 - Duō Měi Tǐ) cũng có thể là cách nói lái của “Đa phương tiện” (多媒体 - Duō Méi Tǐ). Thấy tác giả không sửa mà chương sau đổi thành MC, một thế giới kỳ quặc như vậy ai biết nó đúng hay sai (nhức hết cả đầu). Theo bình luận của một anh Trung (không đảm bảo độ chính xác): Đa Mỹ Thể Thành, hay còn gọi là Thùy Trực Thổ Địa Thành (垂直土地城), là một phương tiện truyền thông thất lạc nổi tiếng. Có một thuyết cho rằng đó là một trang web nghệ thuật được tạo ra bởi Thượng Quân sau khi ông di cư, với phong cách độc đáo và kỳ quái. (Đây cũng là một thế giới quan OC từ những ngày đầu của Internet). Nó hình dung một cộng đồng tòa nhà khổng lồ liên tục được xây dựng lên cao để chứa toàn bộ nhân loại khi đất đai trở nên khan hiếm. Lên bili để mò thêm thông tin.