“Cây?” Nghe vậy, Trương Văn Đạt nhìn bãi cỏ trước mặt. “Nơi này chỉ có lớn ngần này, lấy đâu ra cây chứ? Chả nhẽ đối với mèo con, cỏ cao cũng tính là cây sao?”
Sau khi xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào, Trương Văn Đạt lặng lẽ để Thần Đèn ra trước che chắn, mang theo nỗi ngờ vực, cẩn trọng bước vào trong.
Sau vài bước đi trong bãi cỏ rậm rạp, khi Trương Văn Đạt lại lần nữa vén những nhành cỏ xanh um, một bầu trời xanh biếc liền hiện ra ngay trước mắt cậu.
Bầu trời ấy như được đẩy lên độ bão hòa tối đa, nhưng lại phủ một lớp lọc màu của những bức ảnh cũ.
Mãi đến khi hoàn hồn lại, Trương Văn Đạt mới nhận ra đám cỏ xanh xung quanh mình đã trở thành lá của một cái cây.
Cúi đầu nhìn xuống, khoảng cách cách mặt đất hàng trăm mét liền khiến tất cả mọi người thót tim.
Vốn dĩ nhóm người đang đi trong bãi cỏ, giờ đây lại bàng hoàng phát hiện ra mình đang đứng lộn ngược trên tán lá của một cây đa khổng lồ!
“Vãi chưởng, nơi này quả nhiên không chơi theo kịch bản, hoàn toàn không tuân thủ định luật vật lý. Cỏ của thảo nguyên vậy mà lại là mặt kia của tán lá.”
“Đây là chỗ quái nào? Tôi nói cho ông biết, đừng có mà giở trò đấy.” Nhận thấy tình hình bất ổn, Trương Văn Đạt vội nắm chặt lấy Giả Quân Bằng đang dẫn đường.
“Chẳng phải cậu nói muốn tìm nơi mua bán đồ sao? Chính là ở đây đó, dưới gốc đa.” Giả Quân Bằng chỉ tay xuống dưới cây.
Đến lúc này, Trương Văn Đạt mới thấy dường như có người ở dưới gốc cây, nhưng vì quá cao, những người bên dưới giờ đây trông như những con kiến.
“Cao thế này, xuống thế nào?” Tống Kiến Quốc đứng bằng một chân ở bên cạnh, nhìn xuống phía dưới đầy vẻ háo hức muốn thử.
“Nhảy xuống thôi.” Thần Đèn chỉ xuống dưới, nói đầy bình thản nói.
“Nhảy xuống?! Ông đùa à? Ông nhảy thử xem.”
Trương Văn Đạt vừa dứt lời, đã thấy đối phương vội vàng gạt tay mình ra, nhảy thẳng xuống dưới.
“Khốn kiếp! Gã ta muốn trốn!” Tống Kiến Quốc nhìn thân hình ông ta rơi xuống nhanh chóng, vội vàng lo lắng hét lớn.
Sau đó, cô bé hét lớn với bầy mèo đen: “Mau biến thành máy bay! Đuổi theo.”
Lũ mèo đen sau lưng họ nghe lời này, đồng thời nghiêng đầu, trên đầu cùng lúc hiện ra một dấu hỏi chấm thật lớn.
Đó là dấu chấm hỏi thực sự, Trương Văn Đạt thậm chí có thể đưa tay ra hái xuống.
theo gợi ý của Trương Văn Đạt, những con mèo đen đã biến thành một chiếc dù nhảy khổng lồ, mang theo ba người từ từ đáp xuống phía dưới.
Bay trên cao nhìn ra xa, Trương Văn Đạt thấy ở dưới gốc cái cây còn to hơn cả ngọn núi có một nhóm người đang cắm đầu viết lách gì đó.
Nơi này căn bản không có giao dịch, cũng không có chợ búa. Thần Đèn đã lừa cậu!
Ngay lúc Trương Văn Đạt đang quan sát, cậu với thị lực cực tốt chợt phát hiện trong đám người đang đứng có người đang bỏ chạy.
Cậu liếc mắt một cái đã nhận ra, là gã Thần Đèn đó! “Đuổi theo! Tên lừa đảo chết tiệt này!”
Theo tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc, lũ mèo nhanh chóng từ dù nhảy thành dù lượn, nhờ lực đẩy của gió, bắt đầu nhanh chóng đuổi theo Thần Đèn.
Song, rõ ràng là Thần Đèn thông thạo địa hình hơn họ. Lợi dụng nhược điểm khó chuyển hướng dù lượn, ông ta lúc trái lúc phải, liên tục kéo dãn khoảng cách.
Trương Văn Đạt biết, cứ thế này thì không được. Cứ thế này, tên này sẽ chạy mất. Khó khăn lắm mới bắt được một người dẫn đường, sao có thể dễ dàng buông tha cho ông ta.
“Lại đây, bà dì! Bà chui vào trong đi! Tôi sẽ ném bà xuống, bà tóm lấy ông ta.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa lấy ra cái cốc sứ bị bẹp dúm kia.
Bà dì cũng biết tình hình nguy cấp, liền không nói nhảm nữa, chui thẳng vào trong cốc.
Trương Văn Đạt một tay nắm lấy con mèo, ngay sau đó vung tay phải một vòng, gắng sức ném chiếc cốc sứ chứa đầy bà dì về phía đầu Thần Đèn.
Đến khi Trương Văn Đạt dẫn Tống Kiến Quốc xuống dưới, liền thấy bà dì đang một tay túm lấy cổ áo Thần Đèn, đang tát lia lịa vào mặt ông ta.
Khi ông ta lại lần nữa bị đặt trước mặt Trương Văn Đạt, mặt đã sưng lên như đầu heo.
“Tôi nói này, ông việc gì phải khổ thế? Ngoan ngoãn dẫn đường không tốt sao?” Trương Văn Đạt bất lực hỏi.
Thần Đèn lúc này nước mắt lưng tròng, trông vô cùng uất ức. “Tôi có dẫn mà, tôi có định chạy đâu!”
Ngay sau đó, ông ta giơ tay chỉ vào con chó béo ú đang ở dưới chân một người đàn ông phía bên trái: “Chính là ở đó đó, chợ trời dưới gốc cây ngô đồng.”
Kế đó, ông ta kéo Trương Văn Đạt đến bên con chó, đưa tay vén nếp gấp trên người nó lên, chui thẳng vào trong.
Rõ ràng, vóc người của ông ta lớn hơn con chó béo đó rất nhiều, nhưng thế giới Mạng chính là phi logic như vậy. Ông ta cứ thế dễ dàng chui tọt vào bên trong nếp da trên lưng con chó.
“Mau theo sau! Không khéo gã ta lại chạy mất!” Trương Văn Đạt vội vàng cùng chui vào trong lông chó.
Khi cậu len lỏi ra khỏi bộ lông chó, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên quang đãng. Giữa lớp lông chó cao hơn ba mét, một con đường nhỏ rộng bằng ba người đập vào mắt cậu, hai bên đường bày đầy đủ các loại sạp hàng.
“Cậu xem, tôi không lừa cậu chứ? Cậu xem bạn gái cậu đánh tôi này, đau lắm đấy.” Thần Đèn bên cạnh vừa nói vừa ôm lấy khuôn mặt đầy đau khổ.
Cũng vào lúc này, bà dì và Tống Kiến Quốc chen vào, ngạc nhiên nhìn khu chợ trời bên trong lông chó trước mắt.
“Đi, xem thử xem.” Trương Văn Đạt kéo Thần Đèn đi vào đám đông.
“Đâu phải, tôi đã dẫn cậu đến rồi, sao cậu còn kéo tôi đi nữa. Mục tiêu của tôi hoàn thành rồi!”
“Ông không phải là dân bản địa sao? Chắc chắn hiểu rõ tình hình hơn chúng tôi. Giúp chúng tôi giới thiệu một chút, để tránh bị dân bản địa lừa.”
Nghe vậy, Thần Đèn khổ sở ra mặt. “A... buồn muốn khóc quá...”
“Tên khốn nhà ông mà không dùng meme cũ rích thì không biết nói chuyện à? Mau đi cho tôi.” Trương Văn Đạt đẩy đối phương đi về phía trước.
Khi nhìn thấy nội dung của những món đồ trên sạp hàng, cậu chắc chắn lần này mình đã tìm đúng chỗ rồi.
Trên sạp hàng bên trái cách đó không xa, một thứ thạch trong suốt đang ngọ nguậy trong một cái lọ. Xung quanh chiếc lọ không ngừng hiện thực hóa nhiều thứ khác nhau, rồi lại biến mất vào hư không. Trên đó ghi tên: “Phần Mềm Hiện Thực Hóa Ước Mơ”.
Ngay bên cạnh là một túi những khối vuông nhỏ màu đen, chỉ bằng móng tay. Bên cạnh cũng viết tên của nó: “Nỗi Đau Thể Rắn”.
Bên cạnh đó, những chai chất lỏng màu trắng sữa chính là người quen cũ của Trương Văn Đạt: “Niềm Vui Thể Lỏng”.
Trương Văn Đạt lia mắt qua từng món một, nào là cá đội mũ lặn, răng cửa đội mũ dưa hấu, đủ loại thứ kỳ quái đều được bày bán tại đây.
Trương Văn Đạt suy đoán một cách hợp lý, những thứ này hẳn là được khai quật từ những nơi kỳ quái như Cung Thiếu Nhi hoặc thư viện.
Những thứ này đều có thể được bày bán một cách công khai ở đây, Trương Văn Đạt có thể chắc chắn nơi này tuyệt đối có thứ mình muốn.
Trương Văn Đạt đi dạo chưa được bao lâu thì đã thấy một vài thứ mình hứng thú, các loại sách khí công được bày bán la liệt trên đất như bán rau.
Buồn muốn khóc quá (蓝瘦香菇): là một cụm từ thịnh hành trên mạng xuất phát từ một video hài hước, trong đó nhân vật nam chính vừa khóc vừa nói: “难受想哭” (buồn muốn khóc). Do cách phát âm phương ngữ nghe giống như “蓝瘦香菇” (nấm xanh gầy). Nguyên văn là Thân mềm (软体 - nhuyễn thể): là cách gọi khác ở Đài Loan cho “Phần mềm” (软件), này trích ra từ một bình luận.