Trương Văn Đạt áy náy ra mặt, lại nhét chiếc cốc vào tay Thần Đèn. “Thật sự xin lỗi nhé, con nít không hiểu chuyện, ông đừng chấp nhặt nó.”
Cổ Tống Kiến Quốc đang bị đeo vòng, cô bé không chạy được xa. Muốn cô bé nghe lời, với Trương Văn Đạt chỉ là chuyện một câu nói.
Thần Đèn cầm cái cốc, băn khoăn nhìn Tống Kiến Quốc đang hằm hè bên cạnh. “Các người... hai người có phải đang diễn kịch cho tôi xem không? Một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền?”
“Sao có thể chứ? Ông nói xem, tôi có phải là loại người đó không?” Trương Văn Đạt nhiệt tình kéo ông ta đi về phía trước hai bước. “Mà này, ông có tin tức gì về Dầu Bá không?”
“Nếu tôi nói không có, có phải món đồ này của tôi sẽ lại bị con mèo của cậu cướp đi không?” Thần Đèn hơi ngần ngại nói.
“Không, dĩ nhiên là không. Chẳng phải đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè mà, tôi sao có thể giật đồ của bạn mình được.”
Trương Văn Đạt cố gắng khoác vai bá cổ đối phương nhiệt tình, nhưng vì chiều cao có hạn nên trông có chút tức cười.
“Ờ... được rồi, tôi tạm tin cậu lần này.” Thần Đèn vừa nói vừa nhét cái cốc trà sứ đã móp vào túi mình, rồi sờ cằm suy nghĩ.
“Dầu Bá à, để tôi nghĩ xem. Thứ này không dễ kiếm đâu, nó là thứ có thể biến nước thành dầu đó.”
“Thật ra, nể mặt cậu là bạn, tôi nói cho cậu một thông tin hữu ích. Cái thứ cậu vừa thấy ở chợ ban nãy là hàng giả. Dầu Bá thực chất là hàng cấm, dù ở thế giới này cũng là hàng hóa bị kiểm soát, không ai dám bày bán vô tội vạ đâu.”
“Vậy sao? Còn gì nữa không? Thứ đó kiếm ở đâu?” Trương Văn Đạt lại hỏi.
“Bây giờ nếu cậu vẫn muốn tìm, chỉ có thể thử vận may ở Dark Web thôi. Tôi nghe bạn tôi bảo dạo trước có thấy nó ở đó.” Thần Đèn nói ra một địa điểm ngoài dự đoán.
“Dark Web? Ở đâu?” Trương Văn Đạt giật mình.
Thần Đèn nhìn quanh quất, hạ giọng nói: “Cậu thực muốn đến đó ư? Chỗ đó không có tường lửa như ở đây đâu, bên trong nguy hiểm lắm đấy.”
“Nhóc, ở bên ngoài này cùng lắm cũng chỉ là lừa đảo vặt vãnh, còn nó thì khác. Nơi đó có thể chết người thật đấy.”
Trương Văn Đạt suy nghĩ kỹ một lát rồi lên tiếng đáp: "Tôi muốn thử."
“Này, rốt cuộc cậu muốn đối phó với quy tắc gì thế? Có đáng để liều mạng như vậy không?”
Thấy lựa chọn của Trương Văn Đạt, giọng điệu của Thần Đèn lúc này hiếm có chút lo lắng.
Trương Văn Đạt thở dài một hơi. “Hiện tôi bắt buộc phải tuân thủ những quy tắc đó. Hễ tôi vi phạm một cái, nó liền khiến tôi sống không bằng chết.”
“Vậy thì đừng vi phạm nữa, chẳng phải là được rồi sao. Tại sao cậu lại phải làm trái?” Thần Đèn nói một cách hiển nhiên.
“Có quy tắc thì cậu nghiêm túc tuân thủ không phải là được rồi sao, việc gì phải chống đối nó chứ? Chỉ cần cậu tuân thủ đúng các quy tắc, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?”
Tống Kiến Quốc bên cạnh cũng xích lại. “Thú thật tao cũng muốn hỏi vấn đề này. Mày hình như rất ghét đống quy tắc này, nhưng tính ra nó cũng chẳng quấy nhiễu mày là bao.”
Trương Văn Đạt nhìn hai người trước mặt một cách kỳ lạ. “Sao hai người lại nghĩ thế? Có một quy tắc vô duyên vô cớ như gông cùm xiềng xích tròng lên người, các người sao lại cam tâm chấp nhận chứ?”
Bà dì im lặng nãy giờ lên tiếng. “Bọn ta không cam tâm chấp nhận. Nhưng so với việc phải liều mạng ở một nơi như Dark Web, ta thấy chỉ bị hạn chế hành vi xíu cũng chẳng sao cả, phải không?”
Trương Văn Đạt kinh ngạc nhìn mấy người bỗng dưng đứng về phía đối lập với mình, âm lượng cũng trở nên lớn hơn. “Tôi chính là không thích, được chưa. Tôi chính là không thích! Tôi cũng không biết tại sao!”
Nói rồi, cậu quay sang nhìn Thần Đèn. “Nói cho tôi biết, lối vào của nơi đó.”
Song, Thần Đèn nhìn thấy bộ dạng này của Trương Văn Đạt, lại kiên định lắc đầu. “Không được, cậu thế này, tôi thật sự không thể nói cho cậu biết.”
“Gì chứ? Chẳng phải ông nói là bạn tôi sao? Đối xử với bạn bè thế này đấy à?”
Thần Đèn gật đầu như thông suốt. “Chính vì giờ đây tôi thật lòng coi cậu là bạn, tôi mới không nói cho cậu biết. Nếu còn như trước, tôi tuyệt đối không chút ngần ngại mà nói cho cậu biết, để cậu tìm chết.”
Bà dì lúc này cũng đứng chắn trước Tống Kiến Quốc, hiếm khi nghiêm túc nói: “Ranh con, Mimi bị ép phải nghe lời mi, chứ ta không có vòng cổ đâu. Với tư cách là bà dì của nó, là bậc trưởng bối, ta sẽ không để mi dẫn nó đi nộp mạng.”
Trương Văn Đạt không sao tin nổi mà nhìn ba người đối diện, sau đó cậu gật gù như thông suốt. “Được, được được được, các người không đi thì tôi đi một mình. Không có các người, tôi vẫn có thể tự tìm cách!”
Nói rồi, cậu hất tay những người khác ra, cưỡng ép xô đám người đi đường trước mặt ra, tiến thẳng về phía trước.
Men theo khu chợ trời đi đến cuối, Trương Văn Đạt vén đám lông chó dày đặc ra, một lần nữa quay lại dưới gốc cây đa. Tiếng bút soạt soạt không ngừng vang lên, xung quanh toàn là những người đang cắm cúi viết lách.
Trương Văn Đạt vừa định bước qua bọn họ, sau lưng truyền đến giọng của bà dì. “Có phải vì chuyện tương lai của mi, nên mi mới phản kháng việc bị kiểm soát như vậy không?”
Cậu vừa ngoảnh đầu lại, liền thấy một mình bà dì đứng đằng sau, bình thản nhìn mình. “Dường như mi biết chuyện gì đã xảy ra với mi trong tương lai.”
“Tôi không biết bà đang nói gì.” Trương Văn Đạt cúi đầu đi xuống dưới gốc cây.
“Gã thỏ nói mi không phải là học sinh tiểu học, vả lại mi cũng chẳng có chút gì giống con nít. Ngoài ra, tình hình của mi trong tương lai dường như cũng không ổn. Cộng thêm bộ dạng bị kích động của mi. Nói thật, tâm tư của mi còn dễ đoán hơn cả Mimi nữa.”
Trương Văn Đạt đứng lại, trầm giọng nói: “Xem ra bà thông minh hơn vẻ ngoài.”
“Mimi chỉ là một đứa trẻ thôi, ta là bề trên đương nhiên phải nghĩ cho con bé nhiều hơn tí, đúng không?”
“Ta không biết mi đã trải qua những gì, nhưng gặp chuyện đừng hành động bốc đồng. Làm như vậy nói không chừng sẽ khiến tình hình tồi tệ hơn.”
Trương Văn Đạt im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Tôi đã từng bị nhốt vào trường cai nghiện Internet. Đó là lúc tôi từng lén bỏ trốn, rồi bị bắt trở lại.”
“Tôi không biết phản ứng này của tôi có liên quan đến những trải nghiệm đó hay không. Có lẽ có, có lẽ không.”
“Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?” Bà dì đưa tay vỗ vỗ vai Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại với vẻ mặt đau khổ. “Thôi bỏ đi, đều qua cả rồi, không có gì, chỉ là bị đánh đập này nọ, quen rồi.”
“Đừng để quá khứ ảnh hưởng đến mi của hiện tại. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ chỉ cần sống tốt là được. Đừng đến Dark Web, ta và Mimi đều không muốn mi bỏ mạng ở đó.”
Lời của bà dì khiến Trương Văn Đạt bình tĩnh lại. Cậu bắt đầu nghiêm túc suy xét. Phải chăng mình đã quá cực đoan khi đối mặt với quy tắc, thậm chí còn định liều cả mạng sống.
“Mình có nên quay về không? Quay về rồi nghiêm túc tuân thủ quy tắc, chỉ cần không tái máy, hình như cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn.”
Trương Văn Đạt không động đậy, còn bà dì cũng lẳng lặng đứng bên với cậu.