Khi Trương Văn Đạt vừa dứt lời, cuộc khẩu chiến trên trời bỗng dừng lại một cách kỳ lạ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đất trời biến đổi đột ngột, cát bay đá chạy.
Những dòng bình luận cứng cựa ở các nơi khác hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vô số lời lẽ chế giễu, châm chọc bay rợp trời, ập thẳng xuống đầu Thần Đèn.
Thần Đèn hiển nhiên không ngờ Trương Văn Đạt lại dùng chính chiêu của mình để đối phó với mình. Trong chốc lát, ông ta bị đánh cho trở tay không kịp, dưới những dòng chữ liên tục ập xuống, trông vô cùng thảm hại.
“Tức chết đi được! Thế giới Mạng bây giờ mà cũng có cả lừa đảo, sao lại thành ra thế này!”
Bà dì tay vác một chiếc ô mèo lớn, đến bên cạnh Trương Văn Đạt.
“Thế giới Mạng có lừa đảo chẳng phải là bình thường sao? Chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên chứ. Kiến Quốc đâu rồi?”
Nhìn theo ngón tay của bà dì chỉ, cậu phát hiện Tống Kiến Quốc đã sớm đứng một bên xem kịch, cứ như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình.
“Đúng là cái đồ.” Trương Văn Đạt giật lấy chiếc ô mèo lớn đó rồi xông về phía Thần Đèn.
Thần Đèn thấy Trương Văn Đạt lao như điên về phía mình, ông ta định chống trả lại. Song, Trương Văn Đạt, người đã kinh qua trăm trận, hiển nhiên biết nhiều meme cũ rích hơn ông ta rất nhiều. Thần Đèn căn bản không có sức đánh trả, bị đánh cho thua thê thảm.
Khi Trương Văn Đạt dưới sự bảo vệ của chiếc ô mèo của Tống Kiến Quốc, đội mưa đến trước mặt Thần Đèn, liền phát hiện lúc này ông ta trông vô cùng thảm hại.
Cốc sứ đã bị đập cho chỗ lồi chỗ lõm, đáy thì hoàn toàn bẹp dúm, mắc kẹt giữa hai chữ “Mẹ”. Còn bản thể của ông ta cũng như kem đánh răng bị nặn ra ngoài, mặt mũi người ngợm cũng bị đập cho bầm dập, đầu sứt trán mẻ.
Trương Văn Đạt nhìn Thần Đèn thê thảm như vậy, hừ lạnh một tiếng, một tay nhặt ông ta từ dưới đất lên, cưỡng ép nhét ông ta vào trong chiếc cốc trà đã móp. “Chỉ bằng ngần này mà cũng dám đấu với tôi à? Những meme nhảm mà tôi biết còn nhiều hơn ông gấp bội.”
Tuy Trương Văn Đạt đã nhặt Thần Đèn đi rồi, nhưng trận khẩu chiến do họ gây ra vẫn chưa hề kết thúc.
Khi Trương Văn Đạt đến thảo nguyên Aminos bên ngoài MC thành phố Đa Mỹ Thể, chỉ trong chốc lát, tại nơi ban đầu đã có một tòa nhà cao tầng được xây nên từ vô số lời cãi vã.
Xác định xung quanh không còn nguy hiểm, Trương Văn Đạt liền tháo chiếc nắp gốm sứ đang đậy chặt.
“Thần Đèn, ra đi? Chúng ta nói chuyện chút.”
Lúc này, Thần Đèn với mũi xanh mặt tím và cặp kính bị đập vỡ không còn chút khí thế nào như trước. Ánh mắt ông ta nhìn Trương Văn Đạt có phần né tránh. “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Trương Văn Đạt nhìn ông ta cười hề hề. “Tôi chẳng muốn làm gì cả. Ông cứ yên tâm, tôi là người tốt.”
“Hứ.” Tống Kiến Quốc bên cạnh khinh bỉ ngoảnh đầu đi. Vừa nghe câu này là biết thằng này lại sắp giở trò xấu.
Thần Đèn bị dọa sợ, lập tức nói: “Tôi lừa cậu, nhưng tôi có lừa được gì đâu! Tôi còn bị thương nặng thế này!”
“Ông nói thế là sao? Vậy cướp giật mà không cướp được một xu nào thì không tính là cướp à? Yên tâm, tôi sẽ không vô liêm sỉ như ông mà bắt ông hoàn thành ba điều ước đâu.”
Gã này nếu đã biết nhiều meme cũ rích như vậy, thì xem ra chắc là dân bản địa của thế giới Mạng. Vừa hay bên mình đang thiếu một người dẫn đường.
“Quý danh?” Trương Văn Đạt hỏi.
“Giả... Quân Bằng.” Thần Đèn đẩy gọng kính, mở miệng trả lời.
“Hửm?” Trương Văn Đạt ngớ người. Cái tên này sao nghe quen tai đến vậy, nhưng ngay sau đó cậu lại chuyển chủ đề về mình.
“Thôi, ông tên gì cũng được. Ông có biết chỗ nào có thể tìm thấy khí công miễn phí không?”
Giả Quân Bằng cũng tức thì ngớ người. Ông ta không ngờ đối phương lại hỏi ra một câu như vậy. “Khí công?! Loại nào?”
“Thì là khí công chứ sao, loại siêu lợi hại ấy, cái loại có thể phát công dập tắt cả một trận cháy rừng lớn ấy. Tất nhiên, loại khác cũng được.”
Để đối phương dễ hình dung, Trương Văn Đạt cố gắng mở rộng phạm vi càng nhiều càng tốt: “Dị năng gì cũng được, huyền khoa song tu cũng được. Miễn là có thể giúp tôi tăng cường thực lực một cách đáng kể là được, tôi không kén chọn đâu, càng mạnh càng tốt.”
Giả Quân Bằng nghiêm túc nghĩ một lúc, rồi giơ tay lên, nói với Trương Văn Đạt: “Ừm, nếu là vậy, tôi đề nghị đến nhà sách Tân Hoa mua một khẩu súng lục. Chúng ta phải tin vào khoa học.”
“Con mẹ mày!” Nghe vậy, Trương Văn Đạt trong lòng bốc hỏa, tay phải vung lên, thanh kiếm ánh sáng đỏ từ trong đèn pin phóng ra.
“Ông tưởng tôi đang đùa à? Ông tin giờ tôi cho ông ba nhát sáu lỗ không?”
“Đừng đừng đừng!” Giả Quân Bằng cuống quýt xua tay, hoảng hốt bò ra khỏi cốc trà, sợ rằng mình bị xiên một phát xuyên qua cùng với cái cốc đó.
“Tôi... tôi biết có một nơi, có người chia sẻ những thứ này. Tôi sẽ dẫn mấy cậu đi ngay.” Thấy thứ trong tay Trương Văn Đạt, Giả Quân Bằng lập tức ngoan ngoãn hẳn, không còn nói nhảm nữa.
“Hóa ra ông còn có thể ra ngoài à?” Tống Kiến Quốc tò mò nhặt cái cốc trà sứ kia lên, dí mắt vào trong xem.
Dọc một lúc, cô bé liền nhét vào lòng mình. “Thứ này không tồi, là của tao!”
Trương Văn Đạt đưa tay qua giật mạnh lại. “Mày nói thừa rồi, đã bảo ông ta là kẻ lừa đảo thì thân phận Thần Đèn này của ông ta ắt hẳn là giả rồi. Chắc chắn có thể ra ngoài được. Có lẽ ông ta nhặt được cốc trà ở đâu đó, rồi nảy ra ý định giả làm thần đèn để lừa tiền.”
“Đó là tao nhặt được trước!” Tống Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt mặt dày giả vờ không thấy. Cậu quay đầu nhìn Giả Quân Bằng đang ấp a ấp úng. “Đứng đực ra đó làm gì? Dẫn đường đi chứ!”
Dưới sự dẫn đường của Giả Quân Bằng, Trương Văn Đạt bắt đầu đi sâu vào thảo nguyên. Trong lúc đó, Trương Văn Đạt tỉ mỉ nghiên cứu chiến lợi phẩm của mình, cái cốc trà sứ của Giả Quân Bằng.
Cậu phát hiện bên trong rất trống trải. Cậu bỏ cặp sách vào, phát hiện chỉ chiếm một không gian nhỏ.
Bất cứ vật gì, dù to đến mấy, khi đưa vào miệng cốc đều sẽ nhanh chóng thu nhỏ lại, và lấy ra cũng rất tiện.
Ước tính sơ bộ, thứ này chí ít có thể chứa được vài trăm cân đồ. Đặc biệt nhất là cái cốc trà sứ này vừa hay bị bẹp dúm, vừa vặn có thể nhét vào túi cậu.
Ngoài việc trên người có thêm ánh mắt oán hận của Tống Kiến Quốc và cái nhìn bi phẫn của Giả Quân Bằng ra, thì quả thực là hoàn hảo.
“Thế giới Mạng này quả nhiên lợi hại thật, tuy nguy hiểm, nhưng không thể không nói đồ tốt quả thực nhiều.” Trương Văn Đạt thầm nghĩ.
Theo chân Giả Quân Bằng đi đi dừng dừng trên thảo nguyên Aminos, khoảng một tiếng sau, ngay khi cậu tưởng đối phương đang giở trò với mình, ông ta đến trước một bãi cỏ cao hơn cả người và dừng lại.
“Bên trong chính là nó.” Giả Quân Bằng vừa định bước vào bãi cỏ, thì lại bị Trương Văn Đạt chặn lại. “Đợi đã, Kiến Quốc, bảo lũ mèo của mày vào trong dò đường.”
Rất nhanh, hai con mèo đi vào. Chẳng bao lâu, chúng lại đi ra, giơ vuốt lên đặt lên bắp chân Tống Kiến Quốc và kêu “meo meo”.
“Bên trong có gì?” Trương Văn Đạt hỏi.
Lúc này, vẻ mặt Tống Kiến Quốc có chút hoang mang. “Tao cũng không hiểu lắm. Than Củi và Đen Đen bảo bên trong là một cái cây rất rất lớn.”
“Cây?” Trương Văn Đạt nhìn bãi cỏ không cao lắm, xác nhận lại lần nữa.
Giả Quân Bằng (贾君鹏): Tên này bắt nguồn từ một meme cực kỳ nổi tiếng trên Internet Trung Quốc năm 2009. Một bài đăng vô nghĩa trên diễn đàn World of Warcraft với tiêu đề "Giả Quân Bằng, mẹ cậu nhắn cậu về nhà ăn cơm!" đã thu hút hàng triệu lượt xem và bình luận, trở thành một hiện tượng văn hóa mạng.