Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

141 662

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

575 2836

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

41 432

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

148 3039

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

294 6915

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

20 163

Tập 01: - Chương 052: Kỹ Năng Mới

“Hả? Cái quái gì vậy? Tôi phải đáp ứng ba điều ước của ông á?” Trương Văn Đạt chắc chắn mình không nghe nhầm. Vị Thần Đèn này vậy mà lại không chơi theo kịch bản.

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang chết đứng nhìn vị Thần Đèn ngược đời trước mắt, đối phương nhìn xuống cậu từ trên cao. “Bạn học nhỏ, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm. Ngươi đã đến được đây hẳn là cũng đã nghe qua câu chuyện của ta, biết hậu quả của việc chống lại Thần Đèn rồi chứ!"

Trong lúc nói chuyện, cơ thể của đối phương bắt đầu phồng lên như được bơm hơi, trông đáng sợ lạ thường.

“Vãi, phiền phức rồi. Mình biết ngay mà, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí.” Thấy cảnh này, sắc mặt Trương Văn Đạt trở nên rất khó coi.

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang nghĩ cách thoát thân trong tình huống này, thì vị Thần Đèn bên kia đã bắt đầu ước.

“Trước hết, điều ước thứ nhất. Thấy ngươi là một đứa trẻ, đơn giản một chút vậy. Móc hết tiền trong túi ra đây. Còn cả hai người bên cạnh ngươi nữa, cũng giao hết tiền ra.”

Thấy vậy, bà dì vỗ vỗ vai Trương Văn Đạt. “Điều kiện này không quá khắt khe đâu, mau đáp ứng điều ước của hắn đi.”

“Đưa tiền? Dựa vào cái gì?” Cậu khó khăn lắm mới kiếm được tí tiền, Trương Văn Đạt sao có thể tùy tiện giao cho đối phương, dẫu cho ông ta trông quả thực không dễ chọc.

Vả lại, nếu thật sự phải giao hết, tiền mua kẹo sáng mai mà không có, e rằng mình chỉ có thể gắng gượng chịu đựng hình phạt quy tắc.

So với sự tra tấn phi nhân tính đó, cậu thà thử tìm cách khác còn hơn.

“Thần Đèn, ông mau nhìn đằng kia kìa!” Với việc Trương Văn Đạt giơ tay phải chỉ sang trái, Thần Đèn theo phản xạ quay đầu nhìn, kết quả phát hiện bên đó chẳng có gì cả.

Khi ông ta quay đầu lại thì phát hiện Trương Văn Đạt đã quay lưng lại, dẫn theo hai người kia co giò bỏ chạy!

Ông ta sao có thể bỏ qua chuyện này, vội bưng lấy cái cốc trà mà mình đã chui ra, đuổi theo họ.

Chắc chắn chạy không thể nhanh bằng bay. Chẳng mấy chốc, Trương Văn Đạt đã bị vị Thần Đèn đó chặn lại.

“Nhóc con, ngươi đã gặp phải ta rồi, thì ngươi bắt buộc phải đáp ứng ba điều ước của ta! Nếu không đừng trách ta không khách sáo!” Trong lúc nói, đám mây trắng dưới chân ông ta cuồn cuộn nhanh chóng, mang theo tiếng sấm ẩn hiện, tôn lên vẻ uy nghi như thần tiên hạ phàm của ông ta.

Trông thấy cảnh này, sắc mặt Trương Văn Đạt có chút khó coi. Cậu không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, chạy đến nơi này mà lại còn gặp phải một thần đèn kỳ quặc như vậy.

Ngay lúc Trương Văn Đạt còn đang do dự không biết có nên cho của đi thay người hay không, thì lúc này Tống Kiến Quốc bên cạnh bực tức lên tiếng: “Ông nói ngược rồi phải không? Chẳng phải là ông đáp ứng điều ước của bọn tôi sao?”

Thần Đèn ung dung nhấp thêm một ngụm trà, giọng điệu đắc ý nói: “Cái đó của các người là Thần Đèn Aladdin ngoại quốc. A Lạp đây là Thần Đèn nội địa, đừng có nhầm lẫn được không?”

“Thần Đèn A Lạp? Thần Đèn Aladdin? Thần Đèn Thượng Hải?” Mà lúc này Trương Văn Đạt vừa lấy đèn pin ra nghe lời này liền ngớ người. Ấy khoan, lời này nghe sao lại quen quen thế nhỉ?

Cậu nhìn đối phương với vẻ mặt lưỡng lự, nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi: “Không đúng, sao tôi lại cảm thấy có gì đó cấn cấn? Nói chứ cái meme này của ông, hình như tôi đã từng thấy lúc lướt mạng rồi.”

Lời này vừa thốt ra, Trương Văn Đạt sực nghĩ ra điều gì đó. Cậu nhìn Thần Đèn trước mặt, chần chừ một lát rồi đột nhiên mắt sáng bừng lên.

“Đúng rồi! Đây là meme trên mạng! Mà còn là meme cũ rích! Không chỉ là vấn đề xưng hô! Cái vụ Thần Đèn ngược đời này của ông cũng là một cái meme cũ rích! Gã này căn bản không phải là Thần Đèn! Ông đang lừa tôi!!”

Ngay từ đầu, Trương Văn Đạt đã cảm thấy có vấn đề. Gã này nếu thật sự lợi hại đến vậy, tại sao còn phải lằng nhằng với mình? Hơn nữa điều ước lại không phải là điều ước gì to tát, mà lại là bắt mình đưa tiền.

Có lẽ bà dì và Tống Kiến Quốc chưa từng nghe qua, nhưng cậu, người đã từng lướt mạng với cường độ cao, tuyệt đối có ấn tượng với những meme kiểu này. Vị Thần Đèn này có vấn đề!

Ánh mắt của Thần Đèn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, ông ta liền đẩy kính lên và nói: “Meme miếc gì, ta không biết ngươi đang nói gì. Mau đưa tiền đây. Nếu chọc giận ta, ta trực tiếp ước ngươi phải giúp ta hoàn thành một trăm điều ước đấy!”

Phản ứng của đối phương càng khiến Trương Văn Đạt vững tin hơn về suy đoán của mình. Cậu liền lấy đèn pin ra. “Khỉ thật, vậy thì thử xem sao. Bám dai như đỉa, mở miệng là đòi tiền, ông nghĩ mình là 360 à!”

Mắt thấy kế hoạch ăn vạ của mình đã bị Trương Văn Đạt vạch trần, Thần Đèn lập tức co mình lại chui vào cốc trà. Cùng với nắp đậy lại, cái cốc trà triệu hồi Thần Đèn liền lăn nhanh như chong chóng trong đống đổ nát, tìm cách tẩu thoát.

Phát hiện đối phương quả nhiên là kẻ lừa đảo, cả ba người lập tức nổi giận. Đặc biệt là Tống Kiến Quốc, cô bé tức đến đỏ bừng mặt mày, ban nãy cô vậy mà lại tin lời nói nhảm của gã ta!

Thần Đèn lăn rất nhanh, nhưng Trương Văn Đạt lại có đến ba người. Rất nhanh, Trương Văn Đạt bảo bà dì và Tống Kiến Quốc đuổi theo sau, còn cậu thì vòng ra chặn đầu.

Vài phút sau, cùng với việc Hồng Hạch lóe lên, Trương Văn Đạt nhảy một cú lớn đến trước mặt Thần Đèn, chặn đường đối phương. “Đến tỉ thí vài chiêu còn không dám? Xem ra ông yếu lắm nhỉ.”

Ngay khi Trương Văn Đạt sắp tóm được quai cốc trà, Thần Đèn thò đầu ra từ trong cốc và hét lớn về phía cuộc khẩu chiến bên kia: “Ăn tào phớ thì bắt buộc phải ăn ngọt! Ăn tào phớ mặn đều là dị đoan!!”

Không đợi Trương Văn Đạt hiểu đối phương đang làm gì, trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại. Khi cậu ngẩng đầu lên, liền thấy vô số những bình luận cãi vã điên cuồng bay về phía mình.

Trương Văn Đạt nhanh chóng lộn một vòng, né được một chữ “Tào lao!”, ngay sau đó lại nhảy bổ về phía trước một cách mạo hiểm, lách qua bên cạnh một câu khác “Tào phớ chỉ có thể ăn mặn.”

“Kẻ nào?! Kẻ nào dám gây chiến ở đây!”

“Chiến đê! Bọn dị giáo kia! Tào phớ mặn mới là số dách!”

“Người anh em! Tôi ủng hộ bác! Ăn tào phớ phải ăn ngọt mới chuẩn bài!!”

Trương Văn Đạt lộn nhào né tránh, dưới sự giúp đỡ của chút Hồng Hạch vừa mới hồi phục, cuối cùng cũng sống sót trước đòn tấn công bằng meme cũ rích của Thần Đèn.

Giờ phút này, Trương Văn Đạt hận gã này đến nghiến răng nghiến lợi. Cậu hét lên với Tống Kiến Quốc đang vây bắt ở đằng xa: “Chặn hắn lại! Đừng để hắn chạy thoát!”

Nói rồi, cậu đi vòng sang phía còn lại. Đối mặt với sự vây công của ba người, Thần Đèn dĩ nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, mà liên tục tung ra những đòn tấn công bằng meme cũ rích.

“Rau mùi ngon nhứt nách! Tôi mê ăn rau mùi nhất!”

“Genshin...”

Lúc này, cuộc khẩu chiến trong thành phố đã nghiêng hẳn về một phía. Dưới sự châm ngòi của Thần Đèn, mọi người ào ạt dồn hỏa lực về phía này.

Nhìn quanh quất, trên trời đâu đâu cũng là những lời chửi tục.

Trương Văn Đạt sơ sẩy một tẹo, suýt nữa bị một chữ “Mẹ kiếp” đập trúng. Cậu thấy Thần Đèn ở xa lại rụt vào trong cốc trà, lợi dụng kích thước nhỏ để cẩn thận lẩn tránh trong đó.

Cậu muốn đuổi theo, nhưng trong tình huống này, tự bảo vệ mình đã rất vất vả rồi, căn bản không thể đuổi kịp gã ta.

“Khốn kiếp, chả nhẽ cứ thế để tên lừa đảo này chạy thoát?” Mắt thấy đối phương sắp rời khỏi cơn mưa chửi bới, trong lúc cấp bách Trương Văn Đạt sực nghĩ ra một cách, một kỹ năng mà mình vừa mới học được.

Sau đó, cậu chỉ tay về phía Thần Đèn, dùng giọng lớn nhất hét lên: “Đừng để hắn chạy! Gã này là anti-fan! Hắn đang phỉ báng idol nhà chúng ta!!”

A Lạp (阿拉 - Ālā): Đây là một cách chơi chữ. "A Lạp" là đại từ nhân xưng "tôi/chúng tôi" trong tiếng địa phương Thượng Hải. Chơi chữ lái từ "Aladdin" thành A Lạp Đinh. 360: Chỉ công ty công nghệ Qihoo 360 của Trung Quốc, nổi tiếng với phần mềm diệt virus và trình duyệt miễn phí, nhưng cũng khét tiếng với các phần mềm đi kèm rất khó gỡ bỏ, các quảng cáo xâm nhập và hành vi thu thập dữ liệu người dùng.