“Tao bị nhiễm virus máy tính rồi! Tao bị nhiễm virus nên mới bị mất trí nhớ! Mày cũng muốn mất trí nhớ à?” Tống Kiến Quốc bực mình nói xong, lại đeo bao tay vào.
“Vãi? Virus máy tính, người sống mà cũng bị nhiễm virus máy tính được á?”
Trương Văn Đạt sững sốt. Sao lại thấy mọi chuyện kỳ quặc đều có thể xảy ra vậy. “Nếu mày đã bị nhiễm virus máy tính, vậy cũng tức là nơi đó...”
“Thế giới Mạng.” Bà dì đang uống nước bên cạnh bất ngờ nói chen vào.
Nghe vậy, Trương Văn Đạt lập tức phấn chấn hẳn lên. Cậu không tin thế giới mạng ở đây chỉ đơn giản là truy cập quay số. Ngay cả bà dì còn thành tinh được, vậy thì Internet thành tinh dường như cũng chẳng phải là điều không thể.
“Vậy nên mày mất trí nhớ, trên đầu mọc tai mèo, còn có bà dì hiện hữu hóa đều là do ảnh hưởng của virus máy tính trong thế giới Mạng?!!” Trương Văn Đạt thoáng kinh ngạc nhìn Tống Kiến Quốc.
Mất trí nhớ, cơ thể dị dạng, khái niệm cụ thể hóa, ba thứ khác nhau này lại do cùng một nơi gây ra.
Trương Văn Đạt biết chỗ này e rằng không phải là nơi dễ chọc vào.
“Tao không biết, tao đã nói tao bị mất trí nhớ rồi. Tao chỉ nhớ tao đã sợ chết khiếp, tao đã liều mạng mới chạy ra được.” Tống Kiến Quốc mặt đầy tức tối trả lời.
“Thế giới Mạng rốt cuộc là một nơi như thế nào? Mày nói kỹ xem, ở đó rốt cuộc làm thế nào để nâng cao thực lực của tao.” Trương Văn Đạt nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Nghe vậy, Tống Kiến Quốc trông lại càng tức giận hơn. “Đã nói chỗ đó nguy hiểm rồi, sao mày còn muốn đi? Lẽ nào mày cũng muốn mất trí nhớ à? Lẽ nào mày cũng muốn trên đầu mọc tai mèo à?”
“Có nguy hiểm hay không, tao có đi hay không, tự tao sẽ phán đoán. Bây giờ mày chỉ cần nói cho tao biết, nơi đó rốt cuộc là một nơi như thế nào, có những nguy hiểm gì.”
“Tao không nói đấy! Nói rồi mày chắc chắn lại kéo tao vào tìm chết, tao không bao giờ đến nơi đó nữa!” Tống Kiến Quốc ném hộp cơm chiên trong tay đi, tức giận quay lưng lại.
Thấy đối phương không chịu nhún nhường, Trương Văn Đạt ngoảnh đầu nhìn sang người biết chuyện còn lại, bà dì của Tống Kiến Quốc.
“Dì ơi~ dì có thể cho con biết không ạ? Chỉ cần dì cho con biết, dì muốn uống bao nhiêu nước đường đỏ, muốn bao nhiêu thuốc giảm đau, con đều mua cho dì.”
“Ồ~ thật sao? Tốt thế? Nhìn nhầm rồi, ranh con nhà mi cũng không tệ lắm nhỉ.” Bà dì dùng cùi chỏ nhè nhẹ đẩy đẩy Trương Văn Đạt.
“Ta cho mi biết cũng được thôi, mấy thứ này ta không nói thì mi hỏi người khác cũng ra thôi.”
Bà dì hớp một ngụm nước đường đỏ rồi nói tiếp: “Thật ra Mimi nói không sai đâu, nơi đó quả thực rất nguy hiểm. Thế giới Mạng đầy rẫy ác ý.”
“Có thể nói chi tiết hơn không?” Trương Văn Đạt vội rút giấy bút ra, bắt đầu ghi chép một cách nghiêm túc.
“Ừm... nói thế nào nhỉ, vì là thế giới Mạng mà, ngoại hình của mỗi người đều có thể tùy ý thay đổi theo kiểu DIY. Nhiều người nghĩ rằng không ai phát hiện ra là mình làm, nên muốn làm gì thì làm.”
“Thí dụ, họ sẽ lén lút cài virus máy tính lên một món đồ tốt. Nếu mi không để ý, trực tiếp đưa tay ra sờ, thì mi cũng sẽ muối mặt như Mimi thôi.” Bà ta cầm lấy bàn tay đeo bao tay của Tống Kiến Quốc, lắc lắc về phía Trương Văn Đạt.
“Chà, nói bằng miệng thật sự không xuể đâu. Dù sao thì nếu mi muốn đi, mi tận mắt thấy sẽ biết là chuyện gì ngay thôi”
“Mọi người đều có thể tự do đến thế giới Mạng sao? Sao tôi không thấy ai nhỉ?” Trương Văn Đạt dừng bút, lại tò mò hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi.” Bà dì đặt tách trà trong tay xuống, giơ ngón tay mình lên. “Đây là một thế giới mới mà, mới ra không lâu đâu, người bình thường căn bản không biết đâu.”
“Thứ mới... mới xuất hiện không lâu...” Trương Văn Đạt vội vàng ghi lại điều này.
“Vả lại, thời gian ở đó rất hỗn loạn. Mi đến đó có thể sẽ nhìn thấy những thứ của quá khứ, thậm chí là chính bản thân mi trong quá khứ. Tuyệt đối đừng tiếp xúc với chính mình." Điều này thì Trương Văn Đạt lại thấy chẳng sao cả. Giờ cậu đã bé tí thế này rồi, nếu còn trở về quá khứ thì cũng thành phôi thai mất thôi.
Bà dì vừa nói, Trương Văn Đạt vừa ghi. Rất nhanh, cậu đã có một hiểu biết hoàn toàn mới về cái gọi là thế giới Mạng.
Khác với thư viện và Cung Thiếu Nhi, thế giới Mạng rõ ràng là một thế giới hoàn toàn mới theo đúng nghĩa đen. Thậm chí có thể nói, mỗi người hiện đang bước vào thế giới này đều giống như trong thời đại Thám hiểm, không ngừng khám phá ranh giới và tiềm năng của thế giới này.
Mặc dù hiện tại số lượng người có thể truy cập và dám truy cập Internet còn rất ít, nhưng có thể dự đoán rằng, các loại vật chất được mang về từ thế giới hoàn toàn mới này sẽ không ngừng thay đổi cả thế giới.
Trương Văn Đạt nhìn những dòng chữ chi chít trên cuốn sổ, lại nhìn sang bà dì. “Được rồi, nguy hiểm thì tôi đã nắm rõ. Giờ bà có thể nói xem thế giới mạng có lợi ích gì, rốt cuộc có thể giúp tôi nâng cao thực lực đến nhường nào?”
“Ừm...” Nghe vậy, sắc mặt của bà dì có chút ngượng nghịu. “Cái này thì ta cũng không biết nữa. Dù sao ta cũng chỉ mới vào cùng Mimi có một lần. À không, phải nói là vì Mimi đã vào đó một lần nên ta mới xuất hiện.”
“Nhưng mà, ta nghe nói nhé, bên trong có rất nhiều đồ tốt. Thí dụ có người đã khai thác được thủy ngân đỏ trong thế giới mạng, một gram đã đáng giá mấy chục tệ rồi đấy.”
“Mấy chục tệ? Một gram?” Trương Văn Đạt quá rõ sức mua của tiền tệ hiện tại, đây quả là một khoản tiền khổng lồ.
“Ta còn nghe bảo rằng, có người còn đăng cả bí kíp khí công lên mạng, cho người khác xem thoải mái, không cần phiếu, cũng không cần tiền!”
“Khí công? Xem và học thoải mái?” Câu nói này của đối phương khiến Trương Văn Đạt không khỏi rung động hoàn toàn.
Cậu vẫn còn nhớ người ở nhà sách Tân Hoa từng nói, khi Đại Hưng An Lĩnh cháy lớn, đại sư khí công còn có thể phát công dập tắt. Cậu không cần dị năng lợi hại đến vậy, cậu chỉ cần có sức mạnh đủ để đánh bại con quái vật lưỡi hái kia là được rồi.
Sau khi nghe xong câu trả lời dong dài của đối phương, Trương Văn Đạt cất sách lại. Cậu đã có được hiểu biết cơ bản về cái gọi là thế giới Mạng. Nơi đó thực chất là một thế giới cùng tồn tại rủi ro và cơ hội.
"Được rồi, cảm ơn nhiều. Cũng sắp đến giờ rồi, tôi phải đi học đây." Trương Văn Đạt lại lần nữa men theo cột điện mà leo xuống.
Buổi học chiều hôm đó, Trương Văn Đạt hầu như chẳng nghe lọt chữ nào. Cậu hoàn toàn mải mê phân tích những được mất của cái thế giới Mạng này, và liệu bản thân có nên đi hay không.
Nghe thì quả thực có nguy hiểm, dù sao tấm gương của Tống Kiến Quốc vẫn còn sờ sờ ra đó. Song, đối với Trương Văn Đạt lúc bấy giờ, nó lại có sức hấp dẫn cực lớn.
Nếu chỉ phải trả cái giá là mọc thêm một cái tai mèo mà có thể giải quyết được con quái vật lưỡi hái kia, thì dường như cũng chẳng phải là không thể chấp nhận được.
Dù sao mình cũng không có bà dì, cậu không tin thế giới Mạng còn có thể tạo ra một ông dượng bên cạnh mình.
“Tuy nhiên, cái khoản mất trí nhớ thì quả thực hơi khó giải quyết, vẫn phải hỏi kỹ lại Tống Kiến Quốc mới được, cố hết sức để tránh né rủi ro này.”
Thời gian buổi chiều cứ thế trôi qua theo dòng suy nghĩ của Trương Văn Đạt. Đợi đến khi chuông tan học vang lên, Trương Văn Đạt ngay tức thì như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Tí, đi thôi, cùng về nhà nào.” Phan Đông Tử móc từ trong hộc bàn ra một gói mì vụn, đổ vào miệng mình.
“Tui không về đâu, tui có việc cần tìm cô Âu Dương.” Trương Văn Đạt nhớ chiều nay có học tiết của cô Âu Dương. Về thế giới Mạng, cậu cần phải hỏi cô ấy cho thật kỹ mới được.
Nếu đã có một người lớn bản địa có thể tư vấn miễn phí, há chăng lại không tận dụng.
Lại một lần nữa đến trước cửa văn phòng giáo viên, Trương Văn Đạt vừa đẩy cửa ra đã thấy cô Âu Dương đang cùng một thầy giáo hói đầu khác chấm bài tập. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ kính hình vuông chiếu, khiến bên trong trông ấm cúng lạ thường.
“Có chuyện gì hả em, Văn Đạt?” Cô Âu Dương vẫn ôn hòa như mọi khi, trên tay lại đưa một viên kẹo sữa Thỏ Trắng qua.
“Thưa cô, em muốn hỏi cô một chuyện ạ.”
“Ồ? Chuyện gì thế?” Cô ta nói với nụ cười gốm sứ đặc trưng trên môi.
Trương Văn Đạt gỡ giấy gói kẹo Thỏ Trắng, nhét cả viên kẹo cùng lớp giấy gạo bán trong suốt bên ngoài vào miệng. “Thưa cô, về thế giới Mạng, cô biết được bao nhiêu ạ?”
Trương Văn Đạt vừa dứt lời, tiếng bút lướt trên giấy bỗng chốc ngừng bặt. Cả phòng giáo viên trở nên im phăng phắc.
“Văn Đạt? Ai đã nói cho em biết về thế giới Mạng?” Cô Âu Dương từ từ đứng dậy. Cùng với việc cô ta dần đứng thẳng, theo tiếng gốm sứ răng rắc vỡ vụn, cơ thể cô ta bắt đầu biến lớn dần."
Khi cô Âu Dương đột ngột xoay người lại, hiện ra trước mặt Trương Văn Đạt là một khuôn mặt cười bằng gốm sứ đã hoàn toàn nứt toác.
“Ai đã nói cho em biết! LÀ AI!!”