Trong cái tổ chim được xây nên từ đủ loại rác của Tống Kiến Quốc, ánh sáng của đom đóm lấp lánh, soi rọi lên khuôn mặt ngơ ngác của cô bé.
“Mày có thể nói lại lần nữa được không? Tao vẫn chưa hiểu lắm.”
“Tao đã nói mấy lần rồi, sao vẫn chưa nghe hiểu vậy? Khả năng hiểu của mày kém đến vậy à?” Trương Văn Đạt có chút bất lực nói.
Cậu đã giải thích cho Tống Kiến Quốc những gì đã xảy ra trước đó, song đối phương không biết có phải do quá ngốc hay không mà hoàn toàn không hiểu.
“Nhưng mày nói, ở thế giới người lớn, tao là một con mèo, nhưng rõ ràng tao là người mà!” Tống Kiến Quốc cau mày đáp lại.
“Với cả cái gì mà nhà cao tầng được xây bằng người, cái gì mà quái nhân quy tắc... nghe cứ như mày đang bịa chuyện ấy. Thế giới của người lớn thật sự là như mày nói sao? Sao tao cảm thấy không tin được nhỉ?”
Trương Văn Đạt thở dài một hơi, quay đầu sang một bên, nghiêng người nằm xuống. “Chậc, mày không tin thì thôi. Nói chuyện với mày mệt thật.”
Tống Kiến Quốc nhìn Trương Văn Đạt với vẻ hồ nghi, rồi bước nhanh đi chỗ khác.
Còn lúc này, Trương Văn Đạt không hề ngủ. Trong đầu cậu lúc này vẫn là tất cả những gì đã trải qua trước đó, lòng mãi không yên được.
Thế giới của người lớn đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù đã qua lâu như vậy vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Cậu ban đầu ngỡ rằng mình đã trở về tuổi thơ, nhưng sau vụ việc ở Cung Thiếu Nhi, cậu nhận ra mình đã lầm.
Cậu lại tưởng rằng, mình đã đến một thế giới song song cũ kỹ, kỳ dị, pha trộn nhiều niên đại. Song, cái thế giới người lớn này đã phá tan nát thế giới quan này của cậu một lần nữa.
Đối với thế giới này, cậu dường như vĩnh viễn không thể nào hiểu thấu cho được, cứ như thể thế giới này đang từng giây từng phút thay đổi.
Mỗi khi cậu ngỡ rằng mình đã hiểu thế giới này, nó lại luôn nảy sinh những chuyện càng vượt ngoài dự liệu hơn nữa.
Nhưng giờ phút này trong lòng cậu, cái góc nhìn hoàn toàn mới lạ kỳ quái đó, những con người kỳ quái và kiến trúc kỳ quái kia, trước sự hiện hữu hóa của quy tắc không ngừng làm hại cậu, hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến.
Trước đây cậu vẫn luôn cho rằng, hình phạt quy tắc mà mình phải chịu là lời nguyền của thế giới kỳ quái này, là pháp tắc thế giới không thể giải thích và chống lại được.
Nhưng ngay khi nhìn thấy con quái vật lưỡi hái đó, cậu mới chợt phát hiện, sự việc không phải như mình tưởng tượng.
Hóa ra tất cả hình phạt quy tắc mà mình phải chịu, đều là do có quái vật đang tấn công mình.
Giống như người lớn không thể nhìn thấy Cung Thiếu Nhi và thư viện, rõ ràng góc nhìn của trẻ con cũng không thể thấy một vài thứ trong thế giới người lớn. Con quái vật tấn công mình chính là một trong số đó.
Trong góc nhìn hiện tại của cậu, đối phương hoàn toàn vô hình, vậy nên cậu mới lầm tưởng những cuộc tấn công mà đối phương gây ra trên người mình thành một loại truyện kinh dị đô thị về quy tắc nào đó.
Một lát sau, Trương Văn Đạt cảm thấy có người đang đá vào chân mình. Cậu mở mắt ra xem, phát hiện là Tống Kiến Quốc đang chống nạnh đứng bên.
“Này, tiếp theo mày định làm gì?”
Trương Văn Đạt liếc xéo cô bé. “Còn có thể làm gì nữa. Nếu đã biết là quái vật đang tấn công mình, vậy thì đương nhiên tao phải nghĩ cách giải quyết nó rồi.”
Tống Kiến Quốc nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt, đưa ngón tay chỉ vào mũi mình và nói: “Giải quyết quái vật của thế giới người lớn?! Chuyện này không phải mày cũng định bắt tao giúp đấy chứ?!”
Trương Văn Đạt từ từ nhắm mắt lại. “Chuyện này mày không giúp được đâu. Mày còn không có góc nhìn của người lớn, mày ngay cả nhìn cũng không thấy nó, làm sao mà đối phó.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vừa nghe không phải chuyện của mình, Tống Kiến Quốc liền vui ra mặt. Cũng chẳng quan tâm Trương Văn Đạt đang lên cơn thần kinh gì, cô bé đi thẳng đến một góc tường, đưa ngón tay vào miệng khẽ huýt sáo.
Cùng với tiếng mèo kêu vang lên không dứt, bầy mèo đen đang tản ra xung quanh tức thì vây lại bên cô bé, hình thành một tấm chăn mèo xù lông đắp lên người cô.
“Ngày mai nhớ đi diệt tứ hại tiếp đấy.” Giọng Trương Văn Đạt u uất truyền đến.
Nghe vậy, tâm trạng tốt của Tống Kiến Quốc lập tức bay biến. “Không phải đã nói, tao đến thư viện giúp mày thì được nghỉ một ngày sao?”
“Ngày mai là thứ Ba, nghỉ cái gì mà nghỉ? Thân phận nô lệ tư bản nào có tư cách nghỉ vào thứ Ba?”
“Phiền chết đi được!” Tống Kiến Quốc bực bội xoay người, tức giận dùng chăn mèo trùm kín đầu.
Trương Văn Đạt tính toán trong lòng, nếu dựa theo tiến độ kiếm tiền hiện tại của Tống Kiến Quốc, vậy thì cứ mỗi 2 ngày mình hẳn là có tư cách đi đổi một dị năng cấp thấp nhất để nuôi Hồng Hạch.
Có Tống Kiến Quốc để bóc lột, dù mình chẳng làm gì cả, thực lực cũng có thể tăng lên một cách ổn định.
Song, cậu hiểu như vậy vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ. Dị năng 10 tệ mới có thể làm Hồng Hạch tăng lên một đoạn ngắn, nhưng nếu chỉ dựa vào năng lực của Hồng Hạch, thì căn bản không phải là đối thủ của con quái vật kia.
Từ kinh nghiệm trước đây của mình có thể phán đoán, đối phương có thể xuất hiện bên cạnh mình trong nháy mắt, tốc độ di chuyển tuyệt đối là kinh người.
Thứ hai, vóc dáng của đối phương ít nhất cũng gấp ba lần mình, về sức mạnh chắc chắn cũng mạnh hơn mình rất nhiều. Về mặt vũ lực, đối phương nhất định rất mạnh.
Chưa nói đến việc nếu nâng cấp Hồng Hạch hiện tại lên thêm vài lần nữa thì có thể ngang sức với đối phương hay không, quan trọng hơn là, cậu bây giờ vẫn chưa thể xác định, ở góc nhìn của người lớn, mình còn có thể dùng được năng lực của Hồng Hạch hay không.
Cậu không quên chiếc đèn pin to bằng cẳng tay của mình, ở góc nhìn của người lớn chỉ là một cây bút laser to bằng ngón tay.
Lỡ đâu ở thế giới người lớn, kiếm ánh sáng không dùng được thì sao? Chẳng lẽ đến bước phải động thủ thật, mình lại cầm bút laser đi chiếu vào mắt đối phương à?
“Về thế giới đó, hiểu biết vẫn còn quá ít.” Trương Văn Đạt đưa tay sờ lên Hoàng Hạch đã cạn kiệt trên cánh tay mình.
“Phải nâng cao thực lực, nâng cao đến khi đủ mạnh rồi mới đi tìm con quái vật đó gây sự. Nếu không một khi hoàn toàn trở mặt với nó, nói không chừng nó thật sự sẽ giết mình.”
Trương Văn Đạt không quên, bên đó là thế giới của người lớn. Thế giới của người lớn vĩnh viễn tàn khốc hơn thế giới của trẻ con.
Loay hoay bấy lâu, Trương Văn Đạt lúc này cũng có chút mệt mỏi. “Ngủ trước đã, đợi ngày mai xem tình hình hồi phục của Hoàng Hạch, rồi hỏi thử cô Âu Dương xem có cách nào khác để nâng cao năng lực không.”
Cậu ngáp một cái, nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng cứ trằn trọc mãi vẫn thấy không ổn.
Cậu dứt khoát ngồi dậy tìm thứ gì đó để đắp. Nhưng cái ổ của Tống Kiến Quốc, ngoài mấy món đồ chơi mèo đơn sơ ra thì chẳng có gì khác cả.
Cậu nhìn ngang nhìn dọc, rồi đưa tay về phía tấm chăn mèo của Tống Kiến Quốc. “Này, đừng có ích kỷ thế chứ, chia cho tao ít mèo đi.”
Từng chiếc móng mèo nhỏ lộ ra từ chăn mèo, duỗi ra và cào vào tay Trương Văn Đạt khiến cậu phải rụt lại.
“Tao ra lệnh cho mày chia cho tao một nửa số mèo.” Trương Văn Đạt vừa dứt lời, liền kinh ngạc phát hiện, Tống Kiến Quốc sau khi ngủ thiếp vậy mà có thể phớt lờ mệnh lệnh của cậu. Đây là điều cậu không ngờ tới.
Trương Văn Đạt bèn nằm xuống đất, cởi áo đồng phục ra làm gối, lần nữa nhắm mắt lại.
Cậu thật sự đã mệt rã rời, dù trong môi trường như vậy, rất nhanh đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Trong cơn mê man, cậu cảm thấy có một thứ gì đó lông xù đang chui vào lòng mình.